Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 565: Vân Vương Cự Nhân

Chương 565: Vân Vương Cự Nhân
Một con ngự thú giống hươu với đôi sừng nhọn óng ánh trong suốt đứng trên đỉnh núi, từ trên cao nhìn xuống đám người Cao Bằng.
Đỉnh đầu ngự thú dạng hươu có một vòng tròn nửa trong suốt đỏ như máu, nhìn qua trông có vẻ vô cùng thần dị.
Lại còn là một con ngự thú Vương cấp phẩm chất Sử Thi nữa.
Nhưng thật đáng tiếc là chênh lệch đẳng cấp quá lớn, Tứ Oa đảo mắt lướt nhanh qua nó một cái. Mới vừa rồi ngự thú còn phong độ nhẹ nhàng đứng ở trên đỉnh núi nhất thời chân mềm nhũn, từ trên đỉnh núi trực tiếp ngã xuống. . . Bịch.
Tứ Oa vỗ cánh một cái, chiều dài tăng vọt lên mấy chục lần, chỉ thấy ánh bạc lóe lên, đầu của Huyết Lộc mới vừa ngã xuống chân núi đã không cánh mà bay.
Một cột máu phóng lên tận trời, cùng bay lên theo đó còn có một cái đầu hươu với đôi mắt trợn tròn.
Cao Bằng nhẹ nhàng cười,
- Các ngươi đi thôi. Ta không muốn giết các ngươi, hôm nay ta chỉ gây sự với bộ lạc U Hổ.
Ngự thú Vương cấp đỉnh phong bị một chiêu miểu sát. Trông thấy một màn này, mọi người vây xem sắc mặt đột biến, hiển lộ rõ ràng thực lực là phương thức tốt nhất để đạt được sự tôn trọng.
Bọn họ không phải người ngu. Biết ở trước mặt loại cường giả cấp bậc này lại đi qua nhiều thêm nữa cũng chỉ là chịu chết mà thôi.
- Các ngươi lui ra.
Đội trưởng trầm giọng nói.
Sau đó nhìn về phía Cao Bằng, đội trưởng muốn nói lại thôi, tựa như có lời gì muốn nói.
Nghĩ một hồi, đội trưởng hung hăng cắn răng một cái rồi vung tay lên, Thiết Bối Thương Lang Khuyển đang ngồi xổm trên mặt đất đột nhiên đứng dậy, cong lưng lên tựa như một tòa núi lớn.
Lưng như núi, bộc phát ra sức mạnh khủng bố. Sau một khắc đã nhảy lên phía trước.
Lực bật lên bộc phát ra làm cho Thiết Bối Thương Lang Khuyển cắn một cái trúng đầu Dần Thì, trực tiếp đem đầu hắn một ngụm nuốt vào.
Sau khi hạ đạt mệnh lệnh này, đội trưởng tựa như rút khô tất cả khí lực toàn thân từ trên xuống dưới.
Đội trưởng quay đầu nhìn chằm chằm tất cả binh sĩ đằng sau nói:
- Nhớ kỹ, mệnh lệnh hôm nay là ta hạ đạt, tất cả trách nhiệm một mình ta gánh chịu.
Đội trưởng đi đến trước mặt Cao Bằng nói với hắn:
- Vị dũng sĩ này, ngươi đi đi. Hôm nay tất cả mọi thứ đều không có quan hệ gì với ngươi. . . Tuổi ngươi còn trẻ như vậy mà đã có được loại thực lực này, ngươi không nên bại lộ thực lực của mình sớm như vậy, quá sớm.
Cao Bằng,
- Ngươi đang nói cái gì?
Đội trưởng sững sờ,
- Ngươi không biết? Vậy ngươi còn qua đây gây sự với bộ lạc U Hổ sao?
Đội trưởng bỗng nhiên cảm thấy đau răng. Tên này. . . Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra chứ.
- Ngươi không biết bộ lạc U Hổ thông qua đủ loại con đường từ các nơi trên toàn thế giới cầm tù thiếu nữ đưa đến trong bộ lạc bọn họ để sinh sôi hậu đại sao?
Lúc đầu đội trưởng còn tưởng rằng Cao Bằng có người thân hay bạn bè gì bị bắt giữ nên mới tìm đến đây. Thật ra điều đầu tiên khi hắn vừa nhìn thấy Cao Bằng chính là muốn đuổi Cao Bằng đi, trong lòng của hắn rất là thưởng thức loại "nghĩa sĩ" như này. Nhưng lại xuất phát từ một số nguyên nhân mà không thể không thi hành mệnh lệnh.
- Cầm tù thiếu nữ bắt đến bộ lạc để sinh sôi hậu đại cho bọn họ.
Cao Bằng sửng sốt, bộ lạc U Hổ vậy mà lại làm ra cái việc súc sinh như vậy sao?
Sắc mặt Cao Bằng trở nên khó nhìn.
Hắn vẫn còn đánh giá thấp chấp nhất muốn "Cải thiện" gen của bọn họ.
- Vậy mà các ngươi không ngăn cản. . .
Cao Bằng nói được một nửa liền dừng lại. Ở dưới tình huống thực lực chênh lệch quá lớn quả thực không thể ngăn cản được, ngược lại sẽ rất dễ dàng chọc giận bộ lạc U Hổ.
Việt Vương Câu Tiễn nằm gai nếm mật, bọn họ thật đúng là rất giỏi nhịn đựng. . . Chỉ là các cô gái bị bắt đi kia phải chịu khổ rồi.
- Đây cũng xem như đã tăng thêm cho ta một lý do để đồ diệt bộ lạc U Hổ.
Cao Bằng lầu bầu nói.
- Nếu như không sống được nữa thì có thể đi tập đoàn Nam Thiên, nơi đó chí ít có thể có một nơi để cho ngươi an thân.
Cao Bằng nói với vị đội trưởng này.
Sau đó vỗ vỗ đầu Tứ O, tiến vào vết nứt không gian dưới ánh mắt phức tạp của những người khác.
- Yên tâm, từ hôm nay trở về sau thế gian này sẽ không còn bộ lạc U Hổ nữa.
Lời cuối cùng của Cao Bằng vang vọng ở bên tai mọi người.
Qua rất lâu, mới có người lên tiếng phá vỡ yên lặng:
- Có phải hắn đã điên rồi không?
Không gian trước mắt hiện ra một tầng gợn sóng, dường như xuyên qua một tầng màn nước, sau một khắc hoàn cảnh trước mắt Cao Bằng phát sinh biến hóa.
Xung quanh là một mảnh rừng cây rậm rạp, nhưng lấy vết nứt không gian làm trung tâm cây cối trong phương viên ngàn mét đều bị san bằng hết cả, có một con đường bằng phẳng đi thông ra bên ngoài rừng rậm.
Bầu trời xanh lam, hoàn toàn khác biệt với bầu trời màu đỏ của thế giới Hắc Vụ. Bầu trời nơi này và cả hoàn cảnh có độ tương tự rất cao với trái đất.
Không phải nói nơi bộ lạc U Hổ ở là Cửu Lê Hoang Nguyên à, tại sao nhìn xung quanh nơi này lại không giống như hoang nguyên.
Hơn nữa nơi này hẳn là phiến thế giới của bộ lạc U Hổ, cũng chính là thế giới thứ ba mà mình đi tới hoàn toàn khác biệt với thế giới trước.
Có lẽ là bởi vì nguyên nhân bố trí tộc nhân ở một bên khác của vết nứt không gian, đầu vết nứt bên này lại không hề bố trí bất cứ biện pháp phòng ngự gì.
Ngồi trên Tứ Oa bay lên bầu trời, cảnh sắc ở phụ cận đều lộ ra trong tầm mắt Cao Bằng.
Vùng rừng rậm ở dưới chân này không phải rất lớn, hơn nữa chỗ của vết nứt là ở biên giới rừng rậm. Phần cuối đường chân trời trong tầm mắt ở phía trước, Cao Bằng nhìn thấy vết tích kiến trúc.
Nơi đó hẳn là vị trí của bộ lạc U Hổ.
Bảo Tứ Oa bay qua đó, ngay trong lúc còn cách bộ lạc U Hổ một đoạn khoảng cách thì tầng mây phía trước bỗng dưng phát sinh biến hóa.
Hình dáng của một đám mây màu trắng bỗng dưng xảy ra biến hóa, biến hóa thành hình dạng mặt người:
- Ngươi là ai? Ngươi không phải là người của bộ lạc chúng ta.
Trong miệng nó nói ngôn ngữ thị tộc thượng cổ, may mắn là Cao Bằng đã học được ngôn ngữ của chúng nó.
Một con Vân Vương Cự Nhân cấp 64, Cao Bằng nhìn thấy thuộc tính của nó.
- Ta à. . . Ta là người của bộ lạc Tang Đồng.
Cao Bằng cười tủm tỉm trả lời.
- Bộ lạc Tang Đồng. . .
Vân Vương Cự Nhân rơi vào trầm tư,
- Bộ lạc Tang Đồng ở sơn cốc Hỏa Thang, cách nơi này của chúng ta đến ba trăm vực. . .
Ngay trong lúc nó đang suy nghĩ thì Lưu Quang đã từ sau lưng Cao Bằng giết ra.
Thời gian một cái nháy mắt mà Lưu Quang đã giết tới trước người nó. Tận đến lúc này Vân Vương Cự Nhân mới kịp phản ứng lại.
Thân thể Lưu Quang trầm xuống, hai cái cánh sau lưng vươn ra xoay tròn một trăm tám mươi độ, trên song đao chảy xuôi ánh sáng huyết tinh và tử vong.
Ở trong mắt Lưu Quang, trên người cái con Vân Vương Cự Nhân này khắp nơi đều là sơ hở.
Từng sợi từng sợi hồng tuyến đỏ như máu giao nhau ngang dọc hầu như đã bọc kín thân thể của nó.
- Nhiều nhược điểm như vậy. . . sao ngươi có thể không chết được cơ chứ!
Lưu Quang múa loạn song đao, tốc độ cực nhanh chỉ trong một nháy mắt đã bộc phát ra rất nhiều tàn ảnh.
- Thật, sát sinh diệt tuyệt!
Rầm rầm rầm!
Những đám mây dư thừa trong phương viên ngàn mét đều bị xoắn nát, chỉ có mỗi thân thể của Vân Vương Cự Nhân là hoàn hảo không chút tổn hại đứng ở ngay chỗ cũ.
Vân Vương Cự Nhân nghi hoặc liếc mắt nhìn thân thể của mình, cái tên này là đang chơi đùa phải không. . .
Nhưng nháy mắt sau Vân Vương Cự Nhân đã nổ tung thành mấy chục khối mảnh vỡ, hóa thành vân khí đầy trời bốc hơi trong không khí.
Một viên tinh hạch trắng thuần óng ánh trong suốt lở lửng ở trong hư không.
Tứ Oa thuần thục vỗ đôi cánh sau lưng đảo một cái đã đem tinh hạch cuốn tới rồi một ngụm nuốt vào.
Lưu Quang trợn to mắt, ngươi lại ăn vụng?
Lưu Quang tức giận đến mức giẫm lên trên đầu Tứ Oa:
- Phun ra cho ta, cái đồ ngu si nhà ngươi.
Tứ Oa giả vờ ngây ngốc, giả bộ như thể cái gì cũng đều không nghe được.
- Được rồi, không phải chỉ là một viên tinh hạch quái vật Hoàng cấp thôi sao, hôm nay bao ăn no.
Cao Bằng nhìn bộ lạc phồn hoa dưới chân, nhịn không được khẽ cười nói.
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận