Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 697: Vùng Đất Thương Bạch

Chương 697: Vùng Đất Thương Bạch
Có một cách nói, vạn vật trên thế gian, sau khi tất cả năng lượng và tồn tại của nó bị cắn nuốt sẽ biến thành màu trắng thuần túy, hoặc là màu đen thuần túy.
Sau khi thế giới này hoàn toàn hóa thành thế giới Thương Bạch, tường biến thành màu trắng như tuyết.
Người bị khống chế thẳng lưng, viền mắt nhìn chằm chằm vào không trung phía trên đỉnh đầu, miệng há hốc xòe hai cánh tay ra như ôm lấy bầu trời.
Sau ngọn núi lớn truyền đến tiếng nổ vang càng lúc càng lớn, giống như có vô số con ngựa đang lao nhanh khiến mặt đất chấn động rung chuyển.
Theo một kêu chói tai, phía sau núi có hàng trăm hàng ngàn con ngự thú chạy ra. Mỗi một con ngự thú đều có khí tức Vương cấp trở lên, khí huyết mênh mông thiêu đốt khiến bầu trời Thương Bạch biến thành một tầng đỏ ửng.
Cùng lúc đó, một âm thanh chói tai như tiếng móng tay cào ở trên mặt thủy tinh đột nhiên vang vọng trong tai mọi người.
Cao Bằng bỗng nhiên mở mắt, biểu tình trên mặt trở nên kỳ lạ. m thanh truyền đến đâm rách màng nhĩ của hắn, một cảm giác đau đớn mãnh liệt làm cho hắn không nhịn được phải mở mắt.
Hắn rên lên một tiếng, sau đó hợp thể với Bàn Đại Hải.
- Ầm.
- Ầm.
Đám người phía sau Cao Bằng không có sức phản kháng đã lập tức nổ tung hóa thành sương máu, sau đó sương máu tiến vào đám mây đen trên đỉnh đầu. Trong mây đen chảy xuôi ánh sáng màu đỏ.
- Là hấp thụ sinh mạng, tên này rất kỳ lạ.
Bàn Đại Hải nói với vẻ nghiêm trọng. Nó có thể cảm nhận được tên này vẫn chỉ là Chuẩn Thần, còn chưa có đột phá trở thành Thần linh, bằng không bọn họ sẽ không sống tới bây giờ.
Không kịp xúc động trước cái chết của sáu vật nhỏ, hơn một nghìn con ngự thú đã nhào qua.
Ánh mắt mỗi một ngự thú đều trống rỗng, càng là ngự thú mạnh mẽ thì trên thân càng có nhiều sợi tơ linh hồn. Trên bầu trời, Thương Bạch Chi Oán giống như một bàn tay tinh tế điều khiển rối gỗ. Ở dưới sự khống chế của nó, rất nhiều con rối không biết mệt mỏi tre già măng mọc xông về phía Cao Bằng.
- Giao cho ta.
Từ phía sau Cao Bằng có một bóng dáng trắng như tuyết đứng dậy.
Tiểu sư tử trắng như tuyết lộ ra gương mặt nghiêm túc, trong cổ họng phát ra tiếng rít gào đầy uy nghiêm.
- Băng phong vạn dặm!
Móng phải vỗ xuống, một điểm hàn khí rơi xuống.
Ngọn núi băng cao vạn trượng đột ngột từ dưới mặt đất nhô lên, đóng băng vạn vật.
Huyền Băng ngưng tụ thành sóng công kích hình tròn bay về bốn phương tám hướng.
Những ngự thú xông lên đầu tiên lập tức bị đông cứng lại, lông tóc đang bay múa trên thân thể cũng bị đông cứng, trông rất sống động.
Sông băng xé rách mặt đất, hơi lạnh vô cùng vô tận giống như muốn cắn nuốt vùng đất Thương Bạch.
Nhưng mà điều này cũng chọc giận tới Thương Bạch Chi Oán. Nó lập tức phản kháng, một lực hút mãnh liệt từ sâu bên trong vùng đất Thương Bạch truyền đến.
Tịch Sư thiếu chút nữa bị hút vào trong. Sau một khắc nó đã nhìn thấy tất cả sông băng vượt qua vùng đất Thương Bạch bị một lực lượng không tên xé nát hóa thành bột mịn, đồng thời một lực lượng mênh mông khác từ trên đỉnh đầu đánh tới.
Con ngươi của Tịch Sư co lại, uy hiếp trí mạng làm cho nó phải vội vàng lui về phía sau.
Bàn Đại Hải nheo mắt lại, vây cá vung lên. Một sóng triều bảo vệ Tịch Sư, chỉ còn lại một chút dư âm lướt qua bên cạnh.
Dư âm lướt qua hai bên cổ của Tịch Sư khiến lông trắng trên cổ nhanh chóng biến thành màu xám trắng, vẻ mặt nó có phần nghiêm trọng, giơ trảo chà chà vào cổ, cả mảng lông lớn rơi xuống đất.
- Tên này...
Lần đầu tiên Tịch Sư gặp phải loại kẻ địch cắn nuốt lực sinh mạng, hoàn toàn không nói đạo lý gì cả.
- Năng lực của nó có chút tương tự với Đoạn Linh Ma, nhưng mạnh hơn gấp nhiều lần, nhân số nhiều cũng không có ý nghĩa gì với nó đâu.
Bàn Đại Hải mở miệng nói:
- Khu vực này bị nó luyện thành lĩnh vực, ở đây không dễ đối phó với nó, chúng ta phải rời khỏi nơi này.
Rút lui mang tính chiến lược.
Cao Bằng ra lệnh, sau đó thu những ngự thú còn lại vào không gian ngự thú. Nhưng Sahara không phải là ngự thú của Cao Bằng nên không thể nào thu vào không gian, nó chỉ có thể lè lưỡi chạy như điên phía sau lưng Bàn Đại Hải.
Vô số sợi tơ linh hồn quấn quýt dây dưa lao qua.
Thời gian trước, sau khi Sahara trúng độc đã hôn mê, qua mấy giờ nó lại tự mình thức tỉnh, cảm giác khỏe mạnh như rồng như hổ, tinh lực tràn đầy.
Nó quay đầu nhìn thấy những sợi tơ tới gần, trong ánh mắt hiện lên chút kiêng kỵ, nhe răng trợn mắt chó rít gào:
- Gâu gâu gâu!!!
Bàn Đại Hải dùng đuôi quét qua sợi tơ linh hồn. Nó cũng e ngại không dám chạm trực tiếp vào những sợi tơ linh hồn này, chỉ là dùng Thủy nguyên tố đẩy chúng ra xa.
Nhân cơ hội này Sahara vội vàng chạy nhanh ra khỏi phạm vi công kích.
Mây đen phía sau dày đặc, đám người Cao Bằng lại một lần nữa trốn vào đầm lầy Vân Mộng.
Đầm lầy Vân Mộng không phải là lãnh địa của Thương Bạch Chi Oán, hình như bên trong có tồn tại làm cho nó kiêng kỵ. Sợi tơ linh hồn chiếm giữ ở trên bầu trời phía xa, chẳng mấy chốc đã tụ lại thành một bàn tay khổng lồ.
Ở trong lòng bàn tay khổng lồ ẩn chứa một lực lượng tà ác, lực lượng này kết hợp lại với sợi tơ linh hồn, cho dù là sấm sét của Đại Tử cũng không có cách nào tạo thành tổn thương hữu hiệu tới sợi tơ linh hồn nữa.
Bàn tay khổng lồ chiếm giữ ở trên bầu trời một lúc, cuối cùng lùi trở lại.
Ở trong vùng đất Thương Bạch lưu lại cảnh hoang tàn khó coi, mọi thứ sinh trưởng ở trên mặt đất đều mục nát thối rữa.
- Bàn Đại Hải, vì sao không giết tên kia. Ngươi có thần khí nên nhất định có thể giết chết nó.
Tiểu Hoàng không hiểu hỏi.
Bàn Đại Hải lắc đầu, cẩn thận nhìn xung quanh, sau đó phun ra một bong bóng nhỏ bao phủ mọi người ở bên trong.
- Kẻ nấp trong bóng tối không chỉ có một mình nó, ta nghi ngờ bộ lạc Lê bị diệt, ở đây đã biến thành sào huyệt của quái vật rồi.
Bàn Đại Hải nói với vẻ nghiêm trọng:
- Ta có khả năng rất lớn giết được nó, nhưng ta không biết nó có con át chủ bài khác không. Hơn nữa trong bóng tối còn có kẻ khác chú ý, chúng ta không thể đánh được.
Tiểu Hoàng có chút phiền não, ghét nhất những chuyện phải dùng tới đầu óc. Nó xoa cái đầu trọc của mình rồi ấp úng nói:
- Xông qua là được rồi.
- Tiểu Hoàng, trong đầu ngươi không nên chỉ có xông qua, chúng ta phải học cách sử dụng trí tuệ.
Cao Bằng lắc đầu nói.
Bàn Đại Hải trầm ngâm một lát lại nhìn về phía Tiểu Hoàng và đám Đại Tử, A Ngốc. Nếu như bọn họ có thể đột phá Chuẩn Thần, vậy vừa rồi mình cũng không cần cẩn thận như vậy.
Quả thật giống như lời Tiểu Hoàng nói, nếu như bọn họ cũng là Chuẩn Thần, vừa rồi trực tiếp xông qua thì có thể đã xong việc.
- Chỉ cần cung cấp thật nhiều tinh hoa máu thịt Chuẩn Thần, các ngươi muốn đột phá Chuẩn Thần cũng không khó.
Bàn Đại Hải nói.
- Nhưng phải lấy tinh hoa máu thịt Chuẩn Thần ở đâu đây?
Cao Bằng nhìn về phía Bàn Đại Hải. Trong khoảng thời gian này Bàn Đại Hải hung bạo mạnh mẽ nhất, dựa vào ba thanh thần khí đã cắn nuốt không chỉ một con Chuẩn Thần.
- Chỗ của ta vẫn còn, các ngươi có muốn không...
Bàn Đại Hải nói xong liền mở miệng rộng, sau đó móc từ bên trong ra một miếng thịt nhỏ, có chút giống với chân nhện còn thừa lại. Miếng thịt này vừa xuất hiện ở trong không khí lại khôi phục kích thước ban đầu.
Chỉ là nhìn nước bọt tanh hôi và dịch nhờn đục ngầu không biết tên phía trên, đám Tiểu Hoàng, Đại Tử rơi vào im lặng.
- Không cần không cần, ngươi tự mình ăn đi.
Tiểu Hoàng chất phác dứt khoát nói.
- Thức ăn của mình phải do mình tự đánh được, ta sẽ chăm chỉ cố gắng!
Đại Tử tràn đầy năng lượng.
- Hơn nữa A Ban chính là con nhện, những thứ này đều cùng tộc của nó. Ta không thể nuốt xuống được.
- Ta sắp đột phá rồi, không cần lãng phí.
A Ngốc chậm rãi lắc đầu.
- Gần đây ta muốn giảm béo!
Tiểu Diễm ngẩng đầu nhìn trời.
Tịch Sư:
- ...
Các ngươi đều cướp hết những lời có thể nói, vậy ta nên nói thế nào đây hả?
---------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận