Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 192: Tùy Tùng Mới

Chương 192: Tùy Tùng Mới
Trên mặt đất chồng chất thêm một đống tro bụi thật dày, Cao Bằng bước lên trước, tro bụi vẫn còn nóng hổi.
Tìm kiếm trong đống tro bụi một hồi, đến khi lòng bàn tay chạm vào một vật cứng rắn thì hắn nhanh chóng lấy nó ra.
Đây là tinh hạch quái vật của Kim Biên Bồ Quỳ Thụ Yêu, to bằng quả trứng ngỗng, toàn thân xanh biếc, nhìn qua trong sáng tĩnh lặng, tản ra nhan sắc oánh nhuận.
Bên trong tinh hạch quái vật đều ẩn chứa nguyên tố cực kỳ nồng đậm, trong đó nguyên tố có tính chất biệt lập rất lớn.
Vì vậy công kích loại nguyên tố không có khả năng tổn hại đến tinh hạch quái vật, muốn tổn hại đến tinh hạch thì chỉ có công kích vật lý.
Viên tinh hạch này là của một con quái vật loại thực vật hết sức hiếm thấy, còn là cấp Thủ lĩnh. Đặt ở trên thị trường, chí ít cũng có thể bán đi với giá mấy ngàn điểm tín dụng.
Mà cũng chỉ có những Ngự thú sư nào rất cần tiền mới mang nó bán ra, còn những Ngự thú sư bình thường đều dùng nó làm giao dịch vật đổi vật.
Sau đó Cao Bằng tìm được một sơn động. Nói là sơn động, kỳ thật chỉ là một khe hở trong núi, khe hở chỉ sâu có năm sáu mét.
Ban đầu đây là sào huyệt của một con Kim Cương Áp, bây giờ đã bị Cao Bằng trưng dụng.
- Oa! Oa!
Kim Cương Áp không ngừng giơ chân bên ngoài hang động vốn là của mình.
Đây là nhà của ta! Nhà của ta!
Các ngươi đúng là một đám lưu manh!
Bị ầm ĩ làm phiền, Cao Bằng không nhịn được phất tay:
- Ngươi cho chúng ta mượn sơn động này dùng một ngày, đừng kêu nữa, thừa dịp mấy tên ngự thú của ta chưa đói, đi nhanh một chút đi.
Con mắt Kim Cương Áp trợn trừng tròn xoe, không chút nào khuất phục bởi lời uy hiếp của ác bá. Cái cổ giương cao, tiếng kêu trung khí mười phần,
- Oa, oa, oa ——
- Cạc!
Cao Bằng tức giận đáp lại một tiếng, ngay cả tiếng kêu cũng sai, đúng là mất mặt loài vịt.
- Oa? Cạc? Cạc? Cạc cạc cạc!
Sau khi bị Cao Bằng chấn chỉnh, con Kim Cương Áp này lặp đi lặp lại từng từ một, giống như. . . Giống như tên nhân loại này kêu mới là chính xác?
Ầm ầm!
Tựa như một tia chớp đánh xuống.
Kim Cương Áp ngơ ngác đứng tại chỗ, mặt mũi tràn đầy vẻ không dám tin.
Tiếng kêu của mình vậy mà không chuẩn bằng tiếng kêu của một tên nhân loại?
Đến cùng ta là vịt hay ngươi là vịt.
Kim Cương Áp tựa như phát hiện ra một cái bí mật khó lường, lén lén lút lút tới gần sơn động.
Lặng lẽ meo meo ở bên ngoài hang động, bí mật quan sát Cao Bằng.
Kim Cương Áp mặc dù tính tình nóng nảy, tính cách quật cường, nhưng cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện ví dụ Kim Cương Áp ăn thịt người.
Một cái đầu nổi bật như thế thò vào từ bên ngoài sơn động, Cao Bằng tự nhiên thấy rất rõ ràng, nhưng hắn không thèm để ý, chỉ là âm thầm phân phó cho ngự thú của mình không được buông lỏng đề phòng, còn bản thân thì chui vào trong chăn đi ngủ.
Khi nhìn thấy Cao Bằng lấy ra một cái túi ngủ to lớn từ trong thân thể của A Xuẩn, tròng mắt của Kim Cương Áp đều sắp rơi ra ngoài.
Một hồi thì nhìn chằm chằm A Xuẩn, một hồi lại chằm chằm vào Cao Bằng.
Cái mỏ vịt mở ra thật to, hiển nhiên là một con vịt ngốc.
Nhìn thấy loại nhà quê không kiến thức như thế, Tiểu Diễm cười rất vui vẻ, có một loại cảm giác ưu việt tự nhiên sinh ra, chỉ một cái túi ngủ cũng khiến ngươi kinh ngạc đến mức này sao.
Một đêm trôi qua, sau một đêm thức trắng ngồi canh trước của động, A Ngốc đứng dậy xoay người đi vào bên trong.
Vỗ vỗ túi ngủ, nhắc nhở chủ nhân đã đến giờ.
Cao Bằng mở to mắt ngáp một cái, nâng tay trái lên nhìn thời gian, mới rạng sáng năm giờ rưỡi.
Sau đó lại nằm lười trong túi ngủ thêm mười phút, lúc này mới mở to mắt, một phát xốc túi ngủ lên.
Bên ngoài hang động, Kim Cương Áp thức trắng đêm không ngủ có thêm một đôi mắt thâm quầng, gắt gao nhìn chằm chằm vào trong sơn động.
Đến rồi đến rồi! Kim Cương Áp trợn tròn mắt, toàn thân kích động đến run rẩy.
Chính là cái kia, chính là cái kia!
Nhìn thấy Cao Bằng đưa túi ngủ bỏ vào trong không gian tùy thân của A Xuẩn, Kim Cương Áp càng kích động đến co giật.
Hai cái chân vịt không ngừng giẫm lên trên mặt đất, chóp đuôi hưng phấn mà nhếch lên.
Ngậm một nhúm muối vào trong miệng, sau đó lại rót vào miệng một ngụm nước lớn, chậm rãi đi ra ngoài. Lúc đến bên cạnh Kim Cương Áp thì vỗ vỗ đầu nó, phun ra nước muối, Cao Bằng chậm rãi ung dung nói:
- Ngươi cũng đừng nhìn nữa, học không được.
- Cạc?
Con vịt ngốc, không đúng, Kim Cương Áp sững sờ nhìn qua Cao Bằng.
Cao Bằng nhẹ nhàng cười một tiếng, nói chuyện với mấy ngự thú:
- Chúng ta đi thôi, tranh thủ đến được đích trong hôm nay.
Sau đó lại nói với Kim Cương Áp:
- Đồ ngốc, về sau nếu nhìn thấy nhân loại thì đừng lại gần, miễn cho ngày nào đó có chết cũng không biết tại sao.
Đầu Kim Cương Áp này xác thực gan lớn, nhìn thấy hắn cũng không chạy, hơn nữa còn to gan lại gần.
. . .
- Chủ nhân, ta chạy rất đói bụng, ta muốn ăn con vịt.
A Ban ủy khuất nói.
- Đói bụng, ăn con vịt! Ăn con vịt!
Đại Tử xen vào.
- Ngươi đói cái rắm, toàn bộ hành trình đều là A Ngốc cõng ngươi.
Trên trán Cao Bằng hiện ra mấy đầu hắc tuyến.
- Ngươi cưỡi A Ban.
Đại Tử mạnh miệng.
- Học ngươi! Học ngươi!
- . . .
Cao Bằng nghi ngờ quay đầu nhìn về sau lưng. Ở sau lưng có một con vịt cao cỡ nửa người, toàn thân màu vàng. Con vịt ngốc màu vàng này đang vung chân phi nước đại, hai cánh điên cuồng bay múa, phát ra âm thanh phành phạch.
Nhìn thấy Cao Bằng quay đầu, hai mắt Kim Cương Áp sáng lên,
- Cạc cạc cạc ——
Không có ký kết huyết khế, Cao Bằng không nghe hiểu đầu Kim Cương Áp này nói cái gì.
Cao Bằng nhíu mày, chuyện gì xảy ra với con vịt này thế.
- Chủ nhân. Nó đang gọi ngươi.
Tiểu Diễm đột nhiên mở miệng nói.
- Ngươi nghe hiểu được?
Cao Bằng kinh ngạc nhìn Tiểu Diễm.
- Ta đã có bằng điểu ngữ cấp tám.
Tiểu Diễm kiêu ngạo ưỡn ngực lên.
- Nó đang kêu cái gì?
Cao Bằng vẫn còn có chút hiếu kì.
- Nó nói con vịt chờ ta, con vịt chờ ta.
Tiểu Diễm bĩu môi,
- Cao Bằng, ta đoán ngươi khẳng định không phải con vịt.
- Nói nhảm, ta khẳng định không phải.
Sau đó Cao Bằng nhức cả trứng. Con Kim Cương Áp này coi hắn thành một con vịt? Vì cái gì?
Chẳng lẽ bởi vì hắn đã từng hướng dẫn nó kêu à.
Một mực toàn lực chạy cộng thêm phi hành lâu như vậy, đầu Kim Cương Áp này đã gần như đến cực hạn. Bây giờ đột nhiên nói chuyện, cân bằng trong nháy mắt bị phá hư.
Đôi cánh vỗ vỗ hai lần, phịch một tiếng rơi vào trong bụi cỏ, vô cùng chật vật, còn lăn thêm vài vòng trên mặt đất.
Lần này Kim Cương Áp bị rơi đầy bụi đất.
- A. . . Con vịt kì quái kia cũng đi. . . Ta liền biết, nó cũng ghét bỏ ta. . .
Kim Cương Áp đem đầu chôn thật sâu vào trong bụi cỏ, chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, phảng phất bị rút khô tất cả khí lực. Bây giờ trong đầu của nó hoàn toàn trống rỗng.
Bỗng nhiên thân thể Kim Cương Áp chợt nhẹ, chỉ cảm thấy mình bị nhấc lên.
- Ồ, giống như quả mận! Con vịt lớn!
Kim Cương Áp ngẩng đầu đã nhìn thấy mặt mũi Cao Bằng đen lại.
Tiểu Diễm ở một bên không kịp chờ đợi mà xung phong phiên dịch giúp.
- Ngậm miệng, ta không muốn nghe ngươi phiên dịch.
Cao Bằng bịt miệng Tiểu Diễm lại.
- Tại sao ngươi muốn đi theo?
- Cạc cạc cạc.
- Mục đích của ngươi là gì?
- Cạc cạc cạc.
- Chẵng lẽ ngươi chỉ biết nói một câu này?
- Cạc cạc cạc.
. . .
- Tốt thôi, ngươi đến làm phiên dịch.
Cao Bằng buông tay phải ra.
Vừa mới buông tay, Tiểu Diễm liền không kịp chờ đợi nói:
- Nó nói con vịt lớn, ta liền biết ngươi sẽ không bỏ lại ta.
Có Tiểu Diễm sung làm quan phiên dịch, cho nên một người một vịt giao lưu trở nên thông thuận rất nhiều.
Cao Bằng thế mới biết đầu Kim Cương Áp này vừa ra đời liền bị cha mẹ nó từ bỏ, một mình nó lang thang sinh hoạt từ đó đến giờ.
Mặc dù Cao Bằng rất nghi hoặc, lấy trí thông minh của gia hỏa này thì làm thế nào có thể sống đến bây giờ. . .
------------------------------
Dịch: B
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận