Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 507: Cướp Thức Ăn Trong Miệng Cọp

Chương 507: Cướp Thức Ăn Trong Miệng Cọp
Lưu Quang nhìn chằm chằm vào một đường máu ở mắt cá chân của Lục Tí Cự Nhân. Ở trên đầu gối của Lục Tí Cự Nhân này cũng có tám đường máu khác, nhưng nó không để ý tới chúng.
Bởi vì chúng ở vị trí... quá cao.
Đương nhiên, Lưu Quang không bỏ qua những đường máu đó chỉ bởi vì lý do chúng quá cao, chẳng qua đường máu thấp nhất thu hút sự chú ý của nó hơn mà thôi.
Thân ảnh nổ bắn ra mang theo cuồng phong gào thét, tất cả gió dọc đường đều thuần phục ở dưới chân nó.
Chỉ mấy lần hít thở Lưu Quang đã xuất hiện ở dưới chân của Lục Tí Cự Nhân, hai cánh tay giao nhau chém ra. Chém xuyên qua đường máu không hề gặp phải chút ngăn trở nào, còn tiện đà cắt nghiêng xuống bên dưới.
Rất cứng cỏi, giống như dùng dao nhỏ cắt lên da trâu.
Trên thực tế lấy cơ thể to lớn của Lục Tí Cự Nhân, vị trí Lưu Quang đánh trúng chỉ có thể xem như lớp cơ bắp phía ngoài của nó, thậm chí chỉ vừa rách da...
Nhưng kỳ lạ là sau khi đao của Lưu Quang chém xuyên qua đường máu, một đạo ám quang theo miệng vết thương lan tràn ra phía ngoài.
Lực lượng kỳ lạ thẩm thấu vào bên trong, chém nát tất cả cơ bắp xương cốt ven đường.
Lúc đầu Lục Tí Cự Nhân không để ý tới Lưu Quang, chỉ là một quái vật nhỏ Vương cấp với đẳng cấp thấp tới không thể thấp hơn, căn bản không đáng để nó phải chú ý tới.
Nhưng trong phút chốc, mắt cá chân truyền đến cơn đau đớn dữ dội cùng với những tiếng rắc rắc giòn vang, Lục Tí Cự Nhân lảo đảo quỳ một chân trên mặt đất.
Cái chân quỳ xuống đã vặn vẹo không còn hình dáng.
Mắt cá chân bị vỡ nát nhìn qua rất vặn vẹo, phần đứt gãy bóng loáng như gương.
Sau khi chém ra một đao này, Lưu Quang quay đầu nhìn Lục Tí Cự Nhân đang quỳ trên mặt đất. Sau một đòn đánh trúng, nó liền vui vẻ trốn xa ngàn dặm, cả người đầy ý chí chiến đấu và lực lượng.
Ta thật sự đã làm được!
Ta thật sự đã làm được!
Đây là một con quái vật Hoàng cấp mà lại bị ta dùng một đao chặt đứt mắt cá chân.
Lần đầu tiên Lưu Quang ý thức được năng lực mới mà mình nhận được sau khi thăng cấp biến thái tới mức nào.
Ngay cả sự bất mãn bị thấp hơn sau khi thăng cấp cũng tiêu tan đi rất nhiều.
Nó trước sau luôn coi trọng vóc dáng của mình cũng chỉ vì tự ti, bởi vì không tự tin vào thực lực cho nên nó mới mong tìm lại chút tự tin từ chiều cao của mình.
Một cường giả thật sự có năng lực chắc chắn sẽ không tính toán tới dáng vẻ bên ngoài, bởi vì nội tâm mạnh mẽ mới thật sự là mạnh mẽ Tâm tính của Lưu Quang sau lần này cũng phát sinh biến hóa.
Lục Tí Cự Nhân phẫn nộ nhìn Lưu Quang đã trốn ra phía xa, không ngờ con sâu nhỏ đáng ghét này đánh lén nó xong liền bỏ chạy. Tay trái chộp xuống mặt đất, nham thạch màu xám ngưng tụ ở trong lòng bàn tay.
Trong nham thạch ẩn chứa lực lượng khủng khiếp, cho dù là Thổ nguyên tố cũng có thể phẫn nộ.
Ngắm chuẩn, ném ra.
Hòn đá lớn lao mạnh ra giống như một quả đạn pháo được bắn ra khỏi nòng súng.
Ầm!
Hòn đá rơi xuống đất rồi nổ mạnh, ở trên mặt đất xuất hiện một cái hố lớn.
Lưu Quang dễ dàng tránh thoát được hòn đá này, vẫn có thời gian quay đầu nhìn lướt qua Lục Tí Cự Nhân với vẻ châm chọc.
Thật đúng là tên ngu đần.
A Ngốc lao nhanh về phía trước, cơ thể hơi nghiêng gần như dán sát vào mặt đất.
Năm ngón tay phải mở ra, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mặt đất phía sau, đầu ngón tay xé rách mặt đất tạo thành một vết tích thật dài. Sóng đất chợt bắn ra che phủ khắp trời, bên trong sóng đất còn ẩn chứa một chiếc cốt thứ khổng lồ phá vỡ mặt đất.
Sóng đất cuồn cuộn, cốt thứ bên trong giống như ma quỷ xé nát mặt đất.
Cốt thứ giống như cột sống được kéo ra từ sâu bên trong mặt đất, lại tựa như lưỡi kiếm sắc bén xông thẳng lên trời.
Ầm ầm ầm! ! !
Cuối cùng khi còn cách ba trăm bước, A Ngốc bỗng nhiên giẫm mạnh chân phải, xu thế vọt tới trước lập tức dừng lại một chút. Lấy chân phải làm trung tâm xoay tròn một trăm tám mươi độ, cánh tay phải vung ngang.
Cùng bay ra theo còn có roi gai xương ẩn ở trong mặt đất!
Bóng roi xé nát trời đất.
Trong không khí phát ra những tiếng nổ mạnh liên tiếp, roi xương quất mạnh vào đỉnh đầu Lục Tí Cự Nhân.
Gai xương sắc bén giống như răng cưa cắt vào trên gương mặt của Lục Tí Cự Nhân, máu thịt văng tung tóe khắp trời.
Đầu của Lục Tí Cự Nhân bị đánh ngửa về phía sau, hai cánh tay chống trên mặt đất để tránh bị ngã, hai cánh tay khác thì che ở trước ngực, hai cánh còn lại tay giơ lên thật cao như hai cái búa tạ đang trong tư thế chuẩn bị, chứa đầy thần lực chỉ chờ cơ hội sẽ lấy thế lôi đình vạn quân chém giết kẻ địch.
A Ngốc nhảy dựng lên, hai tay khoanh lại chắn ở trước ngực. Sau đó hai tay hướng về phía trước với từng cái cốt mâu thon dài, tựa như được kéo dài từ trong thân thể nó.
- Đâm!
Tung người nhảy lên, cốt mâu từ trên trời giáng xuống.
Cốt mâu này đâm rất sâu vào trong cánh tay của Lục Tí Cự Nhân, suýt chút nữa đã đâm xuyên qua.
Lục Tí Cự Nhân gầm lên giận dữ, hung hăng hất mạnh A Ngốc ra ngoài, sau đó đứng dậy đẩy cửa lớn mê cung rồi phóng thẳng vào trong.
Cao Bằng ngăn cản A Ngốc không cho nó tiếp tục đuổi theo. Mê cung này là sào huyệt của Lục Tí Cự Nhân, ai biết bên trong có cạm bẫy gì chứ! Tốt nhất vẫn là chờ đẳng cấp của A Ngốc cao hơn rồi mới xông vào thì bảo đảm hơn.
Long Nghĩ bị Lục Tí Cự Nhân xé thành mảnh nhỏ, nhưng mặc dù thi thể của nó bị tàn phá nhưng vẫn bảo quản tốt.
Cao Bằng cảm giác mình giống như linh cẩu trên thảo nguyên, chờ đợi con báo săn mồi xong liền xông lên cướp đoạt...
Dù đã đi rất xa, Cao Bằng vẫn sợ Lục Tí Cự Nhân kia lành vết thương sẽ gây rắc rối cho mình.
Tuy nhiên hắn vẫn hơi do dự về chuyện hiến tế bộ thi thể Long Nghĩ này.
Dù sao đây cũng là thi thể của một quái vật Hoàng cấp có phẩm chất Sử Thi, hắn cảm giác hiến tế như thế thật sự đáng tiếc. Nhưng suy nghĩ một lát, hắn lại thấy nếu không hiến tế thì A Ngốc lại không đủ đẳng cấp để khôi phục nó, dù sao A Ngốc tối đa chỉ có thể khôi phục lại vong linh đồng cấp.
Hắn lắc đầu rồi lấy tinh hạch của quái vật Long Nghĩ ra. Một viên kết tinh màu vàng lớn chừng quả trứng gà lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay Cao Bằng.
Cao Bằng nghĩ có thể cho Tiểu Hoàng sử dụng, bởi vậy liền đưa viên tinh hạch của Long Nghĩ cho nó.
Tiểu Hoàng bỏ tinh hạch vào trong miệng nhai rồi nuốt xuống. Khí tức trên người nó dần dần ôn hòa...
- Ngươi phân giải đi.
Thi thể Long Nghĩ sau khi được chắp vá đã được đưa đi hiến tế.
Lần này người tí hon màu đen phồng lên như quả khí cầu, lẳng lặng lơ lửng ở trên tế đàn.
- Đại khái cần ba ngày mới có thể phân giải xong. Lần này ta sẽ cố gắng phân giải ra một vài thứ tốt.
...
Căn cứ thành phố Du Châu.
Một nhóm khách không mời đã đi tới Du Châu. Người cầm đầu không lớn tuổi lắm, mặc áo da thú màu đỏ, tóc dài để xõa vai, trên trán đeo vòng cỏ, phía sau còn có mười mấy người đi theo.
Các ngự thú với hình thái khác nhau cũng tùy tùng đến đây. Những loại ngự thú này vô cùng đa dạng, nhưng đều có một đặc điểm chung... chúng đều là ngự thú hệ hỏa.
- Nơi này chính là thành trì của đệ nhất cường giả kia sao?
Người thiếu niên liếc nhìn tường thành cao lớn của Du Châu rồi cười nói với vẻ xem thường:
- Theo ta tiến vào trong.
- Chào ngài, mời ngài lấy ra giấy thông hành.
Binh sĩ canh giữ cửa thành lễ phép nói.
Trên mặt thiếu niên lộ ra sự mờ mịt, hắn không hiểu những người này nói gì.
Trong mắt hắn có phần không kiên nhẫn, vẫy tay gọi một người phía sau:
- Ngươi tới phiên dịch xem bọn họ nói gì.
Người phía sau đi tới ghé sát tai của người thiếu niên và nói gì đó. Người thiếu niên nghe một hồi liền nhíu mày, sau đó giao cho người này xử lý.
Người mặc tây trang này cung kính gật đầu, sau đó đi tới trước mặt binh sĩ rồi mỉm cười nói:
- Chào anh, chúng tôi tới từ Liên minh Thánh Nhật, đây là thẻ thân phận của chúng tôi. Lần này chúng tôi qua đây là có việc riêng cần xử lý, hi vọng anh có thể cho chúng tôi tiến vào Du Châu.
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận