Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 701: Chia Của

Chương 701: Chia Của
Cao Bằng không quan tâm tới kiến nghị của Chiêu Tài. Để bảo vật ở chỗ của nó sao?
Mặc dù bây giờ Chiêu Tài biến thành hình dạng một con cá, nhưng Cao Bằng vẫn chưa quên bản chất của Chiêu Tài là một con chuột đâu.
Bảo vật khác thì cũng thôi, nhưng tinh hoa thần tính quan trọng như vậy, hắn cũng không thể tùy tiện cất linh tinh được.
Cao Bằng cũng biết A Xuẩn xem nước trái cây quan trọng hơn bất kỳ thứ gì, vì thế mới bỏ tinh hoa thần tính vào không gian của A Xuẩn.
- Sẽ có một phần cho ngươi, nhưng không phải là bây giờ.
Cao Bằng an ủi Chiêu Tài.
Chiêu Tài khịt mũi một cái, trong mắt đầy tiếc nuối. Nhưng nếu chủ nhân nói có một phần của nó thì chắc chắn sẽ không lừa gạt nó!
Chuột nhỏ lại tràn đầy động lực.
Dường như được sạc đầy điện, chứa đầy năng lượng, đuôi nhọn hưng phấn đong đưa.
Ở đáy hồ thỉnh thoảng có thể thấy được thi thể Thần linh không còn nguyên vẹn.
Nhưng kiểm tra phần giới thiệu, Cao Bằng phát hiện chúng đều bị lực lượng nào đó cứng rắn xé rách.
- Khủng khiếp như vậy sao?
Cao Bằng tặc lưỡi lấy làm kỳ lạ. Hắn cũng không biết là tồn tại như thế nào mới có thể tùy tiện xé Thần linh như đồ chơi vậy.
Những thi thể không còn nguyên vẹn này đều lần lượt được phân giải, trong kho hàng nhỏ của A Xuẩn đã chất đống càng lúc càng nhiều tinh hoa thần tính.
Cao Bằng lưu ý thấy thi thể Thần linh không còn nguyên vẹn chủ yếu là do ba vị Thần linh có lòng tốt cống hiến, theo thứ tự là Phượng Diễm Ngục Hổ Sư, Sơn Nhạc Chi Quan, Hoan Du Thiếu Nữ.
Trong đó từ tàn thi của Sơn Nhạc Chi Quan, có thể thấy được nó chắc là một loại quái vật tương tự như Thạch Đầu Nhân có thể tích khổng lồ, tàn thi như tòa núi nhỏ chồng chất ở dưới đáy hồ.
Thân thể Hoan Du Thiếu Nữ nhẹ nhàng, làn da tương tự với Nhân tộc. Ngay khi Cao Bằng nhìn thấy tàn thi của nó, thiếu chút nữa cho rằng đó là một thiếu nữ xinh đẹp với làn da lúa mạch.
Thất kính, thất kính rồi.
Cho dù là thi thể đã chết đi không biết bao nhiêu năm, nhưng Cao Bằng vừa nhìn thấy thi thể này thì vẫn cảm thấy nó đầy sức hấp dẫn.
Đại Tử đặc biệt khinh bỉ Cao Bằng về hành vi trơ trẽn đó.
- Sao ngươi lại có thể là người tục tằng như vậy chứ?
- Chiêu Tài, còn có bảo vật gì khác không?
Cao Bằng xoa sau gáy của Chiêu Tài hỏi.
Cái mũi nhỏ của Chiêu Tài ngửi một cái rồi liên tục lắc đầu:
- Không, không còn.
Cao Bằng cười như không cười:
- Lần sau khi ngươi nói dối thì tim không nên đập nhanh như vậy. Còn nữa, rõ ràng vừa rồi còn nhìn thấy hài cốt thần thi, nhưng ngươi lại cắm đầu xông thẳng về phía trước, rất rõ ràng ở đây ngoại trừ hài cốt thần thi ra còn có những vật khác. Ta đoán có đúng hay không?
Chiêu Tài chớp chớp mắt, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh, sau đó ngượng ngùng cười:
- Ta mới ngửi một cái, hình như còn có vài vật nhỏ.
Chiêu Tài bơi ở phía trước, tìm kiếm ở trong bùn nhão khiến cho đáy nước đục ngầu.
Đột nhiên Chiêu Tài quay đầu lại:
- Cao Bằng, có thể đưa vật này cho ta bảo quản được không? Ngươi cũng biết, nếu như để bảo bối ở chỗ ta có thể khiến cho tốc độ của ta trở nên nhanh hơn.
Chiêu Tài dè dặt hỏi.
- Ta trở nên mạnh mẽ cũng có thể tìm cho ngài càng nhiều bảo vật hơn nữa.
A Xuẩn chậm rãi bơi đến bên cạnh.
Mặc dù đại nhân A Xuẩn vĩ đại không quan tâm tới những vật nhỏ này, mặc dù ta hoàn toàn không để ý, mặc dù ta hoàn toàn không thích, mặc dù ta hoàn toàn không...
Gõ chết ngươi!
A Xuẩn đột nhiên đánh Chiêu Tài.
- Vì sao ngươi lại đánh ta? Ta đâu có cướp nước trái cây của ngươi.
Vẻ mặt Chiêu Tài đầy ngỡ ngàng.
Vì tránh bị Chiêu Tài trả thù, A Xuẩn vội vàng bơi đi, bề ngoài có vẻ bình tĩnh nhưng trên thực tế trong lòng vô cùng hoảng sợ.
- Đại Tử.
A Xuẩn đặt mông ngồi trên đầu Đại Tử, nấp ở trong đám lông bờm không chịu đi ra.
Cao Bằng có thể đoán ra chút lo lắng của A Xuẩn, nhưng lại không nói ra. A Xuẩn giống như một đứa trẻ vậy, vui buồn hờn giận đều biểu hiện trên mặt.
- Phụt.
Miệng Chiêu Tài ngậm thứ gì đó, cái đuôi điên cuồng lắc lư.
Nó rút ra một vật từ trong bùn nhão giống như rút củ cà rốt.
Mảnh vỡ màu bạc bị Chiêu Tài ngậm trong miệng.
Mảnh vỡ cắt vào khóe miệng Chiêu Tài, máu như thủy ngân tràn ra xung quanh.
Cao Bằng nhận lấy. Đây là một mảnh vỡ của thần khí được chế tạo từ kim loại không biết tên.
Phía ngoài có rất nhiều hoa văn phức tạp, nhìn qua rất kỳ quái. Ở mặt ngoài của nó có đường cong uốn lượn rất nhỏ, cũng không giống như thần khí loại binh khí, nhưng xúc cảm khi sờ lại là kim loại.
Ngón tay Cao Bằng ma sát, khi đầu ngón tay lướt qua hoa văn, hắn cảm nhận được rất nhiều chỗ lồi lõm khác nhau.
Có lẽ bởi vì mảnh vỡ thần khí quá nhỏ, phía trên không có pháp tắc lưu lại.
Ngoại trừ nắm giữ sự cứng rắn của thần khí ra thì không có hiệu quả khác, nhìn qua hoàn toàn là một mảnh vụn tầm thường. Có thể đây là nguyên nhân mà mảnh vỡ thần khí còn ở chỗ này.
Bàn Đại Hải có hai thanh bán thần khí nên hoàn toàn không để ý tới thứ thậm chí không được tính là bán thần khí này.
Tiểu Hoàng xoa đầu trọc, hùng vịt thật sự xưa nay không mượn ngoại lực!
Chiêu Tài nuốt mảnh vỡ thần khí, nhắm mắt rất lâu mới mở mắt.
Vèo vèo vèo...
Nó biến thành một đạo tàn ảnh ở trong nước.
- Tốc độ tăng lên gấp đôi.
Lưu Quang híp mắt, chợt nhắm mắt lại. Vẫn là quá chậm.
Ra khỏi mặt nước, Cao Bằng nhìn lướt qua xung quanh, sau đó tìm một chỗ tương đối yên tĩnh.
Hắn bảo Long Nghĩ triệu hồi ra sương mù. Sương mù màu trắng và sương mù màu xám trên đỉnh đầu hòa làm một thể, sương mù mịt mờ khiến tầm nhìn chưa đủ một thước, không khác nào thò tay không thấy được năm ngón.
Sau đó Cao Bằng lấy ra tinh hoa máu thịt từ trong không gian của A Xuẩn, tinh hoa máu thịt có kích thước như quả dưa hấu lớn sáng lấp lánh.
- Oa.
Bộ dạng A Xuẩn giống như chưa từng va chạm xã hội.
- Đây là cái gì vậy?
Nó len lén thò xúc tu qua.
- Bốp.
Cao Bằng đánh vào cái xúc tu của nó.
Á.
A Xuẩn rưng rưng nước mắt rút xúc tua về. Đau quá.
- Một khối, một khối chia đều ra, ai nấy đều có phần cả.
Cao Bằng hào phóng vung tay lên.
- Chủ nhân uy vũ.
- Cao Bằng, ngươi thật đẹp trai!
Một đám ngự thú vui mừng hoan hô nhảy nhót giống như chim sẻ, cao hứng không thôi.
- Ta tới chia.
Lưu Quang chủ động nhận việc.
- Được.
Cao Bằng phê chuẩn.
Lưu Quang lắc người một cái, tinh hoa máu thịt trước mắt đã bị cắt chỉnh tề thành N phần.
- Đây là của ngươi. Đại Tử, ngươi gần đây rất nghe lời đấy.
Cao Bằng chuyển phần thứ nhất cho Đại Tử, còn vỗ nhẹ vào đầu của Đại Tử khích lệ thêm.
- Đây là của Tiểu Hoàng. Tiểu Hoàng, ngươi càng lúc càng cường tráng hơn, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ càng lúc càng hư thoát chứ!
Cao Bằng trêu chọc Tiểu Hoàng rồi đưa cho nó một phần.
Tiểu Hoàng cười hì hì xoa đầu trọc.
Tiểu Diễm gắt một cái, tức giận trừng mắt với vị chủ nhân không đứng đắn này.
- Tiểu Diễm ngươi cũng có, nhớ bồi bổ cơ thể đấy.
Cao Bằng ném cho Tiểu Diễm một phần.
- Lưu Quang, lần sau tiến hóa phải cao hơn một chút.
Cao Bằng híp mắt mỉm cười xoa gáy của Lưu Quang.
Lưu Quang cao 1m50, vừa vặn đến ngực của Cao Bằng. Vẻ mặt nó không đổi ngẩng đầu lên, há miệng nuốt tinh hoa máu thịt hắn đưa tới.
- A Ban, ngươi quá cao phải cúi xuống một chút.
Cao Bằng nhón chân lên mới phát hiện mình còn không tới được mu bàn chân của A Ban.
- Đúng đúng đúng, chính là như vậy, lại cúi một chút... Ôi chao, chờ một chút, ngươi đừng đè xuống!
Ầm!
Đầm lầy Vân Mộng ầm ầm rung lên.
Chấn động kịch liệt làm đám chim chóc phía xa phải giật mình.
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận