Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 643: Tế Tự

Chương 643: Tế Tự
- Đúng, chính là tế tự.
Lão Diêm rít sâu một hơi, tàn thuốc lấp lóe ánh sáng màu vàng đỏ như vỏ quýt.
Ném tàn thuốc vào trong đống lửa, lão Diêm nuốt khói thuốc trong khoang miệng vào phổi.
- Trong những câu truyện thần thoại kia không phải đều nói như vậy sao, hương hỏa tế tự, mấy vị thần kia đều cần đến những thứ này. Cho dù bọn nó thật sự không thích đi nữa… chí ít cũng sẽ không ghét. Đến lúc đó giết hai con heo mập, hai con trâu sống, mua ít hương nhanh bái tế một phen là được.
- Được.
Vài người khác trong đội ngũ ủng hộ.
- Nếu có thể tạo mối quan hệ với thần sông này… cũng coi như có thêm một chỗ dựa.
Đôi mắt đục ngầu của lão Diêm lóe lên một tia sáng.
Dù sao hiện giờ bọn họ cũng đang đi săn ở gần Du Châu, không dám đi quá xa, mà Du Châu thì không phải xây dựng gần sông sao.
- Ài, các ngươi nói xem. Thời cổ, không phải những người kia cũng tế tự mấy Hà Thần Thủy Thần này như thế chứ?
- Có phải vì Hà Thần Thủy Thần có thể phù hộ bọn họ không?
Có vẻ Hoàng Đào rất hứng thú với thần sông, phấn khởi hỏi.
Nhưng hình như những người khác chẳng hào hứng mấy với Hà Thần Thủy Thần này. Mấy người ngáp một cái, kéo túi ngủ chui vào trong, sau đó ngủ say.
Hoàng Đào vẫn không nhụt chí, chạy tới trước cửa hang đá. Ngự thú của Thủy Hành Ngạc của nàng ngồi xổm bên cạnh, trừng mắt cá chết nhìn chằm chằm gốc cây trước mắt.
Hoàng Đào ngồi trên lưng Thủy Hành Ngạc, hai tay chống cằm, sắc mặt đầy ao ước nhìn Trường Giang dưới chân.
Thủy Thần… rốt cuộc ngươi là tồn tại như thế nào?
- Cô còn chưa ngủ sao?
Lão Diêm từ đằng sau tiến lại, không để ý mặt đất đầy tro, ngồi phệt xuống.
- Chưa, tôi không ngủ được.
Hoàng Đào lắc đầu.
- Cô vẫn nghĩ chuyện của Thủy Thần sao?
Dường như Lão Diêm đã xem thấu tâm tư Hoàng Đào.
- Đúng vậy.
Hoàng Đào gật đầu, quay sang nhìn lão Diêm:
- Ông biết không, hồi bé tôi đã từng thấy mấy thứ bẩn thỉu. Khi ấy tôi mới năm tuổi, mẹ tôi đã ở bên nhà ông bà ngoại ầm ĩ một trận, trong cơn tức giận, đã cõng tôi đi suốt đêm về nhà.
Trên đường về nhà phải đi qua một nghĩa địa. Sau đó mẹ tôi có nghe thấy tiếng ông ngoại gọi tên bà từ đằng sau, mẹ tôi biến sắc, dặn tôi không được quay đầu lại, rồi cõng tôi chậm chậm chạy một mạch.
Nhưng tiếng gọi kia cứ đi theo chúng tôi mãi. Mới đầu là nó gọi tên mẹ tôi, thấy mẹ tôi không để ý thì gọi tôi.
Tôi không hiểu chuyện, nghe thấy có người gọi liền ngốc nghếch quay đầu lại.
Tôi quay lại liền thấy một lão gia gia mặc áo vàng, mặt mũi hòa ái đứng sau lưng. Trên tay ông ta cầm một cái áo khoác màu vàng nhỏ, sau đó khoác lên lưng tôi. Khi ấy tôi còn nhỏ, thấy vậy sợ đến choáng váng, không dám phản kháng, cũng không dám nói lời nào.
Sau đó tôi về nhà liền đổ bệnh nặng một trận, mẹ tôi lên trấn trên tìm bác sĩ mua thuốc vẫn vô dụng.
Cuối cùng, mẹ tôi đưa tôi đi tìm bà ngoại...
Tôi kể chuyện xảy ra hôm ấy cho bà nghe.
Bà ngoại tôi là bà cốt nổi danh mười dặm tám thôn, bà đưa tôi tới một cái miếu sau núi, bái một tượng đá trong miếu, bà nói với tôi đây là Sơn Thần.
Sau khi bái Sơn Thần, đêm ấy tôi về nhà ngủ một giấc thật ngon.
Từ đó về sau, tôi liền rất tin những điều này.
Hoàng Đào cười cười:
- Sau đó, tôi kể chuyện này cho bạn bè, nhưng bọn họ đều không tin, nói rằng tôi bịa chuyện, hoặc khi còn bé tôi không biết gì, hoa mắt.
- Ra vậy sao.
Lão Diêm gật gật đầu:
- Có một số việc thực sự khó mà nói được.
Ba ngày sau, bên bờ sông Trường Giang, trên một mảnh đất tương đối bằng phẳng.
Một cái đỉnh lớn bằng sắt dựng đứng trên sân bãi, trong đỉnh đốt rất nhiều hương nến, mùi hương nồng đậm tràn ngập trong không khí.
Trước đỉnh có mấy cái bàn nhỏ, trên bàn đặt vài thứ đồ cúng như trái cây và các loại tế phẩm.
Vốn là còn người hỏi có cần thêm một cặp đồng nam đồng nữ nữa không, liền bị lão Diêm tát cho một cái:
- Còn đồng nam đồng nữ nữa sao? Sao ngươi không hấp thịt dê thịt cừu non, chưng tay gấu, chưng đuôi hươu, nướng vịt hoa, nướng gà con, nướng ngỗng con… luôn đi?
Cuối cùng, dù không có các món ăn kia, nhưng cũng có hai con trâu sống khỏe mạnh béo tốt bị đánh ngất buộc chặt trên mặt đất.
Hoàng Đào có học qua một chút về tế tự, đều là do nàng học từ bà ngoại cả.
Vì từ khi xảy ra chuyện kia, nàng khá hứng thú với chuyện này. Mà hứng thú chính là thầy giáo tốt nhất, cho nên nàng rất chuyên chú học hành, hiện giờ miễn cưỡng cũng có thể nhớ được một phần quy trình.
Thời gian trôi qua.
Buổi lễ đã hoàn thành, nhưng Trường Giang trước mắt vẫn không có chút động tĩnh nào.
- Chẳng lẽ…. vô dụng rồi?
Có người thì thầm.
- Im mồm!
Một người bên cạnh nhỏ giọng quát lên.
- Tâm thành thì linh, có thể chỉ cần tâm ý là đủ chứ.
Một người khác bên cạnh hỏi nhỏ.
Hoàng Đào trông đợi nhìn Trường Giang, tự đáy lòng chờ mong và loáng thoáng cả khát vọng.
Trường Giang, sâu thật sâu.
Một ý thức nào đó đột nhiên nhận ra có chỗ kỳ lạ.
Sâu trong thức hải, một cỗ nhiệt lưu kỳ lạ từ một nơi thần bí nào đó rót vào linh hồn của nó.
Dù số lượng rất ít, tác dụng đem lại cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Nhưng hiệu quả rất rõ ràng.
Giống như người đang đói bụng thèm ăn gì đó, một miếng cơm nhỏ không khiến người ta no bụng, nhưng lại dấy lên dục vọng khiến người đó càng muốn ăn hơn.
Cảm giác này là…
Sinh Trưởng Chi Não men theo lực lượng này tìm ra nơi khởi nguồn.
- Xem ra Thủy Thần sẽ không tới đâu. Đội trưởng, hay chúng ta đi thôi.
Có người nói với lão Diêm.
Lão Diêm nhìn bóng lưng Hoàng Đào trước mặt, nhịn không được thở dài. Năm nay Hoàng Đào mới hai mươi mốt tuổi, dù là vóc dáng hay tính cách đều có vài phần giống với đứa con gái năm xưa khi tai biến đã bị quái vật giết hại của hắn. Đây cũng là nguyên nhân mà lão Diêm chiếu cố nhiều đến Hoàng Đào.
Rào rào, vù vù.
Đột nhiên bờ sông nổi lên gió lớn.
Gió thật to.
Thổi cho cờ xí bay phấp phới.
Ù ù ù..
Đoàn ngự thú bất an lùi lùi lại, nghẹn ngào hoảng sợ hoặc cảnh giác.
Mặt nước đột nhiên bị phá vỡ, một bàn tay lớn do nước ngưng tụ thành trồi lên khỏi mặt sông, bắt lấy đỉnh núi sau lưng.
Soạt!
Mặt nước lại bị phá vỡ, một bàn tay to lớn khác từ dưới nước trồi lên bắt lấy một đỉnh núi khác.
Dù đây không phải lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng khi thấy cảnh này, bọn họ vẫn cực kỳ rung động.
Ào ào!
Mặt nước dâng cao, ánh nắng chiếu xuyên qua mặt dòng rọi lên bờ, cả bờ sông như phủ thêm một lớp áo lụa màu lam.
Cách đó không xa có một tiểu đội săn quái đang đi săn, đột nhiên thấy mặt sông dưới chân núi có động tĩnh cực lớn, một thuỷ nhân siêu khổng lồ từ trong dòng Trường Giang đứng dậy, thậm chí nó còn cao xấp xỉ ngọn núi bên cạnh.
- Con mẹ nó, đây là thứ gì vậy? Sao trái đất bây giờ lại càng ngày càng kinh khủng như thế.
- Ngươi còn nhìn gì nữa! Mau chạy đi!
- Đợi một chút, ca, nhìn bên bờ kia kìa.
Có người chỉ hướng bờ bên kia.
Bên bờ đối diện có một nhóm người, nhóm người này không bỏ chạy mà ngẩng đầu tựa như đang nói chuyện với sinh vật siêu lớn xưa nay chưa từng thấy này.
Thậm chí còn có người lấy điện thoại ra quay phim, chụp hình.
Ngay sau đó, một giọng nói đạm mạc, băng lãnh vang vọng trong thiên địa.
- Ta chính là Thủy Thần Trường Giang Thẩm Trường, sinh ở thời Đông Hán, phù hộ con dân Trường Giang hơn một ngàn bảy trăm năm. . .
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận