Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 242: Ngươi Lại Là Trọng Tài

Chương 242: Ngươi Lại Là Trọng Tài
Bên ngoài đấu trường tiếng hò hét của khán giả vang lên giống như thủy triều, người chủ trì cũng đưa ra lời dạo đầu,
- Đây là giải thi đấu Thanh niên Ngự sử toàn thế giới lần đầu tiên, cũng là lần giao lưu đầu tiên giữa các Ngự sử thế hệ mới trên toàn thế giới! Tôi tin mọi người chắc chắn đã sớm không thể chờ đợi nữa, trước đó tôi xin giới thiệu cho mọi người một chút về quy tắc của giải thi đấu lần này. . .
Cao Bằng ngáp một cái, đám tuyển thủ có phòng nghỉ của tuyển thủ, trọng tài tất nhiên cũng có phòng nghỉ của trọng tài.
Lần tranh tài này có ba trọng tài, nói cách khác ngoại trừ Cao Bằng thì vẫn còn hai trọng tài khác. Hai trọng tài kia đều là Ngự sử đứng đầu đến từ Liên minh Ngự Sử, cũng đều có được ngự thú cấp Lĩnh Chủ.
Đối với quy tắc của giải thi đấu Cao Bằng không hứng thú nghe, bởi vì hắn chỉ là trọng tài.
Trọng tài chú trọng vào sự công chính công bằng. Trước khi đến ông ngoại từng cố ý dặn dò Cao Bằng, nếu đảm nhiệm trọng tài thì phải tuân thủ thân phận trọng tài, không thể giống một số trọng tài trong World Cup.
Như vậy mới thể hiện rõ khí độ của đại khu Hoa Hạ, cũng là phong độ tốt nhất của người Hoa chúng ta.
Không cần phải dùng âm mưu thủ đoạn, quang minh chính đại tranh tài, đường đường chính chính tỷ thí. Vô luận thắng thua, cho dù chúng ta có thua cũng sẽ thua được, chúng ta khinh thường dùng đến thủ đoạn để thắng!
Cao Bằng rất đồng ý. Nếu quả thật thành tích cuối cùng không quá lý tưởng, vậy thì nên biết hổ thẹn sau đó nỗ lực thắng trở về là được.
Hơn nữa thân là trọng tài, hắn cũng không cần biết quy tắc, chỉ cần ở lúc quan trọng của mỗi trận đấu bảo vệ tính mạng của ngự thú là được.
Một bên khác, đám tuyển thủ phân biệt tiến vào các phòng chờ khác nhau của các đại khu.
Ở phòng chờ của đại khu Hoa Hạ, mặc dù đã sớm biết quy tắc tranh tài nhưng Hàn Lôi vẫn chăm chú nghiêng đầu lắng nghe. Thở phào một hơi, Hàn Lôi quay đầu nói với mười một người đồng đội:
- Mọi người khẩn trương không?
Không ai trả lời hắn, tất cả mọi người đều đang yên lặng làm chuyện của mình. Có người đang ăn đồ ăn để làm dịu sự khẩn trương, có người mang theo tai nghe tựa vào ghế sa lon nhắm mắt nghe nhạc, có người lấy ra điện thoại di động, trong di động có giọng nói truyền ra —— Cả lớp xuất kích!
Hàn Lôi có chút xấu hổ, đồng thời trong lòng rất tức giận. Hắn biết mấy người đồng đội cùng một khu này sẽ không để mắt đến hắn, bởi vì hắn từ dự bị đi lên.
Nhưng coi như đi lên từ dự bị thì làm sao, ta có thể từ dự bị tiến đến cũng là bản lĩnh của ta, thứ tự của các ngươi cũng chỉ cao hơn ta mấy bậc mà thôi, nói không chừng còn là do vận khí.
Trong mắt Hàn Lôi thoáng qua một tia mù mịt, quay đầu nhìn về phía TV trong phòng chờ, nội dung đang phát bên trong chính là khung cảnh bên ngoài đấu trường.
Cứ chờ xem, từ khi kết thúc vòng thứ hai đến giờ đã qua ba tháng, ta đã có thay đổi thoát thai hoán cốt, lần này ta nhất định phải làm cho tất cả những người xem thường ta lau mắt mà nhìn. Hàn Lôi âm thầm thề trong lòng.
Sau khi Cao Bằng bỏ thi đấu thì Hàn Lôi đã thông qua quan hệ của cha hắn là Hàn Viễn Minh để lấy được tư cách dự bị, nhưng chung quy chỉ là dự bị mà thôi. Trong khoảng thời gian này vô luận là do vô tình hay cố ý, trong tai Hàn Lôi luôn nghe thấy rất nhiều lời nói không tốt lắm.
Chuyện này làm cho trong lòng Hàn Lôi luôn kìm nén một cỗ lửa giận, hắn muốn chứng minh chính mình ở trên sàn thi đấu.
Ta… Hàn Lôi… Tuyệt đối không yếu hơn Cao Bằng. Chuyện Cao Bằng có thể làm được, Hàn Lôi ta cũng có thể làm, hơn nữa còn làm tốt hơn so với hắn!
Cửa phòng bị đẩy ra, một nhân viên công tác đi tới nhanh chóng nói:
- Nhanh lên khán đài, lập tức sẽ tiến hành rút thăm thứ tự đối chiến của vòng tranh tài thứ nhất.
Mười hai tuyển thủ đi ra khỏi phòng. Khu Hoa Hạ là một khu có số lượng tuyển thủ dự thi nhiều nhất, bởi vì khu Hoa Hạ có nhân khẩu nhiều nhất, cho nên tỉ lệ bồi dưỡng được nhân tài cũng sẽ lớn hơn.
Đương nhiên, chuyện này cũng không tách khỏi liên hệ với việc khu Hoa Hạ đã trở thành đại quốc trên thế giới ở trước tai biến. Ví dụ như khu Quý Sương ở sát vách có danh xưng là dân tộc được khai sáng cũng có được số lượng nhân khẩu rất nhiều, nhưng lại chỉ có sáu danh ngạch dự thi.
- Bây giờ xin mời các tuyển thủ lên sân khấu rút thăm đối thủ ở vòng thứ nhất của mình.
Kèm theo hiệu quả của ánh đèn rực rỡ, từng người từng người thanh niên có màu da màu tóc khác nhau lục tục bước lên khán đài, nương theo đó là tiếng vỗ tay nhiệt liệt của khán giả.
Trước TV, máy tính, điện thoại di động, vô số ánh mắt trên toàn thế giới đang nhìn chăm chú vào trên người mấy tuyển thủ này.
Có người kích động nói với người bên cạnh:
- Mau nhìn, đây là tuyển thủ của đại khu chúng ta. Dáng dấp thật. . . Ặc, có cá tính!
Người xem trên khán đài không chỉ có riêng khu Hoa Hạ, lần thịnh hội này thậm chí còn có rất nhiều người khu khác đến để cổ vũ cho đại khu của chính mình.
- A tây, tuyển thủ khu Cao Ly chúng ta quả nhiên rất đẹp trai!
- Ngươi nhìn tuyển thủ Kim Mộc Ân (En) kìa, con mắt của hắn rất lớn, nó được chỉnh sửa ở bệnh viện, ta làm cùng một đợt với hắn!
- Ồ, đúng dịp, ta cũng làm cùng một đợt.
- Cái gì, A Tịch?
Tất cả có sáu mươi bốn tuyển thủ dự thi, vòng tranh tài thứ nhất sáu mươi bốn tiến vào ba mươi hai, vòng tranh tài thứ hai ba mươi hai tiến vào mười sáu, cứ như thế tính tiếp, cuối cùng sẽ tuyển ra người mạnh nhất.
Quy tắc tranh tài đơn giản thô bạo, đồng thời vì tránh việc một khu đào thải nhau, rút thăm ở vòng thứ nhất và vòng thứ hai sẽ cam đoan tuyệt đối không rút vào tuyển thủ cùng khu, nhưng bắt đầu từ vòng thứ ba sẽ hủy bỏ quy định không thể rút vào tuyển thủ cùng khu.
Rút thăm vòng thứ nhất kết thúc sau ba phút, các tuyển thủ lục tục rút lui, kết quả rút thăm của bọn họ cũng biểu hiện ra trên màn hình lớn.
Trận đầu vòng thứ nhất do Hàn Lôi của đại khu Hoa Hạ quyết đấu với Lucas đại khu Anh Quốc.
Còn việc trọng tài do ai lên làm thì cũng không có quy định cứng nhắc, dù sao cả ba trọng tài đều là Ngự Sử hàng đầu có được ngự thú cấp Lĩnh Chủ, vô luận là ai ra sân đều được.
Một người trọng tài trong đó tựa hồ biết một chút về ân oán giữa Hàn Lôi và Cao Bằng, cười cười,
- Tiểu huynh đệ, nếu không thì trận đầu này cậu lên đi?
Một trọng tài khác không biết chuyện này, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc hắn muốn kết giao với Cao Bằng.
Một người rất trẻ tuổi đã có thể có được ngự thú cấp Lĩnh Chủ như Cao Bằng, bất luận kẻ nào cũng không ngại kết một thiện duyên.
Nhiều bạn bè thì nhiều con đường, còn như Cao Bằng thì chính là thêm một con đường cao tốc.
- Được, vậy thì cám ơn hai vị lão ca, buổi tối chúng ta đi ăn Tôm Hùm Đất, tôi mời khách.
Cao Bằng hào sảng nói.
Từ trên đài đi xuống, Hàn Lôi nắm chặt hai tay. Hắn vẫn luôn muốn chứng minh bản thân, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng cơ hội lại tới nhanh như vậy, nếu như thế thì trận đấu thứ nhất cứ để Hàn Lôi ta khai hỏa đi!
Hàn Lôi đi đến hậu trường tiếp nhận ngự thú của mình —— Bạch Cốt Tê Ngưu cao bốn mét, dài bảy mét.
Một con ngự thú cấp Thủ Lĩnh hệ Vong Linh hiếm thấy!
Lực phòng ngự vốn đã rất mạnh, lại cộng thêm việc hệ Vong Linh có kháng tính rất mạnh đối với công kích vật lý. Từ tài liệu mà hắn đã xem qua của tên Lucas kia, trên thực tế tài liệu của tất cả tuyển thủ dự thi hắn đều đã xem qua, ngự thú của Lucas dường như chính là một con tinh tinh am hiểu công kích vật lý, lần này chính mình thắng chắc.
Trước máy vi tính, trên mặt Hàn Viễn Minh lộ ra nụ cười. Vận khí của tên tiểu tử thối này đúng là rất tốt, coi như đã cho mình nở mày nở mặt một lần.
Cửa sắt ở hai hướng đối diện của lôi đài chậm rãi nâng lên, một con Bạch Cốt Tê Ngưu bước từng bước nặng nề đi ra từ bên trong, trên lưng Bạch Cốt Tê Ngưu là Hàn Lôi mang vẻ mặt bình tĩnh với bộ đồng phục màu đỏ trên người.
Trận đấu này đã nắm chắc thắng lợi trong tay, tất nhiên phải bức cách một chút mới tốt, ai lại không có một chút tâm tư muốn trang bức chứ.
Mặc dù mặt ngoài Hàn Lôi biểu hiện cực kì bình tĩnh, nhưng trong lòng lại sôi trào mãnh liệt, nhìn vào ta đi? Mọi người hãy nhìn vào ta đi?
Một bên cửa khác có một con quái vật màu đen giống như bùn nhão chậm rãi leo ra, đứng ở bên cạnh đống bùn nhão là một thanh niên tóc vàng mặc đồng phục màu tím. Trên mặt hắn mang theo nụ cười xán lạn như ánh nắng mặt trời, vừa đi ra khỏi cửa sắt liền vẫy tay chào về phía ống kính và khán giả, gây nên từng đợt tiếng hoan hô.
Trong lòng Hàn Lôi rất khó chịu. Không thể không nói, nhan giá trị của Lucas đúng là cao hơn hắn một chút.
Vì sao, chẳng lẽ thế giới này thật sự là một thế giới chỉ nhìn mặt sao?
Đi đến giữa lôi đài, hai tuyển thủ đứng cách nhau không đủ mười mét. Sắc mặt Hàn Lôi bình tĩnh, trên mặt Lucas mang theo nụ cười, nhưng trong không khí mơ hồ có tia lửa bắn tung toé.
Cùng lúc đó cửa sắt ở một bên khác của đấu trường từ từ mở ra, giọng nói kích động của người chủ trì vang vọng trên không trung của sàn thi đấu.
- Bây giờ, xin hãy hoan nghênh trọng tài trẻ tuổi nhất trong ba trọng tài của giải thi đấu lần này —— Cao Bằng!
Khoảnh khắc nghe thấy cái tên này, Hàn Lôi ngây ngẩn, Cao Bằng?
Cái tên này dường như đã nghe nói qua ở nơi nào đó.
Sau một khắc đột nhiên nghĩ đến cái gì, trong lòng Hàn Lôi đột nhiên nhảy một cái, chẳng lẽ là hắn?
Không phải, chắc chắn không phải, chỉ là trùng tên mà thôi, trên thế giới người tên Cao Bằng rất nhiều, làm sao có thể là hắn được. Hàn Lôi không ngừng tự an ủi mình.
Lúc tầm mắt Hàn Lôi đảo về phía sau thì đã không thể dời đi.
- ? ! ! !
Cao Bằng!
Trọng tài?
Không phải ngươi đã bỏ thi đấu sao? Như thế nào lại chạy đến làm trọng tài!
-----------------------
Dịch: B
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận