Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 384: Cứu Người

Chương 384: Cứu Người
Tường đá khổng lồ che kín bình nguyên trước mắt kéo dài đến đường chân trời, trên tường đá cao lớn phủ đầy vết tích loang lổ, từng cái dây leo thô to rủ xuống bên ngoài tường.
Trên bầu trời lấp lóe tia sáng màu vàng mông lung, tựa như ánh sao.
- Nơi này chính là di tích trên bản đồ?
Một người da đen hưng phấn nói.
- Đây tuyệt đối là một kỳ tích!
- Chúng ta đến đây đầu tiên, tất cả bảo tàng trong này đều thuộc về chúng ta.
Một người da đen bụng phệ lộ ra vẻ tươi cười.
- Di tích lớn như vậy, bên trong chắc có rất nhiều đồ tốt.
- Nhìn nơi đó, các ngươi xem nơi đó có giống cửa vào không.
Một người da đen nhỏ gầy chỉ sang một cửa vào, hưng phấn nói.
- Còn chờ gì nữa, chúng ta nhanh đến đó.
Càng gần tường đá, nhóm người da đen này càng cảm thấy một luồng sức mạnh mênh mông to lớn.
- Không thể phi hành, bầu trời ở đây không thể phi hành!
Kim Dực Ngốc Thứu vẫn luôn lượn quanh trên trời ở độ cao mấy trăm thước đã càng ngày càng xuống thấp. Một ngự sử da đen nhíu mày nói.
- Chắc hẳn là do ánh sáng vàng quỷ dị trên đỉnh tường đá kia.
Có người ngẩng đầu nhìn ánh sáng vàng trên đỉnh đầu rồi nói:
- Ồ... Vì sao không thấy ánh sáng đó nữa?
Thì ra từ phía xa có thể nhìn thấy ánh sáng vàng, thế nhưng khi đến gần tường đá ngẩng đầu lên chỉ còn thấy được bầu trời huyết hồng.
Sắc trời ở mảnh thế giới này rất kỳ lạ, sáng sớm là màu đỏ nhạt, càng đến giữa trưa thì màu đỏ càng đậm. Vào giữa trưa, cả thế giới bị nhuộm trong màu đỏ của máu, đến chạng vạng tối lại chuyển dần sang màu đỏ sậm.
- Không nhìn thấy thì thôi, cũng không phải chuyện lớn gì.
Người da đen bụng phệ khoát khoát tay, không thèm để ý.
- Chi.
Con lửng mật màu đen trắng vẫn luôn yên lặng trong đội ngũ đột nhiên rít lên một tiếng trầm thấp.
Người da đen đeo kính râm hơi biến sắc:
- Cẩn thận, có gì đó muốn đi ra từ phía trong.
Vừa dứt lời, mặt đất dưới chân chấn động kịch liệt.
Một con quái vật khổng lồ với tiếng hít thở nặng nề từ chỗ rẽ lao ra ngoài!
Bộ lông màu đỏ ngòm rối tung che kín cái đầu nhìn như một loài khỉ, thân thể tráng kiện kéo theo một cây chiến phủ từ cửa mê cung chạy ầm ầm ra ngoài.
- Đây là cái gì….
Có người da đen kinh hô.
- Đánh! Chúng ta không chạy nổi nó, chỉ có đánh bại nó chúng ta mới có thể sống được!
Người da đen đeo kính râm gầm nhẹ.
Từ bên cạnh hắn, một cái bóng đen trắng nổ bắn ra ngoài.
Nhân loại?
Mê Cung Giám Sát Giả mới chạy trốn từ trong mê cung ra ngoài, đột nhiên nhìn thấy một đám nhân loại đang canh giữ ở lối ra thì ngơ ngác.
Có điều tướng mạo của nó quá hung ác, cho nên biểu hiện ngơ ngác của nó cũng có vẻ rất dữ tợn.
Trong lòng Mê Cung Giám Sát Giả phẫn nộ đến cực điểm. Ta đã trốn xa như vậy rồi, đám nhân loại các ngươi còn muốn đuổi tận giết tuyệt!
Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục!
Nó không nhịn được bi phẫn gầm lên. Chiếc chân tráng kiện dẫm mạnh xuống đất, sức mạnh cuồng bạo xé nát đại địa. Âm Ảnh Chi Lực đen kịt hóa thành gợn sóng lan ra bốn phía.
Vù!
Trong chớp mắt, Âm Ảnh Chi Lực xuyên qua dưới chân tất cả mọi người.
Một luồng sức mạnh tựa như bùn lầy thôn phệ tất cả mọi người ở đây, tựa như đang lạc vào đầm lầy âm u.
Tất cả ngự sử đều kích hoạt lá chắn nguyên tố. Lá chắn đủ loại màu sắc xuất hiện bên ngoài cơ thể tựa như những bóng đèn nhiều màu trong lễ Noel ở vùng đầm lầy.
Ám Ảnh Chi Lực không ngừng ăn mòn lá chắn của bọn họ. Lá chắn nguyên tố như nến tàn trong gió.
Có người da đen bị m Ảnh Chi Lực ăn mòn hết lá chắn nguyên tố bên ngoài, tựa như ăn mòn được một lỗ thủng, từng giọt từng giọt chậm rãi nhỏ xuống.
Âm Ảnh Chi Lực như giòi trong xương ăn mòn vào theo lỗ thủng, nương theo tiếng kêu rên thê thảm, người da đen này bị Âm Ảnh Chi Lực triệt để ăn mòn, hoà tan thành một bãi nước đen.
- Rống!
Mê Cung Giám Sát Giả rống lên đầy giận dữ, giơ cao rìu trong tay rồi chém mạnh xuống!
Ầm!
Mặt đất nứt ra một cái khe hở rộng hơn một trượng. Một con ngự thú không kịp tránh bị lưỡi búa sắc xé làm hai nửa ngay tại chỗ, máu thịt nội tạng nóng hổi điên cuồng trào ra, mùi tanh hôi nồng đậm khiến cho một ngự sử bên cạnh tái mét.
Tại sao trong mê cung lại có thứ quái vật khủng bố như vậy chứ?
Lửng mật kéo theo một đạo tàn ảnh thật dài, thân thể nổ bắn ra.
Soạt.
Trước ngực Mê Cung Giám Sát Giả xuất hiện ba vết máu thật dài.
Nhưng với kích thước to lớn của Mê Cung Giám Sát Giả thì chút thương thế ấy chẳng ảnh hưởng gì mấy.
Chỉ là xước da mà thôi.
Rìu lớn quét ngang, cuồng phong cuốn lên thành sóng lớn dưới mặt đất, đất đá bay tán loạn.
Hai con ngự thú cấp Thủ Lĩnh bị thổi bay như vải rách, ngã trên mặt đất không rõ sống chết.
Người da đen đeo kính râm hơi biến sắc.
Con quái vật này quá kinh khủng, khủng bố hơn tất cả những quái vật mà hắn đã từng gặp. Sức mạnh cuồng bạo, sát khí kinh khủng, còn có kích thước to lớn này nữa, đây là một con mãnh thú thời hồng hoang không nói đạo lý.
Mà quan trọng nhất là không có điểm yếu!
Sở trường của Hắc Hoan Hung Thú là tập kích ba đường điểm yếu của kẻ địch, nhưng con cự thú này lại không có ba đường đó.
Mê Cung Giám Sát Giả bị Hắc Hoan Hung Thú xẹt qua, để lại rất nhiều vết máu. Vết máu dày đặc, nhưng cũng không bị thương đến gân cốt.
- Oanh!
Mặt đất điên cuồng rung động, chiến phủ chém vỡ mặt đất dưới chân, bùn đất bắn lên tung toé.
Nhưng vẫn không đánh trúng Hắc Hoan Hung Thú. Hắc Hoan Hung Thú cực kỳ nhanh, linh hoạt xẹt qua xẹt lại xung quanh cơ thể Mê Cung Giám Sát Giả.
Liên tiếp mấy búa thất bại, Mê Cung Giám Sát Giả dừng động tác, âm lãnh nhìn quanh bốn phía.
Nó quyết định bỏ qua gia hoả láu cá khó chơi này, tấn công mấy người da đen khác.
- Không. Cứu ta!
- Jason, cứu ta! Cứu mạng!
Cùng với tiếng kêu rên thảm thiết, huyết tinh giáng lâm trên vùng bình nguyên này.

- Vì sao khi đó những Mê Cung Giám Sát Giả kia không tấn công ngươi? Ta không nghĩ rằng chỉ một thạch điện là có thể bảo vệ được ngươi.
Cao Bằng cầm một quả băng sương đút cho Hàn Sương Tịch Sư.
Hàn Sương Tịch Sư nuốt sạch quả băng sương, nức nở trả lời:
- Đương nhiên là không đơn giản như thế. Khi ấy ta đã đặt một cấm chế bên ngoài thạch điện, nếu những tên kia dám xông tới thì khí tức hàn băng bộc phát ra, tuyệt đối có thể biến chúng thành tượng băng.
Quả nhiên gia hoả này có lưu lại một chiêu, đám Mê Cung Giám Sát Giả kia phái mình đi dò đường.
- Vậy vì sao khi ấy ngươi không tấn công ta?
Cao Bằng khá tò mò hỏi.
- Vì ngươi là nhân loại.
Vì ta là nhân loại?
Cao Bằng hỏi nguyên nhân cụ thể hơn nhưng Hàn Sương Tịch Sư không chịu trả lời, chỉ ấp úng lảng sang chuyện khác.
- Phía trước là cửa ra của mê cung. Đã rất nhiều năm rồi ta không ra ngoài mê cung, không biết rốt cuộc bên ngoài như thế nào rồi.
Vừa dứt lời thì có tiếng đánh nhau kịch liệt từ phía trước vọng lại.
Có đánh nhau!
- Nhanh nhanh nhanh, chúng ta mau qua xem!
Hàn Sương Tịch Sư không chờ được thúc giục:
- Chúng ta mau đi qua kiếm chút tiện nghi! Ta thích nhất là đi kiếm tiện nghi!
Đại Tử chậm rãi bay sau mông Cao Bằng, nhíu mày nhìn chằm chằm vào bóng lưng con sư tử màu trắng này.
Mấy ngày gần đây Cao Bằng đều không chơi với mình, khẳng định là có liên quan đến con sư tử trắng đáng ghét này!
Hai mắt Đại Tử chuyển động vòng quanh, không biết đang có ý định quỷ quái gì.
Tiểu Diễm lén lút liếc nhìn Đại Tử, nhưng rất nhanh đã thu lại ánh mắt:
- Hừ! Gia hoả Cao Bằng này có mới nới cũ, Đại Tử và Tịch Sư tranh chấp tất có một kẻ bị thương, đây chính là cơ hội của Tiểu Diễm ta! Ta nhất định phải bắt lấy cơ hội này chiếm lấy sự sủng ái của Cao Bằng!
Tới lối ra mê cung, có thể thấy một con Mê Cung Giám Sát Giả đang chiến đấu với một đám ngự sử, nhưng chẳng qua là một bên đồ sát.
- Tiểu Hoàng đi cứu người.
Tiểu Hoàng im lặng không lên tiếng, bước chân nhoáng một cái liền hóa thành một đạo tàn ảnh phóng ra ngoài.
Một người da đen bụng phệ đang tuyệt vọng nhìn Mê Cung Giám Sát Giả càng ngày càng tới gần mình.
Đột nhiên bước chân của Mê Cung Giám Sát Giả dừng lại, giống như nhìn thấy thứ gì đó rất kinh khủng, vội vàng xoay người bỏ chạy!
--------------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận