Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 736: Người Chết, Tới Đào Khoáng Đi!

Chương 736: Người Chết, Tới Đào Khoáng Đi!
Trong mê cung trên lòng bàn tay, Tử Vong Đạo Thảo Nhân đi tới đi lui, bóng dáng của nó khi ở trong mê cung còn nhỏ hơn con sâu.
Bàn Đại Hải giơ mê cung trong tay lên:
- Nên xử trí tên này như thế nào?
Một bầy quái vật vây lại thò đầu xem.
Trong bầu trời u ám phản chiếu nắng chiều đỏ rực.
Một trận gió thổi tới.
Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện bốn đôi mắt khác nhau.
Tử Vong Đạo Thảo Nhân hơi sửng sốt, sau đó hiểu ra thể tích của mình đã nhỏ đi.
Con mắt trên bầu trời chớp chớp, trong phút chốc không trung biến thành màu đen.
Bàn Đại Hải thu Vô Tận Luân Hồi Mê Cung vào.
Về phần xử trí tên này thế nào thì chờ trở về thương lượng với Cao Bằng sau.
Chu Yếm oán hận nói:
- Ta chỉ muốn ngươi nhất định phải giết nó.
Quỳ Ngưu đáp:
- Nếu như là ta, ta nhất định sẽ giết nó báo thù cho Hống. Nhưng đây là do ngươi bắt sống... Ngươi tự mình giải quyết.
- Bản thân ngươi xử trí đi, đây là do ngươi bắt được mà.
Vĩnh Dạ Điêu nhìn lướt qua rồi thu hồi ánh mắt. Sau đó nó rướn cổ lên rồi lạnh giọng nói:
- Ngươi đưa cơ thể Bạch Trạch cho ta, ta đưa linh hồn nàng dung hợp với cơ thể.
Chu Yếm không đồng ý, ôm chặt lấy cơ thể Bạch Trạch.
Không biết vì sao, Chu Yếm không thích người chưa từng gặp này.
Cũng không biết là do ánh mắt hay là động tác của nó nữa.
Linh hồn của Bạch Trạch đứng ở trong gió, màu xám tro hiện ra đường nét hoàn chỉnh, gió thổi tới khiến linh hồn Bạch Trạch hơi lay động.
- Nếu như linh hồn và cơ thể tách rời quá lâu sẽ tổn thương đến căn cơ của nàng, dẫn đến nàng khó đột phá Thần cấp hơn.
Vĩnh Dạ Điêu mở miệng nói:
- Bây giờ đã qua không ít thời gian rồi.
Chu Yếm cúi đầu nhìn Bạch Trạch ở trong lòng. Sau khi im lặng một lát, nó chậm rãi đặt cơ thể Bạch Trạch xuống đất.
Cánh của Vĩnh Dạ Điêu cuốn một cái, hóa thành một cầu vồng đen biến mất ở phía xa. Linh hồn và cơ thể của Bạch Trạch cũng biến mất khỏi chỗ cũ.
Chu Yếm quỳ trên mặt đất, hai cánh tay chống đỡ cơ thể lộ ra vẻ chán chường.
Quỳ Ngưu liếc nhìn xung quanh rồi thở dài, nó gật đầu với Bàn Đại Hải rồi xoay người rời đi.
Trận chiến vừa xảy ra ở đây đã kinh động tới đám người xung quanh.
Bọn họ đứng phía xa nhìn qua nhưng không dám tới gần.
Với trình đồ chiến đấu như vậy, rất nhiều người trong bọn họ thậm chí còn chưa từng thấy qua.
Dư âm của cuộc chiến vừa rồi quá khoa trương, gần như có thể nói là cuộc chiến cao nhất trong cấp Chuẩn Thần.
Trận chiến do phân thân Ma Thần cấp 100 phẩm chất Thần thoại, Vĩnh Dạ Điêu cấp 99 với phẩm chất Vĩnh hằng hơn nữa còn nắm giữ thần khí, Thần linh chuyển thế Chuẩn Thần tay cầm ba món thần khí. Cùng với một số Chuẩn Thần có phẩm chất cao tham dự.
Cao Bằng thả Tiểu Hoàng ra. Tiểu Hoàng vừa đi ra đã nóng lòng muốn thử:
- Bù nhìn đâu rồi?
Bàn Đại Hải lấy Vô Tận Luân Hồi Mê Cung ra, Tử Vong Đạo Thảo Nhân đang cố gắng tìm lối ra trong mê cung.
Nhìn thấy mấy cái đầu phía trên cao, Tử Vong Đạo Thảo Nhân dừng một chút, sau đó lựa chọn không để ý tới bọn họ.
Tiểu Hoàng vừa nhìn liền vui mừng, sao tên này lại biến thành nhỏ như vậy.
Thậm chí nó còn tính dùng ngón tay chọc, nhưng bị Bàn Đại Hải ngăn cản.
- Mê cung vốn đã bị hao tổn, nếu như ngươi làm hỏng, thả nó ra thì phiền toái!
Bàn Đại Hải cảnh cáo Tiểu Hoàng.
- Oh oh...
Tiểu Hoàng thu ngón tay về:
- Ta không sờ nữa là được chứ gì.
Nó thò tay ra sau vỗ mông một cái.
- Ta cũng muốn Cao Bằng tìm cho ta một thần khí để chơi.
Tiểu Hoàng khẽ nói.
Tiểu Hoàng quay đầu kinh ngạc kêu lên:
- Sao lao công của ta đều ngã hết cả thế kia!
- À, vừa rồi Tử Vong Phong Bạo cuốn ra, ta không kịp che chở bọn họ.
Bàn Đại Hải gật đầu.
Trên sườn dốc sau núi là một đám ác ma nằm ngổn ngang, trên thân của những ác ma này đều đã mất đi khí tức sinh mạng, thi thể vẫn duy trì ở mức rất tốt, giống như đang ngủ vậy.
- Không cần nhìn nữa, bọn chúng bị pháp tắc tử vong lấy đi linh hồn rồi.
Bàn Đại Hải nhìn lướt qua liền thu hồi ánh mắt.
Bản thân Bàn Đại Hải trải qua trăm trận chiến nên đã chứng kiến qua pháp tắc tử vong,
Đây là một loại pháp tắc rất cao cấp, không kém gì pháp tắc thời gian, nhưng chính bởi vì cao cấp cho nên nó cũng có các loại hạn chế.
Lại tương tự với pháp tắc không gian của A Xuẩn, giai đoạn trước rất yếu nhưng càng về sau lại càng khủng khiếp.
- A.
Tiểu Hoàng có chút tiếc nuối từ dưới đất đứng lên, ta không còn lao công nữa rồi.
- Ai tới đào khoáng đây?
Tiểu Hoàng gãi gãi đầu.
Cao Bằng, Bàn Đại Hải, Tịch Sư, Đại Tử, A Xuẩn, Lưu Quang, Chiêu Tài, Long Nghĩ, Tiểu Thảo và Bạch Bì đều hòa ái quay đầu lại.
Khóe miệng Tiểu Hoàng khẽ giật giật.
Nhưng nhìn A Ngốc ngồi ở trên đỉnh núi đút đồ ăn cho Bạch Thận, tâm linh Tiểu Hoàng nhận được chút an ủi.
Vẫn là A Ngốc tốt.
Bạch Thận nuốt vào tinh thạch liền hạnh phúc khép vỏ trai lại.
Tay trái của A Ngốc cẩn thận nắm Bạch Thận, xoay người đứng lên quan sát dưới chân, trong giây lát giống như quân vương cao cao tại thượng.
Ra lệnh cho bầy quỷ!
Người chết, sống lại!
Tay phải vung lên, từ các nơi không ngừng vang lên tiếng rít gào chói tai thê lương của vong linh.
Trong mắt có vong linh diễm thiêu đốt, hài cốt vong linh gầm thét giẫm đạp lên mặt đất, trong phạm vi trăm dặm lập tức hóa thành vong linh quốc.
Một đám ở phía xa nhìn lén thấy vậy thì nuốt nước miếng, đây là cái gì vậy?
- Trung thành vì chúa tể! Tiêu diệt tất cả cường địch!
Rất nhiều vong linh rít gào phẫn nộ.
- Giết giết giết, giết sạch tất cả người sống!
- Yên lặng!
Một con vong linh hung ác nhìn thấy chúa tể đại nhân không nói gì liền rống to.
Một lát sau, giọng nói khàn khàn của A Ngốc từ đỉnh núi truyền đến:
- Tất cả vong linh nghe lệnh, lập tức đào khoáng, đưa tất cả bùn đất đào được tới khu vực được chỉ định.
Các vong linh im lặng một lát, cảm giác như bị một chậu nước lạnh dội xuống đỉnh đầu, bầu không khí quần tình xúc động đã tắt sạch.
Một đám vong linh ngoan ngoãn đi đào khoáng.
- Nên xử lý nó thế nào đây.
Cao Bằng và một đám ngự thú tập trung lại, nhìn Vô Tận Luân Hồi Mê Cung được phóng to bằng kích thước chậu rửa mặt và bù nhìn đang tìm lối ra bên trong. Nó đã đi loanh quanh tại chỗ được trăm vòng rồi.
Tử Vong Đạo Thảo Nhân cảm giác được ánh mắt chú ý phía trên thì khí tức trên người càng thêm thâm trầm.
Nhìn cái gì mà nhìn, các ngươi nhìn cây búa à!
Chờ ta ra ngoài sẽ giết hết tất cả các ngươi!!!
- ...Thu sao?
Tịch Sư do dự hỏi.
- Người này là phân thân Ma Thần, khả năng thu phục là rất khó.
Bàn Đại Hải lắc đầu.
- Thực lực của nó không tệ.
A Ngốc gật đầu, cho ra một đánh giá đúng trọng tâm.
Một đám ngự thú tranh luận.
- Cường độ linh hồn của ta không đủ, không ký khế ước được.
Cao Bằng giải quyết dứt khoát.
- Oh oh... không ký được khế ước thì thảo luận nhiều như vậy làm gì, lãng phí thời gian, trực tiếp giết rồi cầm đi phân giải.
Bàn Đại Hải mở miệng nói.
- Vấn đề là làm thế nào để giết được.
Cao Bằng nhìn về phía Bàn Đại Hải.
Tuy nó bị phong ấn ở trong Vô Tận Luân Hồi Mê Cung, nhưng chỉ dựa vào lực lượng mê cung sẽ không có cách nào luyện hóa nó. Muốn giết chết nó thì hoặc là thả nó ra, hoặc là để cho ngự thú tiến vào trong đối mặt với nó.
Cái này thì khó làm rồi…
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật đặc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận