Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 500: Câu Đố Mê Cung

Chương 500: Câu Đố Mê Cung
Tiểu Hoàng vỗ nhẹ vào mông, tranh thủ thời gian chạy tới, thuận tay hái được hai quả quýt từ trên đầu Nam Quất ủ nóng ở trong lòng bàn tay.
A Ngốc nhảy từ trên đỉnh đầu của Hắc Viêm Thạch Mãng xuống, Cốt Liên Hoa nở rộ tiêu tán trong không khí. Đưa tay ôm Tiểu Hoa từ trên lưng Tiểu Hoàng qua rồi nhận lấy quả quýt, cẩn thận bóc vỏ cho con gái ăn.
Tiểu Hoàng do dự đi theo sau lưng A Ngốc, suy nghĩ rất lâu mới khẽ nói:
- Ngốc ca, chiêu vừa rồi của ngươi rất đẹp trai. Ta... ta muốn học.
A Ngốc cười chẳng để ý, sau đó nói:
- Được, lúc nào ngươi muốn học đều có thể tới tìm ta.
- Tên Trọc ngươi đừng có hy vọng, ngươi không học được đâu.
Tiểu Diễm ở bên cạnh mở miệng giễu cợt.
Bọn chúng và A Ngốc quen biết đã rất lâu, cho nên nói chuyện cũng không quá để ý.
Tiểu Hoàng lắc đầu nói với vẻ mặt kiên định:
- Thời gian không phụ vịt có tâm, chỉ cần ta cố gắng thì nhất định sẽ có thu hoạch. Cho dù không học được mười phần bản lĩnh của Ngốc ca, chỉ cần học được bảy tám phần cũng đủ cho Tiểu Hoàng ta lăn lộn ở thế giới Hắc Vụ này rồi.
Tiểu Diễm nghe vậy thì trợn mắt khinh thường. Suốt ngày chỉ biết nói những lời xã hội, thật giống như con vịt lưu manh vậy, cũng không biết sẽ có kẻ ngu si nào lại thích kẻ ngốc như tên trọc này.
Cao Bằng trở về Hoang Vu Mê Cung một chuyến và nói tin tức quái vật Hoàng cấp bị giết chết cho nhân viên trinh sát, bảo hắn nói lại cho ông ngoại biết. Đến lúc đó khi tập đoàn Nam Thiên khai thác thương lộ cũng có thể chiếm được ưu thế lớn hơn.
Lần này rời khỏi mê cung, Cao Bằng gần như dẫn theo tất cả ngự thú của mình.
Ngay cả A Ban trước đây có thể tích quá lớn hành động bất tiện cũng đi theo bên cạnh.
Đây là lần đầu tiên A Ban tới thế giới Hắc Vụ, cảnh sắc nơi này làm cho nó cảm thấy không thích ứng nổi, nhưng nó vẫn rất vui vẻ:
- Đây là thế giới Hắc Vụ mà chủ nhân thường xuyên đến à?
- Chủ nhân, chúng ta đi hướng nào? Có phải sẽ đi theo phương Bắc không? Hay là đi về phía nam?
Tịch Sư mở miệng hỏi thăm.
Cao Bằng suy nghĩ. Đi theo phương Bắc chính là sơn mạch Hắc Phượng, bên trong sơn mạch này có một con quái vật Đế cấp. Dưới tình huống ở đây có quái vật Đế cấp không thể đánh bại, đám người mình đi tới đó cũng không có tác dụng gì lớn.
Dù sao A Ngốc đã tấn thăng Hoàng cấp, không giống như khi còn là Vương cấp. Hoàng cấp và Đế Cấp cũng chỉ chênh lệch một cấp, tựa như trong địa bàn của một con hổ có thể cho phép những con mồi như con thỏ, gà rừng tồn tại, nhưng tuyệt đối sẽ không cho phép những mãnh thú như gấu và sói cùng sinh sống.
Nếu đi về phía tây chính là vết nứt không gian thông với căn cứ thành phố Lusaka. Nghe nói tiếp tục đi về phía tây thì đều là sương mù màu đen, Cao Bằng tạm thời còn chưa có suy nghĩ khiêu chiến với câu đố vĩ đại của thế giới này.
Phía đông là biển có rất nhiều hòn đảo. Dưới tay của Cao Bằng thiếu ngự thú thủy chiến, bởi vậy cũng loại bỏ.
Suy đi nghĩ lại, Cao Bằng quyết định đi về phía nam phát triển.
Hơn nữa hắn cũng nghe nói phía nam có rất nhiều mê cung, rất nhiều quái vật lợi hại đều ở trong mê cung thuộc khu vực phía nam.
Sau khi bỏ thi thể của Hắc Viêm Thạch Mãng vào trong không gian của A Xuẩn, Cao Bằng lại ngồi trên lưng A Ban bắt đầu cuộc hành trình lặn lội đường xa.
Đây là một chuyến du lịch không biết sẽ kéo dài bao lâu nên Cao Bằng chuẩn bị rất đầy đủ. Ở trong không gian của A Xuẩn có chứa rất nhiều đồ gia vị và đồ dùng hàng ngày, về phần thức ăn thì hắn không mang theo. Như con Hắc Viêm Thạch Mãng này đã đủ cho đám người Cao Bằng ăn rất lâu rồi.
Hàn Sương Tịch Sư có thể ngưng tụ băng từ trong không khí, sau đó để Tiểu Diễm làm băng tan chảy thành nước. Đây là nước cất hoàn toàn tự nhiên.
Bọn họ đi về phía nam mười mấy cây số, dọc đường đi đều là thảo nguyên rất cằn cỗi.
Trên đó thỉnh thoảng có thể nhìn thấy dấu vết một vài quái vật hoạt động.
Do dinh dưỡng không đủ, chỉ có một số ít cỏ dại hiếm hoi với lá vàng úa còn quật cường cắm rễ vào trong bùn đất. Khi đi trên đường buồn chán, Tiểu Hoàng thử rút mấy cây cỏ dại, những thực vật này mọc cao hơn mặt đất một mét có hình dáng giống như cỏ tranh, rễ trong đất lại dài chừng bảy tám mét. Trên rễ to bằng ngón cái lại mọc đầy những lỗ nhỏ, chứng tỏ chúng có nhu cầu về nước rất lớn.
Bọn họ tiếp tục đi về phía nam thêm ba mươi mấy cây số, Cao Bằng cuối cùng cũng gặp phải quái vật.
Đó là một đám quái vật hình người đầu thú màu đỏ, có phần tương tự với người sói. Trên lưng chúng cong lại như một cây cung, tóc màu đỏ để xõa xuống, đồng tử xanh lét nhìn lướt qua xung quanh.
Trong đó có người sói giống như bị đói còn ngồi xổm trên mặt đất tìm kiếm gì đó, sau đó nhổ cỏ trên mặt đất rồi vo cả rễ thành một cục nhét vào trong miệng,
Phía trên còn có bùn đất chưa khô, hình như mùi không tốt lắm nên trên mặt người sói nhăn nhó hết cả lại.
Ở trên thảo nguyên trống trải, khi Cao Bằng chú ý tới chúng thì chúng cũng phát hiện ra nhóm bọn họ.
Chúng không hề do dự, không nói một lời trực tiếp chạy tán loạn.
Tổng cộng có ba mươi mấy con người sói chia ra làm hơn mười nhóm nhỏ chạy trốn. Cao Bằng quát bảo Tiểu Hoàng ngừng đuổi theo. Đó chỉ là một đám pháo hôi cấp Tinh Nhuệ mà thôi, không cần để ý tới.
Dọc đường đi Cao Bằng còn gặp một đàn Thương Vân Lang thảo nguyên và các quái vật Khô Vinh Kim Điêu, Thị Huyết Ngưu Đầu Quái, phần lớn những quái vật này đều sống theo đàn. Cao Bằng phát hiện có rất ít quái vật lạc đàn, trên cơ bản đều là hình thức quần cư.
Hơn nữa quái vật đẳng cấp không cao đều sẽ ăn cỏ.
Cao Bằng từng tận mắt thấy sói ăn cỏ, cũng nhìn thấy quái vật với hình dáng tương tự như sư tử ăn cỏ. Thậm chí nhìn thấy quái vật mình ưng đầu sư tử bay từ trên bầu trời xuống chộp lấy một đám cỏ rồi bỏ vào trong miệng.
Vì sinh tồn, tất cả đều không thể không tiến hóa thành loài ăn tạp.
Có lẽ bởi vì ăn cỏ nên Cao Bằng bất ngờ phát hiện ăn thịt của chúng rất ngon.
- Cao Bằng, chúng ta đã đi hơn hai ngàn cây số rồi.
Tịch Sư liếm móng vuốt nói.
- Đừng vội, chắc hẳn sẽ có phát hiện thôi. Hắc Điện Lôi Ưng Khô Lâu đi trước dò đường đã mấy ngày rồi, chờ sau khi nó trở về chúng ta sẽ biết ở gần đây có mê cung hay không.
Cao Bằng an ủi.
Vào đêm, bầu trời của thế giới Hắc Vụ là màu lam, màu xanh đen trông rất nặng nề với hai mặt trăng sáng treo trên đỉnh đầu.
Ánh trăng màu vàng ấm áp giống như hai con mắt treo ở trên trời.
Một bóng đen từ phía xa bay tới gần, cuối cùng hạ xuống trước mặt Cao Bằng, nghiêng đầu báo cáo với A Ngốc.
Trong giây lát, A Ngốc quay đầu nói với Cao Bằng:
- Chủ nhân, ở phía trước có ba mê cung. Trong đó hai mê cung làm bằng đá, còn có một mê cung màu đỏ với bức tường phát sáng.
- Mê cung đặc thù sao?
Cao Bằng cảm thấy hứng thú.
- Ta không đề nghị chúng ta lập tức đi mê cung đặc thù kia, quái vật bên trong mê cung đặc thù đều rất mạnh.
Hàn Sương Tịch Sư nói xen vào.
- Nói thật, lúc đó vì sao ngươi lại muốn kiến nghị chúng ta đi mê cung phía nam vậy?
Cao Bằng nhìn Hàn Sương Tịch Sư đầy ẩn ý. Ngày đó khi Hàn Sương Tịch Sư giới thiệu tình hình thế giới Hắc Vụ, tuy chưa từng công khai điều gì, nhưng trong giọng nói có chút ám chỉ, bảo đám người bọn họ đi về phía nam.
Hàn Sương Tịch Sư cười ngượng ngùng:
- Ta có ám chỉ sao?
- Trong lòng ngươi hiểu rõ nhất. Hơn nữa ta cũng rất tò mò vì sao nhiều quái vật đều thích đi tranh đoạt những mê cung này. Chẳng lẽ đều mất trí sao?
- Ta mới không mất trí. Chuyện không lợi ích, ta sẽ không làm. Nguyên nhân chủ yếu cũng bởi vì ở trong mê cung tốc độ trưởng thành của chúng ta sẽ tăng nhanh. Ví dụ như ta muốn thành niên phải mất một trăm năm, nhưng nếu ở trong mê cung ta chỉ cần năm mươi năm là được. Hơn nữa trong một vài mê cung còn tự nhiên ngưng tụ ra một vài thứ có ích cho sự trưởng thành của chúng ta, cũng có tác dụng rất lớn cho việc thức tỉnh huyết mạch và tinh luyện huyết mạch.
Hàn Sương Tịch Sư nói.
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận