Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 746: Trầm Luân Hắc Ngục Thần

Chương 746: Trầm Luân Hắc Ngục Thần
- Đó là cái gì vậy? Ta nhìn thấy linh hồn của nhị đại gia và đại ca của ta bị quyển sách kia hút đi.
Hồng Long mở to hai mắt, hoảng sợ nhìn Dưỡng Long Thư.
Không được! Nhất định phải nói chuyện ở đây cho đại nhân trong tộc biết, không ngờ quyển sách kia lại có thể cắn nuốt linh hồn Long tộc chúng ta, nhất định là có vấn đề.
Hồng Long chậm rãi lùi lại, ánh mắt chớp hiện.
- Nó nhìn thấy à?
Cao Bằng quay đầu nhíu mày nói.
Bây giờ không thể để lộ ra năng lực Trảm Long được.
- Chủ nhân, nó vừa tới đã bị A Ban ngăn cản, nhưng chắc hẳn cũng đã nhìn thấy.
A Ngốc nói mà không hề có cảm xúc.
Con rồng này là Long tộc, nếu như để nó trở lại nói loạn... Mình có thể sẽ gặp một ít phiền toái lớn.
Long tộc là một tộc lớn, ở dưới Long tộc có thể phân ra rất nhiều tộc đàn Long tộc nhỏ, ví dụ như Hoàng Long, Bạch Long, Hắc Long, Hồng Long, Ứng Long, Ly Long các loại.
Những thứ này đều là tộc đàn thần thú.
Cao Bằng liếm đôi môi khô khốc.
- Dọn sạch, không nên để lại dấu vết.
A Ngốc gật đầu. Cùng lúc đó, không chỉ A Ngốc mà Tiểu Hoàng, Long Nghĩ cũng biến mất, Dưỡng Long Thư cũng xuất hiện ở trên đỉnh đầu Hồng Long.
Trang sách mở ra, một đường ánh sáng màu vàng hạ xuống.
Hồng Long vừa mới chuẩn bị phun ra long tức đã cảm giác thân thể đột nhiên trở nên mềm nhũn, trong miệng không thể phun ra hỏa diễm, cuối cùng thở hắt ra một hơi.
A Ngốc lặng lẽ rơi vào trên lưng Hồng Long, năm ngón tay như thanh đao sắc bén dễ dàng xuyên qua máu thịt trên lưng nó.
- Cầu xin ngươi đừng giết ta.
Hồng Long chợt quỳ trên mặt đất liên tục dập đầu.
m thanh thê lương, tôn nghiêm gì đó đều bị ném ra sau đầu.
Hồng Long cũng không phải chưa từng nghĩ tới chuyện phản kháng, nhưng bị Dưỡng Long Thư suy yếu, một mình nó đối mặt với một người trong đám Tiểu Hoàng cũng quá sức, càng đừng nói tới ba con Chuẩn Thần.
- Ta ký khế ước với ngài, ta bằng lòng trở thành ngự thú của ngài.
Hồng Long vội vàng nói.
Cao Bằng cười nhạt, có Dưỡng Long Thư, hắn còn cần ngự thú hệ long làm gì nữa.
Cao Bằng thậm chí còn chê nó quá yếu không muốn thu con Hồng Long này vào trong Dương Long Thư.
Trong Dưỡng Long Thư, tám con rồng đều được Bạch Bì tuyển chọn kỹ, đó là tám tàn hồn ngự thú hệ long mạnh nhất trong khu vực Giới Qua Chiến Trường này.
Mỗi một con ở thời kì đỉnh phong đều mạnh hơn nhiều so với Tiểu Hồng cấp 93 này.
- Sống tử tế không tốt sao, vì sao lại có lòng tò mò lớn như vậy chứ?
Cao Bằng ngáp một cái, giống như những quái vật khác, ngươi xem có ai nghe được động tĩnh nơi này mà tới kiểm tra không?
Bọn chúng đều biết nơi này là địa bàn của Cao Bằng, bất kể phát sinh chuyện gì cũng sẽ không đến đây nhìn trộm.
Bởi vì có đôi khi nhìn thấy một vài thứ không nên nhìn sẽ chỉ làm hai bên trở mặt thành thù.
- Cao Nguyệt Nguyệt đúng là một người có thủ đoạn độc ác.
Đại Tử ở phía sau xem, âm thầm líu lưỡi.
Hồng Long bị dọn sạch sẽ.
Sau khi nuốt trọn Hồng Long, tiến độ uẩn dưỡng nhục thân Long tộc bên trong không gian của Dưỡng Long Thư cũng tăng nhanh hơn rất nhiều.
- Chủ nhân, chúng ta hình như đào được quặng mỏ.
A Ngốc đi tới nói với Cao Bằng. Những vong linh kia đều bị A Ngốc làm cho sống lại, chỉ cần có chuyện gì xảy ra thì A Ngốc đều lập tức biết được.
Cao Bằng chạy tới. Khu vực này đã bị đào thành một hố to siêu cấp.
Hố cũng không tính là quá sâu, bởi vì nếu như quá sâu sẽ không có lợi cho việc vận chuyển bùn đất ra, cho nên vong linh đào bới đều mở rộng phía trên mặt đất.
Ở trong đó có một khu vực vừa được đào ra, từ tầng đất này có thể nhìn thấy từng cục khoáng thạch màu đỏ sậm.
A Ngốc bước tới lấy xuống một khối khoáng thạch, xác nhận không có nguy hiểm mới đưa cho Cao Bằng.
Nhận lấy khoáng thạch, Cao Bằng thầm cân nhắc trọng lượng của nó.
Nó nhẹ hơn trong tưởng tượng của Cao Bằng rất nhiều.
Đương nhiên nhẹ ở đây cũng chỉ là tương đối so với thể tích của đồng, sắt mà thôi.
Khoáng thạch tản ra mùi tanh nhàn nhạt, Cao Bằng rất quen thuộc với mùi này. Đó chính là mùi máu.
Khoáng thạch màu đỏ sậm giống như được vớt từ trong máu ra vậy.
Tiểu Hoàng ở phía sau len lén nhìn khoáng thạch này, không khỏi nghĩ đến hành vi ngày ấy của mình, nó chột dạ thu hồi ánh mắt rồi ho khan một tiếng bình tĩnh đi qua bên người Cao Bằng.
- Tiểu Hoàng.
Từ phía sau, giọng nói của Cao Bằng vang lên.
Cơ thể Tiểu Hoàng bỗng nhiên run lên, giật mình.
- Ta ở đây!
- Ngươi tới xem thử, có phải khoáng thạch này chính là khoáng thạch ngươi đã gặp lần trước không.
Cao Bằng ném khoáng thạch màu đỏ sậm trong tay cho Tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng len lén liếc nhìn Cao Bằng, phát hiện hắn quả thật không có ý tức giận mới thở phào nhẹ nhõm.
- Được rồi!
Tiểu Hoàng giả vờ giả vịt nghịch khoáng thạch.
Trên thực tế khi nhìn thấy khoáng thạch thì nó đã nhận ra rồi.
- Đúng là cái này.
Tiểu Hoàng chậm rãi gật đầu, giả dạng làm một tiểu lão đầu.
- Vậy là tốt rồi.
Cao Bằng gật đầu.
- Đây là một khoáng mạch sao?
Cao Bằng đứng ở sát miệng hố sâu, quan sát xuống phía dưới.
Ở rìa lớp đất lộ ra từng khối khoáng thạch dính đầy bùn đất.
- Chắc là khoáng mạch.
A Ngốc không dám khẳng định.
- Thu hết những khoáng thạch này. Đúng rồi, đừng làm hư hỏng đấy.
Cao Bằng còn nhớ rõ chuyện Tiểu Hoàng làm hỏng khoáng thạch.
Nếu những khoáng thạch này bị rơi hỏng sẽ tiêu tan ở trong không khí.
Cao Bằng cũng không biết khoáng thạch này có phải là loại mà Cơ Giới Minh Vương cần hay không, nhưng đào đất lâu như vậy cũng chỉ đào được khoáng mạch này, hắn cảm thấy chắc là đúng tới tám chín phần mười.
Giới Qua Chiến Trường có quá ít khoáng thạch, căn bản không có nhiều như Cơ Giới Minh Vương nói lúc đầu.
Cao Bằng nói xong lại quay về ghế ngồi, chậm rãi lay động trên dưới.
...
Một tháng trôi qua, quan tài màu đen bị chôn ở trong đất không ngừng chấn động.
Bóng tối giống như mực nước lấy quan tài làm trung tâm khuếch tán ra ngoài.
Mặt đất không ngừng chuyển động, quan tài bằng đá màu xám tro từ trong đất trồi lên.
Ơ!
Cao Bằng nhớ khi mình chôn quan tài xuống là màu đen, bây giờ lại trở thành màu xám tro rồi?
Cứ giống như dinh dưỡng bị hấp thu sạch sẽ vậy.
Keng.
Hàn quang lấp lóe, hai thanh trường đao sắc bén xuyên qua mặt bên của quan tài.
Sau đó nó nhẹ nhàng rạch một cái, quan tài mở ra.
Một đoàn bóng đen nhanh chóng tăng trưởng,
Trong chớp mắt nó đã tăng lên đến một mét sáu.
Phía dưới không có chân mà giống như một sương mù màu đen nồng đậm, càng xuống dưới thì màu càng nhạt, mãi đến khi hoàn toàn biến mất, dung nhập không gian.
Càng lên cao thì màu đen lại càng đậm, nửa người trên là khôi giáp màu đen, trong khe hở của bộ giáp lan tràn ra sương mù màu đen cuồn cuộn.
Nửa đoạn đầu của hai cánh tay trái và phải hoàn toàn hóa thành cánh tay đao sắc bén.
Ánh sáng sắc bén chớp hiện, cánh tay đao gần như chạm vào mặt đất, chiều dài của nó không khác gì chiều cao thân thể.
Nhìn qua không có gì đặc biệt, nhưng nếu như nhìn về phía Lưu Quang sẽ lập tức bị cánh tay đao của nó thu hút tầm mắt.
Thân đao sắc bén, phía trên đầy đường vân phức tạp, chỉ nhìn về phía những đường vân này sẽ cảm giác choáng váng muốn nôn mửa.
Hơn nữa lưỡi đao uốn lượn, bất kể mặt nào cũng rất sắc bén, giống như đao nhưng lại có hình thù kỳ lạ.
Ở chính giữa đao có một rãnh máu lõm xuống.
- Chủ nhân, may mắn không làm nhục sứ mạng.
Giọng nói trầm thấp của Lưu Quang từ trong cổ họng truyền ra, mắt đảo loạn quan sát xung quanh với vẻ hưng phấn.
Phẩm chất Thần thoại... Trầm Luân Hắc Ngục Thần.
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận