Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 347: Kết Thúc

Chương 347: Kết Thúc
Mang theo hơi thở nặng nề, thân hình khổng lồ bò ra từ sâu bên trong lòng đất.
- Be be! ! !
Từng chiếc răng tuyết trắng như trân châu kim cương, ở sâu trong hốc mắt hiện lên một đoàn linh hồn hỏa diễm đang hừng hực thiêu đốt.
Bên trong tầm mắt đều là từng chồng bạch cốt.
- Đây là cái gì. . .
Có người run rẩy nói.
Liên miên Vong Linh một con nối tiếp một con mang theo sự trầm mặc đứng lên từ mặt đất. Vong linh được khôi phục mang theo khí tức khủng bố, căm hận với con người, vung ra móng vuốt đối với địch nhân.
Một Ngự Sử vừa mới nhìn thấy Ngự Thú của mình chết trận, đang lúc thương tâm vì mình đã mất đi một đồng đội thân cận. Sau một khắc liền kinh ngạc nhìn thấy Ngự thú vừa chết trận của mình từ dưới đất đứng lên, hung hãn không sợ chết lao lên tấn công một con hải thú. Nó dùng móng vuốt, dùng hàm răng, dùng mọi thứ mà mình có thể dùng làm vũ khí để tấn công.
- Rống!
Một tiếng rống giận vang lên, một con quái vật vừa được khôi phục lại thành một con quái vật hệ Vong Linh ngang nhiên đánh về phía hải thú bên cạnh, rất nhiều hải thú còn không phản ứng kịp đã ngã nhào xuống đất.
Trên chiến trường đều là thanh âm gặm ăn huyết thực, quái vật Vong Linh dính đầy máu tươi nâng lên hốc mắt như hai lỗ thủng, trên mặt dính đầy vết máu.
Đang chỉ huy chiến đấu Dương Khô ngưng mắt nhìn những con quái vật Vong Linh này, quay sang nói với những người bên cạnh:
- Ghi lại tham số số liệu của những con quái vật này, tiến hành so sánh với số liệu khi chúng còn sống. . .
- Vâng.
Sĩ quan phụ tá đứng bên cạnh trả lời.
- Tại sao những quái vật này đã chết rồi lại có thể lần nữa đứng lên?
Một cao tầng của quân khu nghi hoặc nói. Vốn còn có chút lo lắng, nhưng sau khi nhìn thấy toàn bộ những con quái vật Vong Linh này đánh về phía hải thú thì mấy người liền thả lỏng. Bất kể những con quái vật này đến từ đâu, chỉ cần không phải địch nhân là tốt rồi.
- Rất có thể là năng lực của Hài Cốt Bạo Quân.
Dương Khô ngưng trọng nói.
- Là cái con khô lâu kia sao?
- Vẫn luôn có người suy đoán Ngự thú khô lâu cấp Lĩnh Chủ của hắn phải chăng có được năng lực phục sinh Vong Linh. Hiện tại xem ra, mấy con quái vật khô lâu cấp Lĩnh Chủ kia rất có thể chính là tôi tớ mà Hài Cốt Bạo Quân đã phục sinh, hơn nữa có thể loại năng lực phục sinh Vong Linh này của nó không có hạn chế thời gian. . .
Lúc Cao Bằng để cho A Ngốc thi triển năng lực đã cân nhắc đến việc những người khác có thể sẽ suy đoán ra được năng lực của nó, nhưng hắn không có chút cố kỵ nào. Dù sao thì A Ngốc cũng không có khả năng che dấu năng lực của mình cả đời, chung quy vẫn có lúc cần dùng tới, so với việc tiếp nhận bị động thì thà rằng hiện tại Cao Bằng để nó thoải mái biển hiện ra. Bây giờ chính là một cơ hội rất tốt.
Trận chiến tranh này là trận chiến giữa nhân loại và quái vật, ít nhất hiện tại Cao Bằng đang đứng ở bên phía nhân loại.
Năng lực thao túng người chết vẫn là một năng lực bị kiêng kị, huống chi năng lực của A Ngốc còn bá đạo đến mức không nói đạo lý như vậy.
Khó đảm bảo sẽ không có người dùng điểm này để làm văn, vậy nên Cao Bằng dứt khoát chủ động xuất kích.
Trong lòng Cao Bằng đang tính toán chi tiết thì một tiếng 'Rầm Ào Ào' phần phật vang lên.
- Trưởng quan, có nên sử dụng Vân Bạo Đạn để công kích quái vật San Hô.
Dương Khô khoát tay, Vân Bạo Đạn là loại đạn công kích tầm xa, hơn nữa uy lực của Vân Bạo Đạn ở trong nước sẽ bị suy yếu, tác dụng cũng sẽ không lớn.
Còn như trước mắt thì những quái vật và Ngự thú này đều đang hỗn chiến thành một đoàn với nhau, nếu như công kích sẽ khó bảo toàn không bị ngộ thương.
Trừ khi bất đắc dĩ, Dương Khô sẽ không tùy tiện sử dụng vũ khí tấn công gây sát thương trên phạm vi lớn.
Sau khi Vong Linh Khô Lâu tham chiến, chiến cuộc dần dần nghiêng về phía nhân loại.
- A!
Một con cự thú màu vàng từ trong nước biển cuồn cuộn phóng ra, sóng nước bay múa xung quanh thân thể của nó, cự thú lẻn vào đáy biển biến mất không thấy.
Trên tảng đá bên cạnh bờ biển có một con Kiếm Xỉ Hổ khổng lồ há mồm phun ra đại lượng hỏa diễm thiêu cháy nước biển, nhưng mặc cho nó hao hết khí lực cũng không cách nào làm bị thương một chút đến cự thú màu vàng dưới đáy biển.
Cái đuôi hướng bên cạnh hất lên muốn đánh cho Cuồng Bạo Kiếm Xỉ Hổ rơi vào trong nước, thân thể tráng kiện chìm xuống nhẹ nhàng uốn éo tránh thoát lợi trảo của Cuồng Bạo Kiếm Xỉ Hổ. Mạch nước ngầm mãnh liệt phối hợp với động tác của nó hóa thành một vòng xoáy, chiếc miệng khổng lồ mở ra, thân thể tráng kiện đâm vào cơ thể Cuồng Bạo Kiếm Xỉ Hổ, trực tiếp đập nó lăn xuống biển.
Cuồng Bạo Kiếm Xỉ Hổ đột nhiên rơi xuống nước, con mắt trong chớp mắt trợn to, tứ chi điên cuồng quấy động dưới nước, cái đầu chuyển động, muốn tìm kiếm vị trí cạnh bờ gần nhất để bơi vào.
Nhưng cự thú màu vàng ở đáy biển há có thể để nó được như mong muốn. Hải lưu chấn động, Cuồng Bạo Kiếm Xỉ Hổ cảm giác bất lực ở trong sóng lớn cuồn cuộn, thật không dễ dàng để nó có thể di chuyển dù chỉ một chút, đảo mắt liền bị một cơn sóng lớn kéo ra xa hơn. Cuồng Bạo Kiếm Xỉ Hổ gấp đến độ phát ra những tiếng kêu gào khóc.
- Ngao hống!
Sau một khắc Cuồng Bạo Kiếm Xỉ Hổ đột nhiên bị cự thú kéo vào trong nước biển.
Bên cạnh bờ biển, một đầu cự quy màu đen cao chừng hai tầng lầu phù phù một tiếng nhảy vào trong biển tiến đến cứu viện, đây là một vị cường giả rất nổi danh của đại khu Đông Nam Á, gọi là Bảo Quang Hắc Tiên.
Đó là ngoại hiệu của hắn, cũng là ngoại hiệu Ngự Thú của hắn.
Sa Ảnh Tu Sa gắt gao cắn chặt vào bắp chân Cuồng Bạo Kiếm Xỉ Hổ, sau đó kéo theo nó bơi vào chỗ sâu trong đáy biển.
Đối phó với loại vịt trên cạn này cần dùng phương thức đối phó với vịt trên cạn, đáy mắt Sa Ảnh Tu Sa lộ ra một chút xảo trá.
Đột nhiên cái mông Sa Ảnh Tu Sa cảm thấy tê rần, tựa như bị gai nhọn đâm một cái, ngay sau đó cái mông đau hai ba bốn năm sáu bảy phát liên tiếp. . .
Quay đầu lại sau lưng thì nhìn thấy một con quái vật màu trắng rất cổ quái đang nhìn chằm chằm vào nó. Nhìn qua giống như bạch tuộc, nhưng mà sâu bên trong hốc mắt có ma trơi nhảy nhót, một chiếc xúc tu giống như cái roi mềm ngắm chuẩn vị trí Sa Ảnh Tu Sa đâm tới.
Sa Ảnh Tu Sa vốn không muốn để ý tới nó, nhưng mà thật sự bị đâm rất đau nhức. Cuối cùng không nhịn được thả con hổ ra, quay người vọt tới quái vật màu trắng, muốn đụng cho nó thất linh bát lạc.
Bảo Quang Hắc Tiên thừa cơ đi đến, cho dù Sa Ảnh Tu Sa có ở trong môi trường biển am hiểu nhất thì cũng tuyệt đối không dễ dàng đi khiêu khích hai con quái vật Lĩnh Chủ cùng giai.
Không cam lòng bơi vòng quanh Bảo Quang Hắc Tiên hai vòng, cuối cùng quay người bơi về chỗ sâu bên trong hải dương.
Đã không thể bắt giết vậy thì không thể tiếp tục lãng phí thời gian liều mạng ngươi chết ta sống như vậy nữa, đây cũng là phép tắc sinh tồn của quái vật.
Bên trong đám hải thú, một phương quái vật cấp Lĩnh Chủ dồn dập nhượng bộ. Khác biệt với quái vật cấp Thủ Lĩnh, Tinh Anh và Bình Thường, quan hệ giữa chúng nó và Hải Dương San Hô Vương Thú càng giống như loại quan hệ giữa hàng không mẫu hạm và tuần dương hạm.
Chúng nó có thể hợp tác, nhưng mà cũng không đến mức thiếu một thứ là không được.
Ở trong hải dương thì một con quái vật Lĩnh Chủ có thể sống thật sự thoải mái, chúng nó sẽ không vô tư hiến dâng hi sinh tính mạng bản thân, nếu gặp nguy hiểm thì còn chạy trốn nhanh hơn so với đám quái vật cấp Thủ Lĩnh kia.
Theo quái vật cấp Lĩnh Chủ bị đánh lui, những quái vật cấp Thủ Lĩnh và bầy quái vật cấp Tinh Anh còn lại trên cơ bản không lật nổi sóng gió gì.
Trên chiến trường dần dần tiến tới thời điểm kết thúc cuộc chiến, cũng là thời điểm chia cắt chiến lợi phẩm.
- Cuối cùng cũng kết thúc.
Có Ngự Sử cảm khái.
- Quái vật như hòn đảo này không có cập bờ, nó đã rời đi!
Có người nhìn thấy Hải Dương San Hô Vương Thú chậm rãi chìm vào hải dương, dần dần biến mất khỏi mặt biển, phảng phất một hòn đảo chìm vào trong biển.
- Đưa thi thể của con Hải Vương Điện Man này mang về là được, cái khác coi như thôi.
Cao Bằng xin miễn người khác muốn mời ăn tiệc mừng.
Cũng chỉ có thi thể Hải Vương Điện Man này là có giá trị cao, còn lại mấy thứ đồ vụn vặt bên kia Cao Bằng thật sự không thèm để mắt đến. Lần này thu hoạch lớn nhất chính là đạt được hứa hẹn về chính sách miễn thuế ba năm và hai năm một nửa thuế từ chính phủ căn cứ Dương Thành. Đây mới thực sự là thứ có giá trị cao.
Tiểu Hoàng không theo Cao Bằng rời đi, chỉ là cúi đầu nỗ lực nhặt thi thể mấy con cá. Vì thuận tiện bớt việc, Tiểu Hoàng chuyên chọn cá con để nhặt.
- Năm trăm, một ngàn, một ngàn năm, hai ngàn. . .
Nhặt lấy nhặt lấy, Tiểu Hoàng bật cười vui vẻ.
-------------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận