Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 125: Thể Chất Chiêu Tặc

Chương 125: Thể Chất Chiêu Tặc
Chính mình có phải mang theo thể chất Chiêu tặc hay không?
Cao Bằng rất nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.
Hắn ngồi trên ghế sofa quan sát ba tên trộm ngu ngốc đang quỳ trên mặt đất trước mặt.
Một người trong đó chột dạ cúi đầu xuống, cái trán chảy đầy mồ hôi.
- Chúng ta có phải đã từng gặp qua hay không?
Cao Bằng đột nhiên hỏi.
- Sao có thể chứ, ông chủ ngươi suy nghĩ nhiều rồi.
Người kia xấu hổ cười nói.
- . . . Ông chủ?
Phát hiện chính mình nói lỡ lời, người kia ngậm miệng rồi trầm mặc.
Vốn trong nhất thời Cao Bằng còn không thể nhớ ra người này. Nhưng trong nháy mắt một tiếng ông chủ quen thuộc khiến hắn nhớ tới thân phận của tên trộm này.
Đây không phải là gã nhân viên đội mũ của công ty đồ dùng trong nhà sao.
- Tôi hỏi các người. . .
Lông mày Cao Bằng nhíu lại,
- Các người tại sao lại muốn tới nhà tôi ăn trộm, có phải do dáng dấp của tôi rất giống loại thổ tài chủ ngốc nghếch nhiều tiền hay không?
- Lệ lệ.
Tiểu Diễm mở ra hai cánh bay nhảy cười to, cũng không biết là đang cười cái gì.
- Bộp.
Đại Tử đứng thẳng người lên, dùng một chân đập vào gáy của Tiểu Diễm.
Cười cái rắm, chủ nhân là người ngươi có thể cười sao.
- Ta, ta. . .
Bờ môi của người kia nhúc nhích, nhưng nhất thời cũng không biết nên nói như thế nào, quả thực là khóc không ra nước mắt.
Trộm đồ còn có thể có lý do gì, nhìn là biết trong nhà ngươi có tiền, người lại ít, địa thế hoang vắng, không trộm của ngươi thì trộm của ai!
Chuyện này còn có thể nói thế nào.
Nhưng hắn không dám nói như vậy, bởi vì hắn sợ chết.
Sự nguy hiểm của đầu khô lâu kia dọa cho hắn hồn phi phách tán. Hơn nửa đêm đột nhiên lại có một bộ xương khô xuất hiện sau lưng ngươi, nó rất đáng sợ đó.
Trong nhà nuôi khô lâu, vị đại lão này nhìn qua cũng không phải là người tốt (╥_╥).
Cao Bằng khó xử xoa xoa thái dương của chính mình, thái độ nhận lỗi của ba người này rất không sai, hơn nữa sau khi phát hiện không thể trốn thoát được liền thẳng thắn nhận tội.
Mặc dù ở vùng ngoại thành hoang vắng này khi giết chết sau đó tùy tiện vùi vào trong đất, có khả năng người khác cả một đời cũng không phát hiện được.
Nhưng Cao Bằng có chuẩn tắc của chính mình, hắn không phải Thánh Mẫu, người khác động đến trên đầu của hắn còn cười ha hả tha thứ cho họ, thẳng thắn báo oán mới là tính tình của hắn.
Nhưng trong lòng của hắn có một cán cân, công đạo ở trong lòng người!
- Tôi sẽ không giết các người. . . Xét trên phương diện các người cũng không nổi sát tâm, các người hẳn nên cảm thấy may mắn vì chính mình chỉ đơn thuần tới trộm đồ.
Cao Bằng ngáp một cái, hơn nửa đêm còn bị đánh thức, đúng là có chút mệt mỏi.
Hai người khác nghe thấy lời ấy thì cảm kích liếc qua lão đại. Lão đại quả nhiên thần cơ diệu toán! Thế mà lại nhặt về một cái mạng bởi chuyện này.
Đại Tử báo cảnh sát, đầu điện thoại bên kia lên tiếng hỏi thăm,
- Xin chào, đây là cục cảnh sát đường Quang Thải khu Hồng Hà.
Đại Tử,
- Tê tê tê
- . . .
Đại Tử thấy phía đối diện không trả lời, không khỏi gấp gáp,
- Tê! Tê?
Đầu bên kia, người cảnh sát nghe điện thoại mộng bức.
Cao Bằng lấy điện thoại tới. Đồ ngốc này, ta để ngươi báo cảnh thì ngươi chỉ cần bấm ba nút kia mà thôi, ngươi nói chuyện người khác có thể nghe hiểu được sao.
Cao Bằng đoạt lấy điện thoại rồi lời ít ý nhiều nói rõ tình huống ở nơi này, bên kia trả lời sẽ lập tức tới ngay.
Ước chừng qua mười phút liền có xe cảnh sát lái đến, còng ba người này lại. Bọn họ cũng không có yêu cầu Cao Bằng theo về cục cảnh sát, mà trực tiếp đơn giản ghi chép ngay tại hiện trường.
Căn cứ vào cuộc trò chuyện, Cao Bằng biết được ba người này là kẻ tái phạm, nhưng bởi vì tương đối cẩn thận nên vẫn một mực không bị bắt được.
- Buổi tối mà ở nhà một mình thì tốt nhất nên cẩn thận một chút, buổi tối ở thành phố Trường An vẫn luôn không yên ổn.
Cảnh sát cầm đầu nhắc nhở Cao Bằng.
Cao Bằng gật đầu tỏ ra đã hiểu rõ, lại rót chén nước cho mấy người cảnh sát đường xa đi đến.
- Nước sẽ không uống.
Điện thoại di động của cảnh sát kia vang lên, vội vàng đáp lại hai câu, cười cười với Cao Bằng sau đó quay người rời đi.
- Ồ, A Xuẩn đâu?
Cao Bằng đột nhiên phát hiện từ sau khi về nhà đến giờ vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của A Xuẩn.
Hình như lúc ăn cơm tối cũng không nhìn thấy nó.
- Đại Tử, đi tìm A Xuẩn về đây.
Cao Bằng vỗ vỗ đầu của Đại Tử.
Đại Tử gật đầu, chậm rãi bò lên trên lầu, chỉ chốc lát sau liền ngậm lấy một con sứa leo xuống.
Cao Bằng phát hiện A Xuẩn luôn luôn nghịch ngợm đột nhiên trở nên rất yên tĩnh.
- Đến đây.
Cao Bằng vẫy vẫy tay.
A Xuẩn do dự rất lâu, sau đó bay về phía bên phải, lượn quanh một vòng lớn rồi mới bay đến trên đầu Cao Bằng.
Cao Bằng liếc mắt nhìn Tiểu Diễm, tựa hồ đã hiểu nguyên nhân tại sao A Xuẩn lại như thế. . .
Lần thứ nhất nhìn thấy A Xuẩn lúng túng như thế, hắn thiếu chút nữa cho rằng nó đã bị A Ban phụ thể.
- Lệ?
Tiểu Diễm cảm thấy bất mãn đối với hành vi tránh né này của A Xuẩn.
Xúc tu của A Xuẩn hướng co vào phía trong, gắt gao túm lấy mặt Cao Bằng.
Cao Bằng nhìn Tiểu Diễm một chân đứng trên mặt đất, đột nhiên cảm thấy loại bạch hạc một chân này có chút quen thuộc.
Chăm chú hồi ức.
Cao Bằng đột nhiên nghĩ đến cái gì, sắc mặt cổ quái nhìn về phía Tiểu Diễm. Chẳng lẽ tiểu gia hỏa này nếu tiếp tục tiến hóa thì sẽ đi về hướng đó?
Thần Điểu, Tất Phương.
Thần thú tường thụy của Hoa Hạ cổ đại, cũng được gọi là thần sủng tùy tùng của Hỏa Thần. Truyền thuyết kể lại, Tất Phương ở nơi nào thì ở đó sẽ có đại hỏa hiện ra.
Ở trong chuyện thần thoại xưa thì Tất Phương chỉ có một chân, hình dáng giống hạc, nhưng mà lông vũ có màu xanh da trời pha lẫn xanh lá cây, chứ không phải màu trắng.
Nhưng đây chỉ là thần thoại thôi. . .
Cao Bằng đột nhiên cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi. Hắn trước kia vẫn cảm thấy đây chỉ là do cổ nhân đúng lúc thấy bạch hạc đang ngủ, mới sinh ra phán đoán sai lầm.
Bởi vì bạch hạc lúc ngủ sẽ thu hồi một chân của mình lại, cho nên sẽ tạo cho người ta ảo giác nó chỉ có một chân.
Sau đó đúng lúc có một cổ nhân gặp được tư thế ngủ "Kim kê độc lập" của bạch hạc, lập tức kêu to:
- Yêu quái… , quái vật một chân ~ Đây là Thần thú! Thần thú!
Bây giờ ngươi lại nói cho ta rất có thể đó là thật, trong lòng Cao Bằng vẫn gặp phải xung kích rất lớn.
Nhưng ngự thú đều đã xuất hiện, Cao Bằng cảm thấy năng lực tiếp nhận của mình cũng coi như rất mạnh.
Sờ lên đỉnh đầu của A Xuẩn, trấn an tiểu gia hỏa ngây ngốc này.
- Ngủ đi.
Cao Bằng xem xét thời gian, bây giờ đã là ba giờ sáng, nghe nói thường xuyên thức đêm không tốt đối với thận.
Hôm sau.
Thẳng đến lúc mặt trời lên cao thì Cao Bằng mới bị ánh sáng làm tỉnh, mơ mơ màng màng mở to mắt, rời giường nấu cơm.
Đại Tử ngậm lấy chậu thép, chạy đến bên ngoài phòng bếp nhìn vào bóng lưng đang bận rộn của chủ nhân, thỉnh thoảng dùng móng vuốt nhỏ gõ chậu thép phát ra từng tiếng vang đương đương đương, vẻ mặt đầy chờ mong.
Sau khi nấu xong canh, Cao Bằng lấy một bộ phận đồ ăn ở trong nồi cho vào chậu thép của Đại Tử, sau đó Đại Tử ghé vào bên trên chậu thép nhỏ ăn hồng hộc.
Tiếp đó A Ban dùng chân nhện kéo tới một chậu thép, tựa như hài tử xếp hành lĩnh bữa ăn trong phòng ăn của trường tiểu học.
Trong miệng A Ngốc cũng ngậm lấy một bó năm lá m Tuyết Tùng Châm, thôn vân thổ vụ.
Tiểu Diễm nhìn qua những cái ngự thú xếp hàng lĩnh đồ ăn kia, phát ra một tiếng cười lạnh, "Lệ ~". Một loại cảm giác ưu việt trên mặt trí thông minh hiện lên, nhìn mấy đầu bò sát ngu xuẩn này đi, ăn chút cơm đã làm cho bọn nó cao hứng đến mức này.
- Này, Tiểu Diễm, có muốn ăn chút gì hay không? Ta hôm nay có nấu canh cá, rất thơm đó.
Cao Bằng từ trong phòng bếp thò đầu ra, la lớn.
- Ồ ồ ồ lệ.
Tiểu Diễm cười lạnh, quay đầu đi chỗ khác, ta mới không ăn đâu.
Mùi thơm trong phòng bếp bay tới phòng khách, cái mũi của Tiểu Diễm giật giật, nuốt một ngụm nước bọt.
Tròng mắt chuyển động, Tiểu Diễm hắng giọng một tiếng,
- Lệ lệ lệ
Người trong phòng bếp kia không có phản ứng.
Người này làm sao lại như thế!
Cao Bằng đắc ý đổ chỗ canh cá còn lại ở trong nồi vào bát, hôm nay thế mà lại còn một con cá. Đây tuyệt đối là một bữa cơm trưa phong phú nhất mà Cao Bằng từng nếm qua. . .
------------------------
Dịch: B
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận