Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 121: Vòng Thứ Nhất Kết Thúc

Chương 121: Vòng Thứ Nhất Kết Thúc
Quái vật có trí thông minh mặc dù hiếm thấy, nhưng cũng không phải là không có, chỉ là tương đối thưa thớt mà thôi.
Cho nên Cao Bằng cũng không có dâng lên ý tưởng thu phục con Khô Diệp Đường Lang này làm Ngự thú.
Dù sao đây chỉ là một quái vật để khiêu chiến, Cao Bằng cũng không thể mang nó về nhà sau khi đánh bại được, nơi này lại không phải dã ngoại.
Cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe nói qua, bên trong các điều lệ của thi đại học có điều nào nói khi chiến thắng quái vật là có thể mang về nhà.
Khô Diệp Đường Lang rất phách lối đi lên phía trước, đầu tiên là cảnh giác đánh giá A Ban một chút, sau đó phát hiện con quái vật này tựa hồ có chút kinh sợ?
Kinh sợ? !
Hai mắt Khô Diệp Đường Lang sáng lên, nó thích nhất khi dễ kinh sợ.
Hai chi trước tráng kiện của A Ban giơ lên bảo vệ đầu, thận trọng dò xét cái con bọ ngựa này.
Loại biểu hiện của sự kinh sợ này khiến cho Khô Diệp Đường Lang càng ngày càng càn rỡ hơn.
Mở ra đôi liêm đao, bên trên còn có một tầng lớp màng màu vàng sền sệt và lá khô quấn cùng một chỗ, khi đôi liêm đao xòe ra tạo thành một loại tương tự màng cánh của con dơi.
Chuyện này khiến cho thể tích của Khô Diệp Đường Lang từ phương diện thị giác trở nên lớn hơn.
Lúc đối mặt với địch nhân ngoài dã ngoại thì Khô Diệp Đường Lang sẽ mở đôi liêm đao của mình ra, để cho thể tích của bản thân trông có vẻ lớn hơn, từ đó đạt được hiệu quả đe dọa con mồi hoặc là thiên địch.
A Ban ngây người… Tên gia hỏa này đang làm cái gì thế?
A Ban từ nhỏ đến lớn đều ở trong thành phố nên chưa bao giờ thấy qua loại phương thức đe dọa mới mẻ này, chỉ cảm thấy nó có chút xấu, không khỏi ghét bỏ lùi về sau hai bước.
Theo Khô Diệp Đường Lang thấy thì A Ban đang sợ, chuyện này càng cổ vũ cho tính cách phách lối của nó! Xem ra kẻ yếu phía đối diện đã bị ta hù dọa.
Nó muốn tiếp tục đe dọa thêm!
Khô Diệp Đường Lang khiêu vũ, nghiêng trái ngả phải, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào A Ban, sau đó không ngừng tiến lại gần.
A Ban trầm ngâm, nó chẳng lẽ đang…
Ngay sau đó, A Ban đột nhiên buông hai chiếc chân đang che ở đầu ra.
Khô Diệp Đường Lang run lên, cảnh giác dừng bước lại, tiếp tục quan sát.
Ngay sau đó nó phát hiện cái con nhện này cũng không có động tác tiếp theo, không khỏi buông lỏng một chút. Nó tiếp tục nhảy múa theo bộ pháp quỷ dị để dần dần tới gần A Ban, tùy thời tìm kiếm cơ hội công kích.
Hai chân trước của A Ban dựng lên, sau đó thân thể hơi hạ xuống, các chân đung đưa sang trái sang phải… thân thể lay động trước sau. Giống như một loại vũ đạo quỷ dị nào đó.
Cái quỷ gì? !
Khô Diệp Đường Lang ngây người.
Nó hoàn toàn không thể đoán được cái con nhện ngu ngốc này đang bắt chước những động tác vừa rồi của nó. Nó chỉ cho rằng cái con nhện này đang tiến hành một sự chuẩn bị nào đó trước lúc công kích.
Vừa rồi A Ban nhìn Khô Diệp Đường Lang khiêu vũ, liền nghĩ đến hình ảnh những bảo bảo đang khiêu vũ trên quảng trường, cho rằng cái con bọ ngựa này đang chơi đùa với nó nên cũng bắt trước theo.
Cao Bằng trầm ngâm, chính mình có phải đã làm sai cái gì hay không…
- A Ban, nó đang đe dọa ngươi, nó muốn công kích ngươi, ngươi bây giờ phải phản kích nó.
Cao Bằng kêu gọi A Ban ở trong lòng.
Sau đó hắn rõ ràng nhìn thấy cái con nhện này cứng đờ lại, những động tác múa may cũng dừng lại theo.
Cái con bọ ngựa này thế mà không phải đang chơi đùa với ta? Lúc này, tâm tình của A Ban trở nên rất phức tạp.
Chính là lúc này! Khô Diệp Đường Lang trong nháy mắt bạo khởi lúc A Ban đang cứng ngắc.
Hóa thành một đạo tàn ảnh màu xanh lá phóng thẳng về phía A Ban, chân đốt sắc bén lôi kéo thành đường vòng cung.
Một trước một sau đồng thời chém lên đầu của A Ban, phát ra những tiếng vang lanh lảnh.
Đường Lang ác bá ngưng trọng bay trở về, nghiêng đầu liếc nhìn hai chiếc liêm đao vẫn còn đang run nhè nhẹ của mình.
Lớp giáp xác màu đen kịt trên đầu của A Ban xuất hiện hai điểm màu trắng nhỏ.
Nghiêng cổ sang một bên, ngưng trọng nhìn về phía A Ban.
Đầu của con nhện này có chút cứng rắn.
Nhưng mà vấn đề không lớn! Đường Lang ác bá cảm thấy đây chỉ là vấn đề nhỏ, từ khi nó xuất sinh đến lúc xưng bá nơi ở đến giờ cũng chưa từng gặp qua đối thủ nào. Ngoại trừ mười mấy con sói bắt nó trở về vào hai ngày trước, nhưng đó chỉ là lấy nhiều khi ít, không tính.
Đường Lang ác bá xòe hai cánh phía sau ra, bay lướt lên không muốn đến phía vị trí sau mông của A Ban. Đối phó với loại quái vật có thể tích lớn như thế này thì phải tấn công phía sau của nó! Đây là kinh nghiệm của Đường Lang ác bá.
Ai ngờ vừa bay lên, nó đã bị nhện dịch màu ngà sữa phun đầy mặt, đôi cánh sau lưng bị dính chặt, ngã xuống từ không trung. Nhện dịch mang theo tính dính rất mạnh, khiến cho cánh của Đường Lang ác bá dính vào thân thể, căn bản không thể mở ra được. Mất đi sự khống chế đối với đôi cánh làm cho nó rất không quen, đi đường đều xiên xiên vẹo vẹo, sau đó bịch một tiếng ngã xuống đất.
Ngã trên mặt đất làm cho Khô Diệp Đường Lang mộng, hai mắt ngơ ngác nhìn về phía A Ban. Sau đó phần gáy của nó thẳng tắp, tựa hồ không dám tin vào kết quả này.
Làm sao… Làm sao có thể?
A Ban cũng ngây người, tựa hồ không nghĩ tới cái con bọ ngựa mới vừa rồi còn diễu võ giương oai lại yếu như vậy. Nó bò lên phía trước, nhìn xuống Khô Diệp Đường Lang từ trên cao.
Ách… Xem ra thực lực của cái con bọ ngựa này và A Ban cách biệt có chút lớn.
Cao Bằng có chút im lặng, nhưng cảm thấy cũng hợp tình hợp lý.
Mặc dù giữa các quái vật có tồn tại cách nói thuộc tính khắc chế này. Đầu tiên, trước mắt A Ban và Khô Diệp Đường Lang đều không có thăng lên cấp Thủ Lĩnh, cho nên không cách nào sử dụng năng lực nguyên tố, bởi vậy sự khắc chế về thuộc tính cũng không tính mạnh.
Thứ hai, phẩm chất của A Ban cao hơn con bọ ngựa này hai tầng, đẳng cấp cũng cao hơn một cấp. Vì thế, sự chênh lệch của cả hai kỳ thật cũng không nhỏ.
Đường Lang ác bá tuyệt vọng ngẩng đầu. A Ban bò lên, dùng những chiếc chân đốt không ngừng chọc ngoáy bọ ngựa, giống như đang chơi đồ chơi.
Lúc đang lăn lộn trên mặt đất, Khô Diệp Đường Lang không ngừng quen thuộc thân thể của mình, không ngừng quen thuộc cảm giác đôi cánh tạm thời không thể sử dụng được.
Sau đó trong nháy mắt bạo khởi, liêm đao màu xanh chém về phía mắt của A Ban!
A Ban nghiêng đầu, tránh thoát chỗ hiểm.
Cuối cùng liêm đao chém vào trán của A Ban, nhưng một đao đó cũng làm cho A Ban cảm thấy rất đau, trong cơn tức giận nó nhấc chân lên sau đó hung hăng đạp xuống.
Phốc phốc!
Ngay lập tức đâm xuyên con bọ ngựa này, sau đó cái chân thứ hai, cái chân thứ ba…
Cuối cùng Khô Diệp Đường Lang trọng thương bị khiêng ra ngoài.
A Ban nhẹ nhàng liếm láp huyết dịch trên chân mình, hồng quang trong mắt dần dần trở nên sáng rõ.
- Được rồi, phần thi của ngươi đã kết thúc.
Nhân viên công tác đi tới nói với Cao Bằng, sau đó đưa lại giấy phép thi cho Cao Bằng.
Cao Bằng tiếp nhận giấy phép thi rồi nói một câu cám ơn.
- Không được lưu lại ở trường thi, sau khi trận đấu kết thúc phải đi ra ngoài ngay.
Nhân viên công tác nói.
Cao Bằng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Vòng thi thứ nhất kết thúc, Cao Bằng mang theo mấy cái ngự thú quay người rời khỏi trường thi. Sau khi bước ra ngoài, Cao Bằng nhẹ nhàng thở ra một hơi, vòng thứ nhất chắc mình có thể qua rồi nhỉ? Dù sao khu A cũng chỉ có 8 người dự thi.
Sau khi đi xa, Cao Bằng mới lấy A Xuẩn vẫn một mực bị cất ở trong túi ra.
A Xuẩn nhẫn nhịn lâu như vậy, vốn cả người đều là lửa giận, nhưng khi Cao Bằng nhàn nhạt phun ra mấy chữ,
- Uống nước trái cây.
A Xuẩn lập tức đổi giận thành vui, không còn so đo đến việc vừa rồi chủ nhân nhốt nó.
Nguyên nhân mà Cao Bằng không thả A Xuẩn ra là bởi vì tiểu gia hỏa này rất không thành thật, không cẩn thận sẽ bị đáp lên đỉnh đầu.
Hắn đã chú ý tới những chiếc máy bay không người lái bay tới bay lui trên lên đỉnh đầu. Cũng không biết vì sao, có một chiếc luôn luôn thích bồi hồi ở khu A.
Nếu mà hình ảnh mình đội A Xuẩn bị chiếu lên TV, thế thì quá lúng túng.
-------------------
Dịch: B
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận