Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 586: Thần Khí

Chương 586: Thần Khí
Đây đúng là họa từ trên trời giáng xuống, tự dưng lại dính vào tai họa.
Mới đầu Trầm Hải Phúc Sơn Cự Nhân chỉ muốn đánh mấy con trùng nhỏ, không ngờ lại trúng một con cá lớn. Nhưng nó cũng không quá bối rối.
Dù là cùng giai Chuẩn Thần thì nó cũng chẳng sợ.
Đây là tự tin mà mẹ hải dương đem lại cho nó.
Ăn một quyền của ta!
Sóng lớn cuồn cuộn hóa thành rồng nước quấn quanh cánh tay nó, đòn tấn công Thủy nguyên tố chạm vào nó còn chẳng tóe lên nổi chút bọt nước nào.
Một tầng lĩnh vực màu lục xen lẫn với màu bạc từ trong cơ thể Uyên Dương Tiềm Hành Giả phóng thích ra ngoài.
Uyên Dương Tiềm Hành Giả trong lĩnh vực liên tục lấp lóe, đột nhiên nó phát hiện ra một chuyện rất khó hiểu, đòn tấn công Thủy nguyên tố của mình rơi vào cơ thể Trầm Hải Phúc Sơn Cự Nhân trên cơ bản như rơi xuống đáy biển, kháng tính với Thủy nguyên tố của gia hỏa này cao ngoài dự liệu.
Nó ném ra cái gùi muốn giam cầm Trầm Hải Phúc Sơn Cự Nhân. Nhưng mà Cự Nhân quá lớn, cái gùi không chứa được kích thước lớn như thế.
Nó nhất định phải tránh đòn tấn công của Trầm Hải Phúc Sơn Cự Nhân, mượn nhờ cơ thể cá linh xảo và nắm giữ không gian chi lực, nó đã tránh né được tất cả các đòn tấn công.
Không tránh không được, nó nghi ngờ nếu mình cứng rắn đối đầu sẽ phải nhận hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
- Thủy Bộc Chú Diệt.
Bị đánh mãi mà không đánh trả không phải là tính cách của nó. Lóe lên một cái tránh thoát nắm đấm của Trầm Hải Phúc Sơn Cự Nhân, Uyên Dương Tiềm Hành Giả xòe tay phải ra, phía trước bàn tay vẫn luôn ẩn dưới đại dương ngưng tụ ra từng viên thủy cầu nước màu xanh sẫm.
Những viên thủy cầu này không lớn, mỗi một viên chỉ nhỏ như quả bóng bàn.
Nhưng số lượng rất nhiều, không dưới mấy chục vạn. Vô số quả bóng bàn nước nối liền nhau thành một thác nước màu xanh sẫm. Trong không gian lục quang tung hoành, bóng đen gào thét.
Rầm rầm rầm…
Thác nước như một con rồng lớn phóng thẳng về phía Trầm Hải Phúc Sơn Cự Nhân.
Dù đã nhận ra trong thác nước tiềm ẩn nguy hiểm nhưng Trầm Hải Phúc Sơn Cự Nhân cũng không lùi lại.
Trong từ điển của nó không có chữ “lùi lại”.
Quả cầu nước tiếp xúc với thân thể Trầm Hải Phúc Sơn Cự Nhân lập tức hòa tan, mỗi một quả cầu tạo thành một cái hố ăn mòn trên cơ thể nó.
Dù với Trầm Hải Phúc Sơn Cự Nhân thì chút vết thương ấy không đáng gì, nhưng số lượng đủ nhiều thì nó cũng không chịu được.
Thác nước từ quả cầu nước chứa kịch độc thổi qua bụng nó, chớp mắt đã tạo thành một vết thương cực kỳ khoa trương.
Khả năng kháng độc của nó không cao! Hai mắt Uyên Dương Tiềm Hành Giả sáng lên, nó đã tìm được hy vọng chiến thắng.
- Độc này của ta, dù có là Chuẩn Thần cũng không dám đối cứng.
Từ đáy lòng Uyên Dương Tiềm Hành Giả dâng lên mấy phần tự đắc. Nó vẫn rất tự tin với độc này của mình, dù sao đây cũng là bản lĩnh sở trường nhất của nó. Lúc trước khi tấn thăng lên Thánh cấp chính là do loại kịch độc này mới ngưng tụ thành lĩnh vực, bây giờ nó đã lên tới Chuẩn Thần nên uy lực lại càng tăng vọt.
Trầm Hải Phúc Sơn Cự Nhân sờ lên chỗ bị thương rồi mở miệng hút nước biển vào bụng
Sau khi hút đầy một bụng nước biển, vết thương của Trầm Hải Phúc Sơn Cự Nhân nhanh chóng thay đổi, nhanh chóng khép lại như ban đầu với tốc độ mắt thường cũng thấy được.
Mí mắt Uyên Dương Tiềm Hành Giả nhảy lên một cái.
Uống nước biển là có thể chữa thương được sao? Vậy cứ ở trong biển, chẳng phải nó có được một kho máu dùng mãi không cạn?
Chỉ sợ mình không làm gì được người khổng lồ này, Uyên Dương Tiềm Hành Giả sinh ra ý niệm trốn chạy.
Dường như nhìn thấu được suy nghĩ của đối thủ, Trầm Hải Phúc Sơn Cự Nhân ngửa mặt lên trời gào thét, từ trong cơ thể bộc phát ra ô quang nồng đậm. Ô quang nhanh chóng khuếch tán trong nước biển, lĩnh vực khổng lồ gấp ba lần lĩnh vực của Uyên Dương Tiềm Hành Giả.
Trầm Hải Phúc Sơn Cự Nhân nắm chặt tay phải.,Trong lĩnh vực, tất cả mọi thứ đều bị một sức mạnh mãnh liệt kéo đến trúng nắm đấm của nó.
Oanh!
Thân thể Uyên Dương Tiềm Hành Giả không bị khống chế kéo về phía cự nhân, ngay lập tức nó muốn dùng không gian chi lực để thuấn di tránh thoát.
Nhưng khi nó thi triển không gian chi lực thì lại nhận phải một trở ngại mãnh liệt, tựa như lúc rút chân bước đi trong vũng bùn vậy.
Khoảng cách thuấn di thực tế còn không bằng một phần năm khoảng cách mong muốn.
Không chờ nó tiếp tục thi triển thuấn di, một nắm đấm đã giáng xuống.
Ầm!

- Đánh rất kịch liệt!
Cao Bằng cắn hạt dưa say sưa ngon lành xem biểu diễn.
- Tại sao không thấy nó dùng cái Thần khí kia của ngươi, không phải thần khí đó đã bị phế đi chứ?
Bàn Đại Hải vội vàng lắc đầu:
- Không thể nào, thần khí của ta không thể bị hủy. Chí ít là không thể bị một cái Chuẩn Thần hủy đi.
Cuộc chiến của Trầm Hải Phúc Sơn Cự Nhân và Uyên Dương Tiềm Hành Giả giống như cuộc chiến giữa một cuồng chiến sĩ với sức khôi phục level max, lực lượng cường đại vô song và một pháp sư dùng độc biết thuấn di.
Hết lần này tới lần khác, đẳng cấp của cuồng chiến sĩ vẫn cao hơn pháp sư dùng độc.
Mặc cho pháp sư vẩy nước thế nào, nhưng chỉ cần nó không cẩn thận chạm phải cuồng chiến sĩ một chút thì ít nhất cũng phải rơi hơn nửa cột máu.
- Hử?
Đột nhiên Bàn Đại Hải đứng thẳng dậy, cái đầu to lớn vươn về phía trước cố gắng lắc lắc nhìn.
Cao Bằng cũng quay đầu sang, chỉ thấy một đoàn thần quang nồng đậm màu xanh sẫm xông thẳng lên trời. Giác quan thứ sáu làm cho hắn có cảm giác hết sức nguy hiểm.
Đột nhiên mặt biển sụp xuống một khoảng lớn, mặt bằng thấp xuống trọn vẹn cả trăm mét. Cao Bằng có thể thấy một thác nước từ trên sườn vách nước chảy xuống.
Dừng lại hai giây, sau đó vách nước đổ sụp. Một cơn sóng lớn va chạm thật mạnh cuốn lên cao mấy chục mét, hỗn loạn vô cùng.
- Thế nào? Thần khí của Bàn gia có phải siêu cấp cool ngầu hay không?
Bàn Đại Hải không nhịn được đắc ý hỏi.
- Cũng được.
Hai mắt Cao Bằng sáng lên.
Đột nhiên dưới biển vang lên tiếng gào thét điên cuồng. Cao Bằng nhìn thấy Trầm Hải Phúc Sơn Cự Nhân vội vàng bỏ chạy, phân nửa bên trái cơ thể đã hoàn toàn biến mất. Cánh tay trái và một mảng ngực lớn đã hoàn toàn không còn dấu vết, nơi đứt gãy có tinh quang màu lam, giống như vách đá. Sức khôi phục mà Trầm Hải Phúc Sơn Cự Nhân vẫn lấy làm kiêu ngạo đã không còn tác dụng.
Lát sau, hai người không thấy Uyên Dương Tiềm Hành Giả đuổi theo nữa.
- Đi!
Cao Bằng vui mừng nói. Trầm Hải Phúc Sơn Cự Nhân bị thương nặng như vậy mà nó cũng không truy sát, chứng tỏ nó còn bị thương nặng hơn cả Cự Nhân kia.
Hắn triệu hồi A Ngốc ra. Ngoài A Ngốc, Cao Bằng không triệu hoán ngự thú nào khác nữa. Dù hệ Lôi của Đại Tử khắc chế Uyên Dương Tiềm Hành Giả, nhưng chênh lệch đẳng cấp của Đại Tử với nó quá lớn. Cao Bằng cũng sợ Đại Tử bị gia hỏa này phản công đồng quy vu tận trước khi chết.
Tới chiến trường vừa nãy, nguyên tố nồng đậm lưu chuyển trong nước biển, nhưng không thấy tung tích của Uyên Dương Tiềm Hành Giả nữa.
A Ngốc đổi sang trạng thái m Hồn Chúa Tể, linh hồn lực hóa thành ra đa lục soát tứ phía.
Vèo. Cách đó không xa, bùn cát dưới chân nó đột nhiên vươn lên, nơi xa lóe lên một cái bóng mờ ảo.
Gia hỏa này vẫn tiềm phục trong lớp bùn cát ở chiến trường vừa rồi. Nếu không phải A Ngốc dùng linh hồn lực lục soát, chỉ sợ không thể tìm ra được nó.
- Còn muốn chạy?
Bàn Đại Hải nhìn chằm chằm Uyên Dương Tiềm Hành Giả sắp biến khỏi tầm mắt ở phía xa.
Đông!
Trái tim Bàn Đầu Ngư nhảy lên kịch liệt, lân phiến ở lưng run lên, hai mắt tỏa ra màu lam óng ánh.
Uyên Dương Tiềm Hành Giả đột nhiên phát hiện ra có gì không đúng, thần khí trong ngực nó đang thức tỉnh.
Con ngươi co rụt lại. Không được!
Rắc rắc!
Một vật phẩm tỏa ra thần quang màu lam sẫm trong nháy mắt đã biến lớn gấp trăm lần, căn bản không thể nhìn rõ hình dáng cụ thể của nó. Nhìn qua tựa như một cái lỗ đen, chỉ một ngụm đã nuốt trọn Uyên Dương Tiềm Hành Giả.
Từ trong lỗ đen vang lên tiếng nhai nuốt rắc rắc rộp rộp.
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận