Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 709: Tụ Họp

Chương 709: Tụ Họp
Giống như tác giả viết quyển sách này đã nói, có lẽ chủ nhân của tòa thành lớn cần đến trợ giúp?
Dù sao người thích giúp đỡ người khác như chúng ta cũng không nhiều. Cao Bằng cảm thấy mình vẫn là một người tương đối có ái tâm... Nếu không thì giải thích thế nào về chuyện hắn có nhiều ngự thú như vậy.
Giống như một câu nói rất nổi trên mạng internet trước khi tai biến xảy ra —— Bây giờ trong lòng ta chỉ còn lại kiếm tiền, trừ kiếm tiền ta không cầu gì khác.
Bây giờ Cao Bằng chỉ còn lại có một suy nghĩ, đó chính là nâng cao thực lực chính mình, dùng hết tất cả các cách để nâng cao thực lực của mình.
Cửu Thiên Thập Địa thật sự quá nguy hiểm.
Từ các loại tư liệu ghi lại thì thấy trong Cửu Thiên cũng có không ít Thần linh hoang dại.
Đây vẫn chỉ là một Cửu Thiên, chưa bao gồm Thập Địa và Ngoại Vực.
Có lẽ một ngày kia khi hắn đang đi trên đường sẽ đột nhiên xông vào nơi ở của một Thần linh hoang dã thì sao?
Từ các loại ghi chép lại thấy được, Cơ Giới Mê Thành ít nhất cũng là kiến trúc được xây dựng bởi cấp Thần linh trở lên.
Hơn nữa còn không phải loại Thần linh yếu ớt, bọn họ cũng không rảnh rỗi tới mức đau trứng như thế. Gần như phần lớn Thần linh yếu đều sẽ không lãng phí thời gian đi xây dựng một vài kiến trúc không có mấy tác dụng, tuy nhìn như vậy thì rất có phong cách.
Bình thường, những Thần linh yếu mà còn thiếu thực tế đều bị chết nhanh nhất.
- Có phải không, Bàn Đại Hải? Nghe nói ngươi còn có hai cung điện dưới đáy biển?
Vẻ mặt Bàn Đại Hải mờ mịt ngẩng đầu, trong đôi mắt ti hí hoàn toàn không hiểu được:
- Cái gì?
Cao Bằng sao chép lại một phần bản đồ, sau đó cầm theo bản đồ rời khỏi tòa tháp trắng.
- Hai tháng nay các ngươi cũng ăn tới mức thân thể to béo rồi, vừa lúc hoạt động một chút nếu không gân cốt sẽ bị rỉ sét.
Cao Bằng mở miệng nói.
- Cao Bằng, hình như ta đã nghe nói về Cơ Giới Mê Thành này rồi.
Bàn Đại Hải nhíu mày. Cửu Thiên Thập Địa có không ít Thần linh, nhưng có thể truyền bá danh hiệu tới Vị Diện Hải như vậy thì không đơn giản.
Đương nhiên, thỉnh thoảng cũng có những tình huống rất hiếm thấy. Ví dụ như có một vài Thần linh làm một số chuyện kỳ lạ, sau đó tên tuổi được truyền đến rất nhiều thế giới...
Tuy ngoại lệ này rất ít ỏi nhưng Bàn Đại Hải có thể chắc chắn Cơ Giáp Mê Thành tuyệt đối không thuộc về ngoại lệ như vậy.
- Vậy ngươi nhớ ra được điều gì rồi sao?
- Không.
Đầu của Bàn Đại Hải lắc liên tục.
Địa điểm được Chuẩn Thần kia ghi lại ở cực nam của bộ lạc Lê, cách bộ lạc Lê một lộ trình nửa năm. Cũng chính bởi vì xa như vậy mới khiến cho Chuẩn Thần kia mãi không thể quyết định tiếp tục đi xa.
Trên thực tế, bản đồ rất nhiều quốc gia dị tộc chiếm cứ chỉ là một phần rất nhỏ của Cửu Thiên, khu còn lại tồn tại rất nhiều quái vật nguy hiểm. Bao gồm... Thần linh hoang dã.
Sau khi Cao Bằng căn dặn bàn giao những chuyện cần thiết liền hợp thể với Long Nghĩ, giẫm lên biển mây bay về phía nam.
Cùng lúc đó, sáu người kia và Chu Thiết Sam cuối cùng cũng đi qua hạp cốc kia rồi trở lại trái đất.
Khi ra ngoài có mười một người, khi trở về chỉ có bảy người, một người trong đó còn là người xa lạ.
- Lão tổ tông, lão tổ tông, đội thăm dò đã trở về rồi.
Mặt khác của Đại Tuyết sơn có mấy tòa nhà. Cánh cửa bị mở ra, một cậu bé mũm mĩm xông vào thư phòng.
- Bắc Tiểu Cát, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, không được hấp ta hấp tấp như vậy.
Bắc Thanh Nghiên thản nhiên nói.
- Vâng.
Cậu bé tên là Bắc Tiểu Cát rụt cổ lại:
- Nhưng lão tổ tông, ta nghe bọn họ nói tiền bối Cao Bằng hình như chưa trở về.
Rắc một tiếng, cái bút lông gãy làm hai đoạn.
- Bắc Tiểu Cát, nếu như không phải gia gia ngươi bảo ngươi qua đây, ta tuyệt đối sẽ không để cho loại hùng hài tử như ngươi ở lại chỗ này đâu.
Hả? Sao đột nhiên nhắc tới chuyện này chứ. Khuôn mặt nhỏ nhắn mũm của mĩm Bắc Tiểu Cát nhăn lại. Hắn cũng có muốn qua đâu, ở đây chẳng có gì cả, chơi cũng chẳng vui. Nhưng gia gia cứ bắt hắn qua, nói là chăm sóc cho lão tổ tông. Nhưng đây rõ ràng là một đại tỷ tỷ mà.
- Ta không phải hùng hài tử, ta là nhân hài tử.
Bắc Tiểu Cát lặng lẽ lùi lại.
Đột nhiên phía sau lưng đụng phải một vật thể cứng rắn nào đó. Hắn ngẩng đầu đối mặt với Hàn Băng Tu La Kỵ Sĩ mang vẻ mặt vô cảm trong hai giây.
- Oa oa oa…
Hùng hài tử bịch bịch chạy trốn,
Còn chưa chạy được vài bước đã bị một bàn tay nắm lấy sau cổ rồi nhấc lên giống như nắm một con gấu nhỏ.
- Tỷ tỷ Bắc Tiểu Mễ của ngươi trở về rồi sao?
Bắc Thanh Nghiên hỏi.
- Đã về rồi, nhưng sau khi về lại bị bọn họ gọi đi.
Hùng hài tử rất oan ức.
- Chủ nhân.
Hàn Băng Tu La Kỵ Sĩ toàn thân đều là màu xanh lam thuần khiết, bên ngoài không lộ ra chút hơi lạnh nào. Đây là do khả năng khống chế lực lượng của hắn đạt tới trình độ cực cao.
Bắc Thanh Nghiên im lặng hai giây rồi thở dài một hơi:
- Ngươi theo ta về bộ lạc một chuyến.
...
Bộ lạc Hoa Hạ có một người ngoài dự đoán tới thăm.
Người này được bọc kín toàn thân trong chiếc áo choàng đen có mũ. Dọc đường đi qua, dường như mọi người đều không nhìn thấy hắn.
Từ sau khi bước vào bộ lạc Hoa Hạ hắn liền trực tiếp đi tới tập đoàn Nam Thiên, tựa như đi vào chỗ không người.
Sau khi bước vào tập đoàn Nam Thiên, hắn trực tiếp đi vào tòa cao ốc mới, theo cầu thang bước từng bước về phía tầng cao nhất.
Sau đó ở cửa tầng 87, hắn nhìn bức tường dày đặc rồi chìm vào trầm tư... Bởi vì chỉ có đi thang máy riêng mới có thể bước vào tầng 88 cao nhất.
Cao ốc mới của Nam Thiên có tám mươi tám tầng, hai bên trái phải đều lắp kính sát đất khiến cho ánh sáng mặt trời thoả thích chiếu vào sàn nhà.
Chiếc bàn bằng Kim Ti Nam Mộc được đặt ở vị trí trung tâm, ông ngoại Kỷ Hàn Vũ dựa trên chiếc ghế da mềm nhắm mắt suy ngẫm.
Ở trên bàn có để vài tập tài liệu.
Đột nhiên Kỷ Hàn Vũ mở mắt, cúi đầu nhìn về phía nơi nào đó dưới chân.
Người mặc áo khoác đen cách hắn một bức tường có chút xúc động, đồng thời ngẩng đầu.
Hai ánh mắt nhìn nhau cách một bức tường.
Kỷ Hàn Vũ im lặng một lát rồi gọi điện thoại cho thư ký, bảo hắn xuống đón người ở tầng dưới lên.
Cửa thang máy mở ra, thư ký từ tầng 87 đã quay lại. Trong thang máy có một người mặc áo khoác đen bước ra.
- Nếu đã tới còn đội mũ làm gì nữa.
Kỷ Hàn Vũ thản nhiên nói.
- Quả nhiên là ngươi.
Một tiếng thở dài vang lên.
Người mặc áo choàng đen vén mũ lên để lộ ra một gương mặt với mái tóc trắng xóa.
- Đã lâu không gặp, thầy.
- Ta không phải thầy của ngươi, năm đó hắn đã chết rồi. Ta là Kỷ Hàn Vũ.
Kỷ Hàn Vũ bình tĩnh nói.
- Nhưng ngài còn nhớ ta.
Lão nhân chậm rãi nói.
- Chỉ là thức tỉnh chút ký ức của đời trước mà thôi.
Kỷ Hàn Vũ khẽ cười nói:
- Nhưng ngươi yên tâm, đây chẳng qua là đời trước của ta, không có liên quan gì với đời này.
- Thầy, ngài không hận ta sao...
Bà lão nâng tay phải lên, từ trong ống tay áo có một con Hắc Long bay ra.
Theo con Hắc Long này xuất hiện, cả phòng đều bị một luồng khí thế khủng khiếp bao vây.
Ầm ầm!
Trên bầu trời có một tia sấm sét nổ vang, trong hư không nổi lên gợn sóng. Một mạng nhện trong suốt cực lớn xuyên thấu Hi Vọng Chi Thành, cả tòa cao ốc mới của Nam Thiên cũng bị mạng nhện này bao phủ. Trong lưới nhện có bóng dáng của một con quái vật khổng lồ đen kịt đang nằm.
Tám chân nhện giống như tám cây Định Hải Thần Châm phong tỏa mọi ngõ ngách trong gian phòng.
- Không cần khẩn trương, ta chỉ ôn chút chuyện với thầy ta mà thôi.
Đại Tế Ti của bộ lạc Bạch Long nói.
- Hơn nữa... Thầy có người cháu ưu tú như vậy, ta làm sao dám làm thầy tức giận chứ.
-------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận