Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 496: Kỳ Ngộ Của Đại Tử

Chương 496: Kỳ Ngộ Của Đại Tử
Đây là đâu nhỉ?
Đại Tử kinh ngạc không nói nên lời. Khi nó quay đầu lại muốn tìm đường về thì không thấy đường đâu nữa.
Đại Tử rất khó chịu, thương tâm ôm một lôi đoàn gặm giòn tan.
Càng khổ sở càng khó chấp nhận được nỗi đau lòng không tìm được đường về nhà. Cuối cùng, Đại Tử thương tâm ợ một cái no nê.
- Không tìm được Cao Bằng thì phải làm sao bây giờ?
Đại Tử rất lo lắng.
Chợt một con Thiểm Điện Thố Tử màu đỏ nhảy qua trước mặt nó. Hai mắt Đại Tử đỏ lên, tức chết ta! Biết ta không tìm được Cao Bằng mà ngươi còn đắc ý trước mặt ta, xem ta có ăn thịt ngươi hay không!
Thế là Đại Tử liền đuổi theo…
Hư không mênh mông. Đây là một thế giới kỳ lạ, nó cực kỳ khổng lồ, lôi đình và thiểm điện càn quấy, không có trên dưới, không phân nam bắc, cũng không có biển báo giao thông nào.
Trong hư không mênh mông có một trọng lực kỳ lạ nào đó để cho tất cả sinh vật sống ở đây đều có thể trôi nổi giữa hư không.
Sau lưng Đại Tử có cánh nên làm quen với cách di chuyển ở đây rất nhanh, không có gì bất tiện.
Cũng không biết truy đuổi bao lâu, cuối cùng Đại Tử cũng đuổi kịp con Thiểm Điện Thố Tử kia. Nó vươn hai long trảo ôm lấy con thỏ, nhưng khi vừa mới tiếp xúc với bộ lông màu đỏ thì từng sợi lông mềm mại đột nhiên hóa thành những tia hồ quang điện rồi nổ tung. Hồ quang điện lan tràn trong hư không, biến mất qua kẽ hở ngón tay của Đại Tử, tràn ra ngoài, cuối cùng dần dần biến mất.
Con thỏ quay đầu lại cười nhạo Đại Tử, khoe ra hai cái răng cửa to lớn.
Vèo…
Sau đó nó lại biến thành một tia thiểm điện màu đỏ bỏ chạy, để lại Đại Tử đứng ngây ngốc tại chỗ.
Đại Tử cẩn thận nghĩ lại, rốt cuộc có phải mình đã làm sai cái gì rồi không? Hay có chỗ nào mình đã làm không đúng? Vì sao con thỏ kia lại chạy thoát khỏi móng vuốt của mình? Rõ ràng mình đã bắt được nó mà.
Dường như nó tự biến mình thành tia thiểm điện.
Thiểm điện?
Đại Tử nghĩ đến gì đó, sắc mặt dần trở nên nghiêm túc. Vì Cao Bằng, nhất định hôm nay ta phải bắt được ngươi, sau đó ăn sạch ngươi!
Nghĩ xong, Đại Tử lại nghiêm túc đuổi theo con thỏ.
Ba cặp cánh liều mạng vỗ, tốc độ quá nhanh nên để lại từng tàn ảnh trong hư không. Rầm rầm rầm…
Lôi âm phong bạo khuấy động khắp nơi.
Lôi nguyên tố và lôi đình nhàn tản trong hư không bị đôi cánh của Đại Tử dẫn dắt, hoá thành bão lốc lôi điện tràn ngập trong không khí.
Cơn lốc thiểm điện bảy màu cuồng bạo kéo dài sau lưng Đại Tử.
- Không có thứ gì mà Đại Tử ta không ăn được! Dù là Cao Bằng cũng không ngăn được ta!
Dù sao ở trong này cũng chẳng có ai, Đại Tử phách lối hô lớn.
Rốt cuộc, khoảng cách giữa Đại Tử và con Thiểm Điện Thố Tử kia cũng càng lúc càng gần, hai mắt Đại Tử càng ngày càng sáng hơn.
Chạy đi đâu!
Oanh!
Cơn lốc thiểm điện theo cánh của Đại Tử cuốn đến chỗ con thỏ khiến cho nó lảo đảo, suýt chút nữa thì đứng không vững.
Hai mắt Đại Tử sáng ngời. Chẳng lẽ tấn công vật lý không có hiệu quả với nó, phải sử dụng nguyên tố thì mới có tác dụng?
Nghĩ tới liền làm, Đại Tử há miệng, một đoàn sấm sét nồng đậm dần dần ngưng tụ…
Rầm rầm rầm…
Sấm sét cuồn cuộn khắp trời, lôi xà bay múa, thiểm điện bão táp.
Trong chớp mắt con thỏ đã bị đòn tấn công bao phủ, kêu lên thảm thiết đau đớn.
Trên móng vuốt của Đại Tử hiện lên hồ quang điện màu tím, tựa như đeo thêm một cái bao tay màu tím vậy. Lần này con thỏ định lặp lại chiêu cũ, nhưng thiểm điện đỏ vừa tràn ra, tiếp xúc với long trảo của Đại Tử liền lập tức bị bắn về.
Một lần nữa tia thiểm điện lại ngưng tụ thành hình con thỏ, nó mở to hai mắt tội nghiệp nhìn Đại Tử, dường như hai mắt nó có thể chảy ra nước được.
- Đừng có giả vờ đáng yêu với ta!
Đại Tử nói xong liền nhét luôn nó vào miệng.
- Hừ! Đại Tử ta mới là đáng yêu nhất. Đây là Cao Bằng nói đấy.
Ăn xong con thỏ điện màu đỏ, đột nhiên Đại Tử cảm giác bụng mình chắc nịch. Không biết có phải ảo giác hay không, đây không phải là no mà là cảm giác thỏa mãn về linh hồn, dường như từng tế bào toàn thân từ trên xuống dưới đều đang hoan hô nhảy nhót.
Lúc này phía trước có một con Thiểm Điện Mã màu trắng bạc đột nhiên chạy tới, thiểm điện màu bạc để lại sau lưng nó một tàn ảnh mỹ lệ.
Đại Tử sờ sờ cái bụng nhỏ, chẹp chẹp miệng hai lần, quỷ thần xui khiến lại đi theo.
Ba ngày sau Đại Tử cảm giác lưng mình có hơi ngứa, không nhịn được đưa muốn long trảo ra sau lưng gãi.
Hôm trước khi đuổi theo một con báo màu lam, nó tìm được một viên quang cầu lớn. Đây là một viên quang cầu màu trắng, nhìn qua có vẻ giống mặt trời, nhưng Đại Tử có thể cảm giác được Lôi nguyên tố nồng đậm ở bên trong. Lôi nguyên tố bị áp súc đến cực hạn tỏa ra hào quang màu trắng, mỗi một tia sáng mảnh như sợi tóc đều là bạch lôi áp súc lại.
Đại Tử phải mất khá nhiều công sức mới vươn được long trảo ra sau lưng, sau đó ra sức cào.
Cào một hồi, lân phiến đều bị móc ra.
Nhưng Đại Tử lại nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Thở dài một hơi, từ chỗ lân phiến bị cào ra sau lưng Đại Tử mọc ra hai cái mầm nho nhỏ màu tím. Lân phiến ở khu vực này nứt ra để lộ phần thịt mới hồng hào trong không khí, cánh cũng bắt đầu mọc ra từ nơi này, cơ thể Đại Tử lẳng lặng lớn thêm mấy phần.
Nhẹ nhàng run lên, hai cái mầm nhỏ màu tím lớn nhanh như thổi, chỉ trong chớp mắt đã tăng vọt, sau mấy hơi thở đã càng lúc càng lớn, đỉnh cánh màu tím nhạt còn mang theo một tia trắng nõn.
Điểm tiếp xúc của long dực với lưng Đại Tử tương đối nhỏ, nhưng càng lên cao thì cánh càng lớn hơn.
Từ khi mọc ra đôi cánh mới, từ sâu trong linh hồn Đại Tử lại cảm thấy đói. Nó nghĩ bụng chẳng lẽ mỗi lần ăn no thì mình lại có thể mọc ra một đội cánh?
Sau đó Đại Tử ghét bỏ nhìn đôi cánh mọc trên lưng mình, quá xấu! Chỉ có người quái dị mới mọc cánh.
Có ai từng nhìn thấy con rết nào mọc cánh chưa?
Được rồi, không nghĩ nữa. Đại Tử lắc đầu, lại ghé vào quang cầu cắn thêm một cái.
- Ôi, ăn ngon thật.
Sung sướng chơi suốt mấy ngày, hình như Đại Tử đã quên mất Cao Bằng…

- Chủ tịch về rồi!
Ngoài cửa có tiếng hô vui sướng.
Cao Bằng cũng nghe thấy tiếng long ngâm quen thuộc.
Mở cửa sổ, hắn thấy một đám quái vật đen kịt bay tới từ phía xa.
Bạch Long và Ngân Long đi đầu, phía sau còn có rất nhiều ngự thú phi hành khác.
Thậm chí Cao Bằng còn có thể nhìn thấy trong đó có một con rồng khác, cũng màu trắng, nhưng cơ thể thô kệch hơn Bạch Long của ông ngoại nhiều. Cái đuôi dài nhỏ, phần đầu bằng phẳng, sừng rồng mọc đúng giữa đầu chỉ thẳng lên trời, khí tức cực kỳ hung ác, có vẻ giống một con giao long hơn.
Cao Bằng thấy trên đó có một bóng người.
Hắn nheo nheo mắt, dẫn đám ngự thú ra đón khách.
- Đây là tổ địa sao? Thành trì quá lớn nhưng cường giả lại quá ít, ngay cả ngự thú Vương cấp cũng chỉ có hai ba con.
Trên đầu con giao long màu trắng có một người đang đứng, hai tay chắp sau lưng, cao cao tại thượng khinh miệt nhìn xuống mảnh đất dưới chân.
Khi mới quay về tổ địa, hắn vẫn khá thận trọng, lo lắng không biết có gặp cường giả nào không. Nào ngờ về rồi mới biết mình đang đứng trên đỉnh thế giới.
Hắn khá say mê với sự tương phản mãnh liệt này.
- Tổ địa chỉ mới phát triển thôi, mấy chục năm nữa thì cường giả chỗ bọn họ sẽ tầng tầng lớp lớp.
Người đàn ông áo lam đứng trên lưng con Huyền Băng Long Điểu lắc đầu phản bác.
- Muốn đuổi theo nào có đơn giản như vậy.
Người trên đầu con giao long cười khẩy. Đây là một thanh niên mặc trường bào màu trắng, trường bào được may từ tơ tằm trân quý, trên ngực còn có long văn màu vàng.
Người đi đường đột nhiên dừng lại, phía trước có một đám mây đen cực lớn trôi nổi trong hư không.
Mây đen như mực quay cuồng, bên trong có hồng quang nhìn mà giật mình.
Dù chỉ là một mảnh mây đen nhưng lại khiến cho họ cảm thấy nguy hiểm.
Dưới đám mây đen có một ngọn núi đen kịt đứng giữa quần sơn, ngọn núi này dù là kích thước hay độ cao đều không có gì đặc biệt so với các ngọn núi xung quanh.
Nhưng chỉ cần nhìn một cái thì sẽ không thể nào quên được.
Đột nhiên ngọn núi này mở mắt, tựa như một đứa trẻ nghịch ngợm.
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận