Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 332: Ân Uy Tịnh Thi

Chương 332: Ân Uy Tịnh Thi
Cao tầng trong bộ bảo an tổng cộng có ba mươi hai người, nhưng ngồi ở đây mới chỉ có ba mươi người, hai người còn lại đã được đưa tới phòng cấp cứu để tiếp nhận điều trị, những người còn ngồi ở chỗ này phần lớn cũng đều bị thương.
Đương nhiên, trong đó cũng có mấy người quần áo ngăn nắp, không nhìn ra chút xíu nào là vừa mới trải qua một trận đại chiến cả.
Lúc nghe thấy Cao Bằng tán dương bộ phận bảo an thì ánh mắt mọi người vô tình hay cố ý quét ngang qua người bọn họ.
Mấy người kia như ngồi bàn chông, tựa như thấy được từng chùm mũi kim đâm vào phía sau lưng bọn họ.
Có người không nhịn được phải vặn vẹo eo mông, xê dịch vị trí một chút, cảm giác thật sự không thoải mái.
- Trước đó tôi từng nói qua, có công thì thưởng, có lỗi thì phải phạt.
Trên mặt Cao Bằng mang theo nụ cười nhàn nhạt.
- Trước tiên chúng ta tới thưởng công trước.
Cao Bằng vừa nói xong câu này, bên phía khán đài có một người bước lên. Hầu Mục mặc một bộ tây trang màu xám nhanh chóng đưa một phần danh sách đã chuẩn bị xong cho Cao Bằng.
Nhanh chóng nhỏ giọng nói ra.
- Cao thiếu, đã thống kê xong.
Cao Bằng với tay cầm lấy phần danh sách này, nhẹ nhàng gật đầu với Hầu Mục.
- Tôi chuẩn bị chia tách thêm hai bộ môn khác nữa ngoài bộ phận an ninh.
Cao Bằng nhàn nhạt nói ra.
- Bộ phận tác chiến và bộ phận thăm dò.
- Bộ phận tác chiến phụ trách tác chiến ở bên ngoài và xử lý các tình huống khẩn cấp khác. Bộ phận thăm dò phụ trách thăm dò dã ngoại, bộ phận bảo an…. Tiếp tục phụ trách công việc bảo vệ là được rồi.
Cao Bằng bình tĩnh nói.
Vốn chuyện đối ngoại tác chiến và thăm dò dã ngoại đều là một trong những công việc của bộ phận bảo an. Nhưng mà bây giờ Cao Bằng đã tách rời hai phần công tác vốn thuộc về bộ phận bảo an này ra, một lần nữa chia thành hai chức vụ hoàn toàn riêng biệt.
Nhưng như vậy thì quyền lợi của bộ bảo an sẽ bị giảm hơn phân nửa.
- Bây giờ nói tới chuyện phân phối nhân sự một chút. Trịnh Thiết Tráng đảm nhiệm vai trò trưởng bộ phận tác chiến, Lưu Trường Hạo đảm nhiệm vai trò trưởng bộ phận thăm dò.
Giọng điệu Cao Bằng mang theo vẻ không thể nghi ngờ.
Trịnh Thiết Tráng và Lưu Trường Hạo vốn là cao tầng của bộ phận bảo an, biểu hiện trong lần chiến đấu này cực kì chói mắt nên đã hấp dẫn sự chú ý của Cao Bằng. Hơn nữa trong ba giờ ngồi chờ ở đây, lúc Cao Bằng nói chuyện phiếm với họ đã cảm thấy được ý tứ muốn thân cận trong lời nói của này.
Phong cách tác chiến của Trịnh Thiết Tráng rất cương mãnh, nếu so sánh thì khả năng chỉ huy của Lưu Trường Hạo mạnh hơn Trịnh Thiết Tráng không chỉ một bậc, tâm tư cũng tinh tế hơn. Dưới sự chỉ huy của Lưu Trường Hạo, quái vật bên phía của nam vẫn một mực bị ngăn cản ở bên ngoài.
Có hắn chỉ huy làm cho Nam Kim Tiền Báo Văn Hà thậm chí chẳng có được bao nhiêu cơ hội ra sân, từ đó có thể thấy được một chút về năng lực của hắn.
Những nhân viên còn lại của bộ phận bảo an chỉ cần có biểu hiện dũng cảm trong chiến đấu đều sẽ có những mức thăng chức khác nhau.
Đây cũng là để khen thưởng cho sự dũng cảm của họ.
Sau đó là những người xử lý tình huống khẩn cấp rất tốt hoặc hoàn thành tốt công việc ở những bộ phận khác, bọn họ đều được tăng lương theo các mức khác nhau.
Trong tình huống không có chức vị nào trống mà thăng cấp cho người khác là chuyện không thể nào, nhưng tăng lương lại không có vấn đề gì.
Sau khi khen thưởng xong, Cao Bằng hơi dừng lại.
Lật sang trang tài liệu khác, giọng nói Cao Bằng trở nên âm trầm, ánh mắt hơi híp lại, hai mí mắt rủ xuống tựa như hai thanh dao găm.
- Trương Việt, Hàn Phúc, Trần Chương, Lý Giả Tiên.
Cao Bằng một hơi đọc lên tên bốn người.
Bốn người này đều là cao tầng trong bộ phận bảo an, cũng có mặt ở nơi này.
Nghe thấy Cao Bằng gọi đến tên của mình, bốn người này đột nhiên giật cả mình, sau đó bình tĩnh nhìn Cao Bằng.
Mỗi khi Cao Bằng nói một chữ thì trong lòng của bọn họ liền nhảy lộp bộp một cái.
Tựa như có một cây chùy lớn đập vào trong tim bọn họ.
- Lâm trận bỏ chạy, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sĩ khí, hơn nữa không có chút ý muốn hối cải nào.
Cao Bằng bình tĩnh nói ra.
- Kết quả xử lý, giam giữ tất cả ngự thú của bốn người này xuống phòng thí nghiệm dưới lòng đất, đồng thời bãi bỏ chức vị quản lý của bốn người, khai trừ ra khỏi tập đoàn Nam Thiên.
- Cậu khai trừ chúng tôi thì chúng tôi không có ý kiến, nhưng cậu không thể lấy đi ngự thú của tôi, đây chính là ngự thú của tôi, cậu không có quyền đem nó nhốt lại.
Lý Giả Tiên đột nhiên đứng lên lớn tiếng nói.
- Liên minh chính phủ đã nói qua ngự thú là tài sản riêng của Ngự Sử.
Sau khi Lý Giả Tiên đứng lên lại phát hiện ánh mắt những người xung quanh nhìn hắn đều mang theo vẻ cười cợt, ánh mắt khó hiểu. Hơn nữa sắc mặt ba người bị xử lý chung với hắn lại trắng bệch, ngồi nguyên tại chỗ không có chút ý muốn cãi lại.
- Tại sao các người lại không nói chuyện, các người đứng lên nói đi chứ. Đây là ngự thú của chúng ta, bọn họ dựa vào cái gì mà có thể bắt ngự thú của chúng ta đi.
Lý Giả Tiên bắt lấy cổ áo của Hàn Phúc rồi rống to.
Cổ áo của Hàn Phúc bị nắm tới lộn xộn, nhăn nhúm lại. Sắc mặt Hàn Phúc từ trắng bệch chuyển thành màu đỏ.
Hàn Phúc tức giận đẩy tay Lý Giả Tiên.
- Buông tay.
- Mẹ nó, ngươi có phải là đàn ông hay không. . .
Lời nói của Lý Giả Tiên còn chưa dứt thì đã bị nhấc lên, sau lưng là Trịnh Thiết Tráng đang dùng cánh tay tựa như kìm sắt bóp lấy cổ hắn, nhấc lên khỏi mặt đất!
Hung hăng ném hắn xuống!
Oanh!
Lý Giả Tiên bị quăng ngã thất điên bát đảo, suýt chút nữa đã ngất đi.
Còn không đợi hắn tỉnh lại thì trước mặt đã xuất hiện một khuôn mặt đen, lông mày rậm rạp lộn xộn như cỏ dại, trong con ngươi hung ác rậm rạp chằng chịt tất cả đều là tơ màu.
- Câm… Miệng… Lại… Cho… Ông.
Trịnh Thiết Tráng rít từng chữ qua kẽ răng.
Trịnh Thiết Tráng có một người bạn cùng thôn chơi với nhau từ nhỏ đã bị mất một chân trong trận chiến vừa rồi, bây giờ người đó đang ở bệnh viện trị liệu. Nhưng cho dù có chữa khỏi vết thương đi chăng nữa thì cái chân đã mất kia không bao giờ mọc lại được, bởi vì cái chân đó đã bị một con Thủy Quỷ nuốt vào trong bụng.
Bây giờ Trịnh Thiết Tráng hận không thể đánh cho mấy tên hỗn trướng Lý Giả Tiên thành thiểu năng luôn.
- Ngự thú của các người là do công ty tập thể phân phát… Trên hợp đồng có ghi rõ, hành vi của các người cũng đã vi phạm hiệp ước kí kết trước đó, cho nên chúng tôi có quyền thu về ngự thú đã phát cho các người.
Cao Bằng liếc nhìn Lý Giả Tiên một chút.
- Hơn nữa nếu vi phạm hiệp ước thì các người còn phải bồi thường một khoản tiền rất lớn… Lát nữa sẽ có luật sư gửi văn kiện cho các người.
- Vương Lượng.
Cao Bằng nhìn về một bên khác phía dưới đài. Một người trung niên bình thường không bị hói đột nhiên kịp phản ứng là đang gọi mình, tranh thủ thời gian trả lời.
- Có.
- Một lát nữa phòng nhân sự các anh hãy mang kết quả xử lý của tôi thông báo cho toàn bộ công ty biết.
- Đã rõ.
Vương Lượng lớn tiếng trả lời.
Cao Bằng nheo mắt lại. Bây giờ mới chỉ xử lý một số đầu đảng tội ác, còn có một số nhân viên có biểu hiện lùi bước cũng cần trừng trị, nhưng không thể trừng phạt tàn khốc như bốn người này được.
Hăng quá hoá dở.
Trừng trị chỉ là thủ đoạn, mà không phải mục đích.
Trừng phạt quá khốc liệt chỉ làm cho nội bộ cấp dưới lục đục, từ xưa đến nay những bạo quân đối xử tàn bạo với thuộc hạ của mình đều không có kết cục tốt đẹp, chỉ có ân uy tịnh thi mới là vương đạo.
- Tất cả nhân viên lùi bước trong trận chiến này sẽ bị trừ ba tháng tiền lương, cũng bị trừ hết tiền thưởng năm nay, đồng thời sẽ ghi lại chuyện này vào trong hồ sơ.
Cao Bằng cầm danh sách lên.
- Tất cả những nhân viên dũng cảm chiến đấu và bị thương sẽ được thưởng nửa năm tiền lương, đồng thời cũng được ghi vào hồ sơ. Còn về ba nhân viên đã hi sinh… những người trong nhà của họ sẽ do tập đoàn Nam Thiên phụng dưỡng, đồng thời trong nhà mỗi nhân viên hy sinh sẽ được cung cấp hai cương vị công tác, trong nhà có con nhỏ thì vẫn được tiếp tục học tập, toàn bộ chi phí sẽ do tập đoàn cung cấp.
Nói xong Cao Bằng khép văn kiện lại, ném lên mặt bàn.
- Cuộc họp hôm nay đến đây là kết thúc, tan họp.
----------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận