Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 365: Sương Đen

Chương 365: Sương Đen
Sau lưng nó, vô số Hồn binh bắt đầu tụ tập lại, càng ngày càng nhiều, liên tục không ngừng leo ra từ sâu trong lòng đất, như những con suối hội tụ thành dòng sông. Thanh thế càng ngày càng càng lớn, những đám mây đen kịt dần tích tụ trên đỉnh đầu Hồn binh.
...
Thành khu Bách Nghiệp mục nát rách rưới giống như một khối tật bệnh sinh trưởng trong thành phố.
Mùi hôi, đọa lạc, dơ bẩn.
Theo thời gian trôi qua, thành khu Bách Nghiệp cùng với những khu vực xung quanh càng ngày càng trở nên không hợp, giống như một lão già tách rời hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
Bên trong mương nước bẩn ven đường chảy xuôi đủ loại nước với màu sắc khác nhau, xanh xanh đỏ đỏ, một chút rác rưởi chậm rãi xuôi theo dòng nước, trong không khí tản ra mùi hôi thối.
- Từ sau khi xuất hiện vết nứt không gian, hương vị bên trong thành khu Bách Nghiệp càng ngày càng kì quái.
Một nhân viên công tác chính phủ đeo kính râm đứng ở bên trái nói ra, ngữ khí có chút lo lắng.
- Kỳ quái thế nào?
Cao Bằng dò xét bốn phía, từ phía sau một vài khe hở hành lang và cửa sổ truyền ra những ánh mắt mơ ước.
- Phía trước đã đến.
Tên nhân viên chính phủ mang kính mắt nhỏ giọng nói.
Phía trước có từng cái chướng ngại vật đặt trên đường và tuyến phong tỏa ngăn cách bên ngoài và bên trong.
Đồng thời còn có rất nhiều binh sĩ mang theo súng thật đạn thật thủ vệ nghiêm ngặt, thỉnh thoảng còn xuất hiện một vài tên ngự sử mang theo ngự thú.
Hai cái tai nhọn dựng đứng lên như hai cái ra đa, mắt to như nước trong veo cực kì có thần. Thân thể thon dài mảnh khảnh tràn đầy lực lượng bạo tạc, thỉnh thoảng phun ra đầu lưỡi màu đỏ, hồng hộc. . .
Binh sĩ dọc đường nhìn thấy đoàn người Cao Bằng đi qua đều tự động cúi đầu chào.
Xuyên qua ba đạo cửa sắt, hai hàng rào sắt.
Cuối cùng đi đến trước một tòa nhà bỏ hoang. . . Cao Bằng mơ hồ nhìn ra đây là một tòa nhà bỏ hoang, đại khái nó vẫn còn hình dạng của một tòa nhà bỏ hoang đi.
Sương đen nồng đậm cũng không thể nào che lấp được hết tòa nhà này vào bên trong, mảnh lớn sương đen nồng đậm lăn lộn, bên trong loáng thoáng lộ ra một góc của tòa nhà bỏ hoang cao chót vót.
Một con quái vật cùng loại với thạch sùng nhanh chóng bò ra từ trong màn sương đen, tứ chi thon dài giống như một cây gậy trúc, động tác linh mẫn đến cực điểm.
Cao Bằng yên lặng nhìn thoáng qua, một loạt số liệu thoáng hiện lên.
【 Tên quái vật 】: Hắc Y Bích Hổ
【 Đẳng cấp quái vật 】: Cấp 20
【 Phẩm chất quái vật 】: Phẩm chất Phổ Thông
【 Thuộc tính quái vật 】: Hệ m Ảnh
【 Năng lực quái vật 】: m ảnh chi lực Lv1
【 Giới thiệu vắn tắt về quái vật 】: Hắc Y Bích Hổ có động tác linh mẫn, thể trạng thon dài, đồng thời thích thôn phệ huyết nhục mới mẻ.
- Cậu nhìn thấy không, chúng chính là loại quái vật chủ yếu bên trong sương mù, cũng là loại có số lượng nhiều nhất. Súng ống hoàn toàn vô dụng đối với loại quái vật này, tổn thương của đạn gây ra với nó tựa hồ sẽ bị suy yếu rất nhiều.
Tên nhân viên chính phủ mang kính mắt nâng kính của mình rồi tỉnh táo nói.
- Ừm.
Cao Bằng gật đầu.
- Vết nứt không gian ở bên trong sao?
- Đúng vậy, thời điểm giữa trưa ban ngày chính là lúc sương đen suy yếu mạnh nhất, phạm vi nó khuếch tán sẽ bị áp chế rất nhiều. . . Lúc buổi tối cả tòa nhà bỏ hoang này đều sẽ bị sương đen bao phủ, hoàn toàn không lộ ra mảy may một chút nào.
- Bên trong chắc hẳn không có quái vật cấp Lĩnh Chủ.
Cao Bằng đưa tay đặt lên trên người Tiểu Hoàng rồi nói.
Tiểu Hoàng híp mắt lại, nó có được trực giác cực mạnh đối với nguy hiểm, nếu như bên trong có uy hiếp thì Tiểu Hoàng trước tiên liền có thể cảm nhận được.
Tiểu Hoàng quay đầu nhìn thoáng qua bàn tay của Cao Bằng đang đặt trên mông của mình, không khỏi lâm vào trầm tư.
Sau đó nó cũng đưa một tay đặt ở trên đầu Cao Bằng.
- Bộp!
A Xuẩn rất tức giận dùng xúc tu đánh vào mu bàn tay của Tiểu Hoàng. Làm gì thế, không nên tùy tiện sờ loạn.
Chủ yếu là bởi vì sự chênh lệch về chiều cao giữa Cao Bằng và Tiểu Hoàng. Cao Bằng tiện tay sờ một cái liền đem tay trái đặt ở một góc độ thích hợp nhất, trên thực tế Cao Bằng cũng không có tâm tư khác.
- Tiểu Hoàng, ngươi tiến vào bên trong thăm dò đi.
Tiểu Hoàng gật đầu, nhanh chân đi vào bên trong làn sương đen.
- Đội thứ hai, chuẩn bị hiệp trợ trợ giúp.
Tên nhân viên chính phủ lập tức ra lệnh thông qua microphone gắn trên cổ của mình, chức vụ của hắn bên trong chính phủ tựa hồ có vẻ không thấp.
- Không cần, các ngươi không cần đi vào.
Cao Bằng khuyên can nói.
- Tiểu Hoàng một vịt có thể giải quyết.
Người công chức chần chờ một lát, cuối cùng đành gật đầu.
Bành!
Trong hắc vụ đột nhiên truyền ra một đạo thanh âm hết sức vang dội.
Nương theo đó còn có một thanh âm cổ quái khác, giống như âm thanh phát ra khi một khối gỗ bị chiếc cưa cắt mở.
Người công chức lo lắng liếc nhìn sương đen, cũng không biết có thể xảy ra việc ngoài ý muốn hay không.
- Hình như là tiếng kêu thảm của đám thằn lằn.
Một người đứng bên cạnh khẽ nhỏ giọng thì thầm vào tai của hắn.
Sau khi nghe thấy, người công chức cũng thoáng an tâm một chút.
wu, wu, wu ----
Thanh âm dồn dập liên tiếp, không ngừng xuyên phá sương đen.
m thanh phát ra ngày càng dồn dập, ở giữa còn xen kẽ thanh âm vách tường bị phá vỡ vụn.
Oanh, oanh.
Cuối cùng toàn bộ thanh âm biến mất, một bóng đen khổng lồ từ trong sương đen chậm rãi nện bước đi tới.
Mọi người bên ngoài sương đen thấy vậy đều như gặp đại địch.
Đạo bóng đen khổng lồ này phải cao chừng 6m, nhìn qua giống như là hình người, chẳng lẽ đây là một giống loài hoàn toàn mới trước nay chưa từng gặp?
Khuôn mặt chất phác của Tiểu Hoàng xuyên qua sương đen hiển lộ ra bên ngoài, tràn đầy vẻ từ bi. Nếu như có thể bỏ qua một thân cơ bắp của nó thì càng tốt hơn.
Chuỗi phật châu trên cổ bị kéo căng, khoảng cách của từng khỏa phật châu phải rộng chừng gang tay. Cũng may vật liệu để làm dây của phật châu cũng không hề tầm thường, độ co dãn cực mạnh, có thể kéo dài ra hơn trăm lần. Đây là một loại tài liệu được lấy ra từ một loại quái vật hệ thực vật.
Tiểu Hoàng yêu thích sờ lên phật châu, sau khi phát hiện phật châu không bị nứt vỡ thì liền vui vẻ, phật châu của chính mình chắc chắn là một bảo bối!
Oa cạc đà phật!
- Cạc, Cao Bằng, tất cả quái vật bên trong đều bị ta đánh chết. . .
Dừng một chút, Tiểu Hoàng tiếp tục nói ra:
- Quái vật bên trong đều là cá, cá bốn chân.
Nói xong Tiểu Hoàng liền khom lưng xuất ra một trảo vào màn sương đen sau lưng, kéo ra một con Hắc Y Bích Hổ còn sống nguyên. Hắc Y Bích Hổ dài hơn bốn mét rõ ràng thể tích cũng không coi là nhỏ, nhưng ở trong tay Tiểu Hoàng lại tựa như một món đồ chơi hoàn toàn mặc cho vịt xâm lược.
- Đây là thạch sùng.
Cao Bằng dở khóc dở cười, cái tên nhà ngươi sao vô lại như thế.
Tiểu Hoàng sửng sốt mất mấy giây, sau đó cúi đầu nhìn con thạch sùng trong tay rồi trầm giọng nói ra:
- Nó. . . Vì sao không thể là cá?
- Cá không có chân, chí ít phần lớn loài cá đều không có chân.
Cao Bằng giải thích.
Tiểu Hoàng chậm rãi gật đầu, sau đó đưa tay phải cầm lấy cổ của con Hắc Y Bích Hổ này, tay trái nắm lấy tứ chi rồi giật xuống từng cái một ném vào trong màn sương đen sau lưng.
- Vậy bây giờ nó là cá.
Áo đen thạch sùng cũng không biết là không có cảm giác đau vẫn là làm sao, dù là bị kéo chân cũng không có biểu hiện ra tơ hào không thích, thần thái sáng láng nhìn chằm chằm Tiểu Hoàng.
- Ngươi xem, chân của nó đều là giả, bây giờ nó vẫn còn đang cười.
Tiểu Hoàng cúi đầu chăm chú thưởng thức Hắc Y Bích Hổ.
- . . . Cho nên nó là một con cá!
Tiểu Hoàng xác định lặp lại một lần.
Cao Bằng im lặng, năm trăm khối tiền có đáng giá phải phí sức như vậy không. . .
- Ai, được thôi, cho ngươi năm trăm khối tiền.
Cao Bằng cố gắng gật đầu, đưa tay xòe ra năm ngón.
Cuộc đối thoại của Cao Bằng và Tiểu Hoàng khả năng chỉ có bọn họ mới nghe hiểu. Nhân viên chính phủ đeo kính mắt đứng bên cạnh toàn bộ quá trình đều là vẻ mặt mộng bức, bọn họ đang khoa tay múa chân gì thế? Bọn họ đang nói bên trong còn có năm con quái vật sao?
------------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận