Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 707: Nhân Tính Vốn Hỗn Độn

Chương 707: Nhân Tính Vốn Hỗn Độn
Nghe được những lời này, đám người còn lại đều im lặng nhìn nhau.
Có người tuy không muốn chấp nhận, nhưng không thể không thừa nhận hắn nói không sai.
- Ta không phải là người của bộ lạc các ngươi, ta làm Vương thì chắc chắn không tiện quản lý..
Cao Bằng xua tay từ chối.
Nào ngờ một đám ngự sử Thánh cấp của bộ lạc Lê lại xúc động phẫn nộ không thôi:
- Các hạ nghĩ bộ lạc chúng ta là gì chứ? Sao chúng ta lại làm chuyện vi phạm lời thề ân đền oán trả này được? Nếu quả thật có kẻ lòng lang dạ sói, chúng ta chắc chắn sẽ khiển trách theo tộc quy!
- Ta không có năng lực, nếu như ta đảm nhiệm Vương của bộ lạc các ngươi, tiền đồ của mấy trăm vạn người này giao vào trên tay ta, ta sẽ thấy thấp thỏm lo âu.
Cao Bằng thở dài.
- Hay là thôi đi, các ngươi hãy tìm một Vương khác có năng lực có tài năng hơn.
Những ngự sử Thánh cấp do dự, nhỏ giọng thảo luận một lát, sau đó có người đứng ra nói với Cao Bằng:
- Chúng ta có thể lập lại chế độ trưởng lão, ở dưới tộc trưởng thành lập một hội trưởng lão, tất cả trưởng lão trong hội trưởng lão do tộc trưởng ban tặng chức vụ.
- Chuyện quản lý thường ngày trong bộ lạc sẽ do các trưởng lão trong hội trưởng lão chịu trách nhiệm... Đây là truyền thống cũ của bộ lạc từ ba ngàn năm trước. Tổ tiên bọn họ đã từng sử dụng loại chế độ này.
- Được rồi, các ngươi nói rất có đạo lý, nhưng ta cảm thấy thực lực của mình vẫn quá yếu.
Cao Bằng lắc đầu:
- Ta chỉ có mấy con ngự thú cấp Chuẩn Thần mà thôi, cũng không phải là ngự sử Thần cấp. Ở trên phương diện thực lực, ta không đủ để thuyết phục mọi người.
Mọi người lại nhìn nhau.
Bọn họ đột nhiên ý thức được đại nhân này có một ưu điểm... Thích trang bức.
- Đại nhân, thật ra trước đây các ngự sử Chuẩn Thần đại nhân của bộ lạc chúng ta không phải ai cũng có hai ngự thú Chuẩn Thần trở nên. Ngài đã rất mạnh rồi.
Trong đó có người uyển chuyển nhắc nhở.
- Hả?
Cao Bằng không lộ ra cảm xúc.
Nhưng hơi thở thả chậm đã thể hiện tâm trạng của Cao Bằng bây giờ thật sự không tệ.
- Nếu đã vậy, ta mà từ chối nữa thì bất kính.
Cao Bằng thở dài rồi chắp hai tay thi lễ, nghiêng đầu nói.
Mọi người không nói gì.
...
Sáu người kia cũng được cứu trở về. Trước đó bọn họ bị xúc tu linh hồn của Thương Bạch Chi Oán khống chế biến thành con rối, bây giờ lại trở thành người tự do, bọn họ đều cao hứng không thôi.
Thời gian sau đó, sáu người đều ở lại trong bộ lạc, mỗi ngày đi theo Cao Bằng.
Nhưng bọn họ phát hiện gần chỗ ở của Cao Bằng được bảo vệ nghiêm ngặt, mỗi lần ra vào đều cần sớm thông báo, đồng thời trải qua mấy tầng bảo vệ mới có khả năng gặp được Cao Bằng.
Bọn họ còn tưởng rằng Cao Bằng bị người của bộ lạc này giam lỏng, vì thế thầm thương lượng với hắn xem có nên cùng bỏ chạy không.
Thấy bọn họ thành thật như thế, Cao Bằng không nhịn được nói cho bọn họ biết tình hình thực tế.
Sáu người:
- ? ? ?
Ba người Bạch Hải Huyền, U Tử Kim và Thanh Khanh là kinh ngạc nhất. Bọn họ đến từ ba bộ lạc đỉnh cấp, hơn nữa có thể được phái đi cũng là thiên tài được trong tộc coi trọng, cho nên vẫn biết rõ một vài chuyện trong bộ lạc.
Bọn họ biết ưu điểm của mình, cũng hiểu rõ bộ lạc có quy mô và đẳng cấp như bộ lạc Lê rốt cuộc là khái niệm thế nào.
Không khoa trương chút nào, dựa vào thế lực của Cao Bằng bây giờ, thực lực của bộ lạc Lê đã không kém hơn bất kỳ một bộ lạc đỉnh cấp nào, thậm chí còn phải mạnh hơn vài phần.
Hơn nữa bởi vì thân phận "trong sạch" của bọn họ, có thể sinh hoạt ở Cửu Thiên, hoàn cảnh sinh sống tốt hơn nhiều so với thế giới Phương Hóa cằn cỗi.
- Cậu... Ngài...
Bạch Hải Huyền lắp ba lắp bắp đổi cách xưng hô với Cao Bằng.
- Tôi cũng đoán được mọi người chắc sẽ khó có thể tiếp nhận được chuyện này, cho nên tôi mới không nói cho mọi người biết.
Cao Bằng nói.
Sau khi trải qua chuyện này, thái độ của sáu người đối với Cao Bằng đã phát sinh một vài biến hóa, trong lời nói càng thêm cung kính cũng càng thêm xa cách.
Cao Bằng cảm thấy được và đã từng cố thay đổi tình trạng này, nhưng kết quả nhận được lại hoàn toàn ngược lại. Sau một thời gian, Cao Bằng cũng không miễn cưỡng nữa.
Trưởng lão của hội trưởng lão đều do Cao Bằng một tay đề bạt, lựa chọn đều là những người có thái độ thân mật với hắn.
Ở đây có không ít ngự sử Thánh cấp, khoảng bảy mươi sáu người, nhưng ghế trưởng lão lại chỉ có mười.
Năng lực ngược lại chỉ là thứ yếu, ba thợ giày có thể chống lại một Gia Cát Lượng. Huống hồ bản thân bộ lạc có thể truyền thừa nhiều năm như vậy, thì chắc chắn sẽ có luật pháp và quy củ hoàn chỉnh của mình.
Cao Bằng không cần cải cách, chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ người quản lý là được.
Mặc dù Cao Bằng chưa từng làm người cầm lái, nhưng dù sao tập đoàn Nam Thiên cũng là tập đoàn rất lớn, quản lý mấy chục vạn người.
Cho dù chưa ăn qua thịt heo cũng từng nhìn thấy heo chạy!
Cao Bằng vẫn hiểu rõ việc quản lý tốt một tập đoàn phải nắm giữ tố chất và điều kiện thế nào.
Sau khi bộ lạc tiến vào quỹ đạo, Cao Bằng cũng có tâm tư muốn rời đi.
Bản tính con người rất phức tạp, một bộ lạc cường thịnh và có thể ngồi yên ổn ở vị trí thủ lĩnh hay không sẽ không được quyết định bởi một lần ơn cứu mạng, điều này còn xa mới đủ.
Một ngày, một tháng, một năm thì không có vấn đề gì. Nhưng mười năm, trăm năm kiểu gì cũng sẽ có người sinh ra tâm tư khác, ngay cả trong những trưởng lão do Cao Bằng tự mình bổ nhiệm cũng sẽ có người từ cảm kích Cao Bằng mà biến thành khó chịu.
Nhân tính vốn hỗn độn.
Cao Bằng nhớ mình đã từng xem qua một phim phóng sự, một đám người lưu lạc trên hoang đảo.
Không có tín hiệu và không người cứu giúp, bọn họ trở lại xã hội nguyên thuỷ trần trụi.
Ở nơi hoang dã, những thiện ác được che giấu ở trong xương cốt của mỗi người đều được thể hiện ra một cách trắng trợn.
Cao Bằng vẫn cho rằng dùng bản tính thiện ác để miêu tả thiên tính của tất cả mọi người chính là một chuyện đặc biệt buồn cười, một nghìn tảng đá còn không hề giống nhau nữa là cả nghìn con người.
Hỗn độn phân chia khí trong khí đục, người cũng phân chia thiện ác.
Cao Bằng chỉ thấy được lòng người bây giờ, lại không nhìn thấu được bản chất của một người.
- Lưu Quang, ngươi nắm giữ Đao Phách thế nào rồi?
Cao Bằng để cái chén trong tay xuống rồi nói với Lưu Quang vừa bay từ bên ngoài vào.
- Có thể chiến đấu.
Lưu Quang đặt hai cánh tay ở hai bên cơ thể, nói với vẻ lạnh lùng.
Đương nhiên, bộ dáng này của Lưu Quang đã bị Tiểu Hoàng giễu cợt không ít lần. Theo cách nói của Tiểu Hoàng thì chính là đứa trẻ mặc quần áo của người lớn... Chẳng ra sao cả.
Sau khi Tiểu Hoàng nói những lời này đã bị Lưu Quang truy sát ba nghìn cây số.
Lưu Quang giơ hai cánh tay lên. Hai bên trái phải của tay có hai quầng sáng màu trắng lưu chuyển, sau đó hóa thành hình dáng một thanh đao.
Đây là năng lực Lưu Quang mới nhận được - Đao Phách Lv8.
Mỗi lần sử dụng đao cánh tay tấn công kẻ địch sẽ có thể kèm theo tổn thương từ Đao Phách.
Đao Phách là một loại năng lượng đặc biệt, là ý chí và nguyên tố nào đó không thể nói rõ trong không khí kết hợp sau đó hình thành năng lượng.
Tạo ra tổn thương không tầm thường, bất luận là tấn công kẻ địch trên phương diện vật lý hay nguyên tố đều có hiệu quả không tệ.
Trải qua thử nghiệm, hình như tổn thương đối với kẻ địch linh thể sẽ càng rõ ràng hơn, có thể bởi vì trong thành phần tạo thành Đao Phách có ẩn chứa ý chí.
- Các ngươi và Chu Thiết Sam cùng về đi. Các ngươi đã có địa đồ rồi, lấy thực lực của các ngươi, chỉ cần không gặp phải tồn tại từ Chuẩn Thần trở lên thì chắc chắn sẽ không có nguy hiểm. Ta đã nói cho hắn về chuyện hợp tác, đến lúc đó cứ làm như vậy đi.
Cao Bằng nói xong, ngón tay phải xuất hiện một hạt tròn màu trắng. Bạch Thận nóng lòng không chờ được liền nuốt vào trong bụng, đầu lưỡi phấn nộn đưa ra từ trong vỏ trai liếm láp ngón tay cái của hắn.
------------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận