Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 470: Võ Sĩ Và Tuệ Tử

Chương 470: Võ Sĩ Và Tuệ Tử
Nghe thấy giọng nói, Cao Bằng ra lệnh cho Hài Cốt Phi Long hạ xuống dưới.
Gốc cây hoa anh đào triệt để cắm rễ ở trên núi, có một bộ phận dây leo tráng kiện lộ ra từ bên trong.
Dưới gốc cây hoa anh đào có một ngôi chùa cổ với bức tường trắng và mái ngói đỏ.
Ở trước cửa ngôi chùa, có một người mặc bộ đồ tăng nhân màu xám đang lẳng lặng quét lá khô.
Người này trông thấy Cao Bằng cưỡi Hài Cốt Phi Long hạ xuống cũng không kinh hoảng, đặt cái chổi trong tay dựa vào bức tường rồi khẽ cúi khom người nói với Cao Bằng,
- Kính mời thí chủ chờ một chút.
Không bao lâu có một vị tăng nhân khác ra nghênh tiếp Cao Bằng. Cao Bằng mang theo A Ngốc và Tịch Sư tiến vào bên trong ngôi chùa.
Trong đình viện, cảnh sắc cũng rất khác biệt, sơn thủy lâm viên khô ráo yên tĩnh, một dải cát trắng tạo thành dòng chảy nhỏ đi ngang qua hơn phân nửa đình viện, một chút đá sỏi tô điểm trên nền suối cát.
Vị tăng nhân mặc áo cà sa đỏ, nét mặt mỉm cười nhìn về phía Cao Bằng, chắp tay trước ngực và cúi đầu.
- Hoan nghênh các hạ đến với Nghê Hồng.
Cao Bằng cũng chắp tay trước ngực thi lễ lại.
- Quấy rầy đại sư rồi.
- Nguyên Y, ngươi tiếp tục quét sạch đình viện đi.
Tăng nhân áo đỏ nhẹ giọng nói với tăng nhân áo xám.
Tăng nhân áo xám tên là Nguyên Y lập tức gật đầu, quay người rời khỏi đình viện.
Vị tăng nhân áo đỏ lại phân biệt thi lễ với Tịch Sư ở trên vai Cao Bằng và A Ngốc phía sau lưng hắn.
- Không nghĩ tới lại là Vong Linh Thiên Tai điện hạ, thật sự là thất kính.
Tăng nhân áo đỏ cảm khái không thôi.
Nhìn qua thì vị tăng nhân áo đỏ này khoảng chừng hơn năm mươi tuổi, nơi khóe mắt có nếp nhăn, sắc mặt hiền hòa, mang bộ dáng của một cao tăng đắc đạo.
Nhưng mà Cao Bằng vẫn có chút nghi hoặc. Ngay từ đầu hắn cho rằng vị tăng nhân này chính là con rối vân gỗ của Anh Thiên Thụ, nhưng mà sau khi nhìn thấy thuộc tính thì hắn lại phát hiện ra mình đã nhìn lầm. Đây đơn thuần là một người bình thường không bị đoạt xá, cũng không bị điều khiển.
Chẳng lẽ là Ngự Sử của Anh Thiên Thụ?
Nếu như là Ngự Sử của Anh Thiên Thụ thì đây chính là một Ngự Sử Vương cấp chưa bị phát hiện.
- Ta chính là tín đồ của đại nhân Anh Thiên Thụ Thần.
Tựa hồ biết được suy nghĩ trong lòng Cao Bằng, vị tăng nhân áo đỏ lên tiếng với sắc mặt chân thật.
- Thế giới này đã có quá nhiều thảm kịch, chúng ta mong muốn hòa bình.
Vị tăng nhân áo đỏ thành khẩn nói, sau đó lại thì thào,
- Thật mong ước được hòa bình, đã có rất nhiều người phải chết rồi.
Cao Bằng đối với điều này cũng biểu thị đồng ý,
- Đúng thật là đã chết rất nhiều người, ta cũng hy vọng hòa bình.
Hòa bình thật tốt mà, có TV để xem, có thể chơi trò chơi điện tử, mỗi ngày có thể lười biếng nằm ở trong nhà hưởng thụ khoảng thời gian hạnh phúc.
Nghe vậy ánh mắt của vị tăng nhân áo đỏ sáng lên, dường như câu trả lời của Cao Bằng vượt quá dự liệu của hắn.
- Suy nghĩ của chúng ta có nhiều điểm chung.
Cao Bằng bất động thanh sắc gật đầu,
- Đúng thế.
- Đại nhân của chúng ta hy vọng có thể cùng ngài một chỗ bảo vệ hòa bình thế giới.
Trên gương mặt vị tăng nhân áo đỏ hiện lên nụ cười.
- Phải bảo vệ như thế nào? Cho dù ngay cả bản thân ta cũng không dám nói có thể bảo vệ hòa bình thế giới.
Cao Bằng lắc đầu.
- Bản chất con người đều là tham lam, cho nên chúng ta cần chủ động khống chế bọn họ.
Một giọng nói hùng hồn xuất hiện trên không của ngôi chùa.
Đại thụ ở phía sau chùa bỗng nhiên mở mắt, hai cái hốc cây đen kịt tựa như ma quật.
Cùng với giọng nói của nó, toàn bộ ngọn núi đều trở nên run rẩy.
- Anh Thiên Thụ Thần đại nhân.
Vị tăng nhân áo đỏ lập tức quỳ trên mặt đất làm lễ bái Anh Thiên Thụ.
- Ta có thể hỏi ngươi một chút được không? Ta rất muốn biết, đương nhiên, cũng không phải là ta nghi ngờ ngươi, thật sự ta chỉ hiếu kỳ với chuyện vì sao người chán ghét sát lục.
Cao Bằng đúng là rất ngạc nhiên.
Anh Thiên Thụ lâm vào trầm mặc, thật lâu sau mới yếu ớt nói:
- Bởi vì sát lục sẽ đi kèm với tử vong, tử vong thật sự là một chuyện rất tàn nhẫn.
- Trước đây có một cô gái nhỏ tên là Tuệ Tử, nàng rất thông minh và tốt bụng, mẹ của nàng đã từng nói cho nàng biết cây hoa anh đào là biểu tượng của tình yêu. Vào năm nàng mười ba tuổi, nàng yêu mến một võ sĩ samurai, sau đó nàng tự tay trồng ta ở chân núi.
Nói đến đây giọng nói của Anh Thiên Thụ trở nên trầm thấp hơn.
- Nàng bắt đầu theo đuổi samurai trẻ tuổi, hai người lâm vào bể tình. Đó là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời nàng, mỗi một ngày nàng đều tươi cười rạng rỡ, tựa như đóa hoa hướng dương mỹ lệ dưới chân núi.
- Về sau khi chiến tranh nổ ra, người võ sĩ samurai bị gọi vào quân đội và điều động ra chiến trường.
Mỗi ngày nàng đều đứng trên đỉnh núi yên lặng cầu nguyện cho chàng Samurai trẻ, nàng chờ mong chàng võ sĩ trở về. Cuối cùng nàng rốt cuộc chờ đợi được, nhưng đó là tin chàng võ sĩ tử trận cùng với thi thể của chàng, nàng đưa người võ sĩ chôn ở trước mắt ta.
Từ ngày đó nàng bắt đầu không còn tươi cười nữa.
Lại một thời gian sau quân đội bại trận, địch nhân giết qua nơi này. Bọn họ tàn sát tất cả thôn trang dưới chân núi, phóng hỏa giết người, gây lên tội ác bất tận.
Tuệ Tử chạy đến đỉnh núi ôm ta gào khóc, khóc đến tê tâm liệt phế.
Sau đó Tuệ Tử nói rằng cuộc đời nàng bắt đầu chính là một khắc khi nàng mở mắt trông thấy mẹ của nàng, và kết thúc khi nàng không còn được nhìn thấy người nàng yêu nhất. Cuối cùng Tuệ Tử nhảy từ trên vách núi xuống tự sát. Một khắc này, nàng tựa như đang bay, bay về một nơi không ai có thể tìm thấy được.
- Ngươi chính là cây hoa anh đào kia sao.
Anh Thiên Thụ không có trả lời, cánh hoa anh đào màu hồng nhạt nhẹ nhàng rơi xuống như mưa.
Cao Bằng lại cảm thấy nó đang khóc, không lẽ bản thân mình gặp ảo giác.
- Câu chuyện xưa thật sự rất cảm động.
Cao Bằng bình tĩnh trở lại,
- Nhưng mà giết chóc không chỉ là nhân loại, đây là trình tự vận hành không ngừng nghỉ một giây một phút nào của toàn bộ vạn vật trên thế giới. Thợ săn bắt giết con mồi, cường giả thôn phệ kẻ yếu, chó sói ăn cừu non, cừu non ăn cỏ xanh, cỏ xanh hấp thu chất dinh dưỡng từ mặt đất.
Anh Thiên Thụ không có trả lời, chỉ là nhẹ nhàng lay động, sau đó bay xuống càng nhiều cánh hoa anh đào hơn.
- Vậy ngươi muốn khống chế bọn họ như thế nào?
Cao Bằng hỏi.
- Làm theo phương thức của ta.
Anh Thiên Thụ đình chỉ không cho mấy cánh hoa anh đào bay xuống nữa, trong giọng nói mang theo vẻ quật cường.
- Bắt toàn bộ bọn họ biến thành con rối của ngươi?
Anh Thiên Thụ chưa có trả lời, nhưng nó không phủ nhận câu hỏi của Cao Bằng.
- Vậy chúng ta không cùng chung con đường rồi, theo ý tưởng của ngươi mang đến thì đó không phải là hòa bình. Đưa toàn bộ bọn họ biến thành con rối, vậy thì tất cả hành động của bọn họ đều không có bất kỳ khác biệt nào.
Cao Bằng lắc đầu.
Bầu không khí dường như ngưng kết lại. Lúc này khoảng cách của Cao Bằng với Anh Thiên Thụ rất gần, khoảng cách với một con ngự thú Vương cấp không đến một trăm mét nhưng thần sắc của Cao Bằng không thay đổi, chỉ là nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu Hàn Sương Tịch Sư, cái đầu bóng loáng vuốt rất thoải mái.
Thật lâu sau, không khí khẩn trương rốt cuộc cũng tiêu tán.
Bầu không khí trở nên hòa hoãn hơn, vị tăng nhân áo đỏ quỳ trên mặt đất đứng dậy há mồm thở dốc.
Cao Bằng nhẹ nhàng cười một tiếng, mang theo Tịch Sư và A Ngốc cưỡi Hài Cốt Phi Long rời khỏi ngọn núi này,
Cao Bằng ngồi ở trên lưng Phi Long, quay đầu lại nhìn về phía Anh Thiên Thụ. Thụ là quan, sơn là chiến giáp, trong thoáng chốc hắn tựa như trông thấy một người võ sĩ Samurai ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ở trên mặt đất.
Một ngày sau, Cao Bằng rốt cuộc cũng tới Tây Kinh.
Phía trước trên đường chân trời, có một tòa đại thành hùng vĩ đứng sừng sững nguy nga.
Tường thành cao tới trăm mét bao quanh thành trì khổng lồ, trên mỗi một ô tường thành có một ổ đại pháo lạnh lẽo, mật độ dày đặc.
Phía sau tường thành chia làm hai mảnh khu vực, khu vực bên trái chính là từng ngôi nhà thấp bé, những con đường nhỏ đan xen giữa những ngôi nhà trong khu phố, bên trên khu phố có số lượng lớn người buôn bán nhỏ lẻ, các Ngự Sử ăn mặc theo trang phục võ sĩ đi lại trên đường phố.
Khu vực bên phải là một thành phố hoàn toàn hiện đại hoá với những tòa nhà cao tầng cao chót vót, bê tông cốt thép mạnh mẽ làm nổi bật vẻ đẹp hiện đại.
Ở khu vực bên phải, trên bầu trời tòa nhà cao nhất có một bóng đen cực kỳ khổng lồ bao trùm cả tòa cao ốc, gần như hòa cùng toàn bộ cao ốc làm một thể.
------------------------------------
Dịch: ND
Beta: Đông Hà
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận