Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 326: Thu Hình Kết Thúc

Chương 326: Thu Hình Kết Thúc
Bên trong《 Danh bạ thảo mộc 》 có gọi bồ công anh là Kim Trâm Thảo, vì vậy bồ công anh có biệt danh Kim Trâm Thảo.
Tuy rằng Cao Bằng không biết cái đóa hoa màu trắng này làm như thế nào mà được có được cái tên kim trâm.
Sau khi ký kết huyết khế thì thái độ của m Dương Kim Trâm Thảo đối với Cao Bằng trở nên tốt hơn rất nhiều, tuy rằng vẫn còn hờ hững lạnh lẽo, nhưng ít ra sẽ không tránh né tiếp xúc với Cao Bằng, hoặc giả bộ như một cây thực vật phổ thông không có trí tuệ trước mặt hắn.
Âm Dương Kim Trâm Thảo vốn định cắm rễ ở trên đầu Cao Bằng, nhưng lại bị A Xuẩn nghiêm khắc phản đối.
Ba chiếc xúc tu nhỏ quất một cái vào trên tán hoa Kim Trâm Thảo, giương nanh múa vuốt, nhìn qua vô cùng hung hăng.
Tán hoa trên đỉnh đầu Âm Dương Kim Trâm Thảo run lẩy bẩy, sau đó đã tìm được một địa phương không tệ khác, chính là chiếc đầu trụi lủi của A Ngốc.
Ngân quang như nước, trên người A Ngốc mặc hắc bào, hốc mắt âm trầm lấp lóe hai đóa hỏa diễm màu trắng. Khung xương khôi ngô khổng lồ làm hắc bào phình ra, hai đôi gai xương nơi bả vai uốn lượn như sừng trâu, tất cả ánh sáng đều áp súc ở đỉnh sừng nhọn, trên đỉnh đầu trụi lủi có một đóa bồ công anh nhỏ màu trắng đung đưa. . .
Nhìn qua không cảm giác thấy chỗ nào không khỏe. Cao Bằng xoa xoa mi tâm, nín cười.
- A Ngốc, chuyện bảo vệ Tiểu Hoa sẽ giao cho ngươi.
Cao Bằng nói với A Ngốc.
Tiểu Hoa là tên mà Cao Bằng đặt riêng cho m Dương Kim Trâm Thảo.
Cao Bằng hỏi nó có thích cái tên này hay không, nếu như không lên tiếng thì cứ mặc định như thế. Đến cuối cùng Tiểu Hoa cũng không nói câu nào mà chỉ đung đưa phiến lá, chắc hẳn là nó rất ưa thích.
Buổi tối, ở một địa điểm vô danh trên bờ biển cách Dương Thành năm mươi dặm. Thủy triều lên xuống, trong màn đêm đen nước biển tựa như đang ẩn núp vô tận khủng bố.
Từ trước đến này, hải dương đều là khu vực mà nhân loại chưa từng tìm hiểu được hết. Vô luận là trước tai biến hay là sau tai biến.
Sắc trời dần dần sáng tỏ, thủy triều hạ xuống, một lượng lớn chất lỏng màu trắng sền sệt nằm trên bờ cát, những chất lỏng màu trắng còn sót lại này bám vào trên những quả trứng màu trắng óng ánh trong suốt.
Sáng sớm mặt trời hiện lên, ánh sáng mặt trời vàng rực rải lên vỏ trứng khiến màu tuyết trắng nhiễm lên một tầng kim sắc.
Tựa hồ cảm nhận được sự ấm áp của ánh sáng mặt trời, bên trong vỏ trứng sản sinh động tĩnh bí ẩn.
Cách bãi cát này không xa có một tòa thôn trang nhỏ vô danh, ngày thường những người bên trong thôn đều ưa thích tới đây nhặt bảo. Còn nhớ người không vợ Chu gia ở đầu thôn chính là nhặt được một bảo bối đáng giá bán lấy tiền, sau đó đã lấy được một tân nương tử. Tuy rằng người vợ kia còn mang theo một tên tiểu tử chín tuổi, nhưng mà sau khi cho làm con thừa tự thì Chu gia coi như đã có hậu nhân, không ít người còn cười trêu chọc hắn đã kiếm lời, mua một tặng một.
Trong thôn còn có mấy tên lưu manh lười biếng không có vợ đều nhìn chằm chằm vào phiến bãi cát kia, chờ đến một lúc nào đó có một cô con dâu từ trên trời rơi xuống.
Cho nên một số thôn dân rảnh rỗi không có việc gì đều rất vui vẻ dạo chơi ở bãi cát này.
- Trứng… trứng… Trên bờ cát có rất nhiều rất nhiều trứng. . .
Giọng nói vui sướng của mấy đứa trẻ quanh quẩn bên trong thôn trang cũ nát.
. . .
Nghỉ ngơi cả đêm, hai giờ chiều ngày hôm sau Cao Bằng đi đến hiện trường thu hình tiết mục.
Tại hậu trường tiết mục đã có không ít người tới, tuy rằng Cao Bằng đã đi tương đối sớm, nhưng mà giao thông trong Dương Thành vẫn có hơi tắc nghẽn.
Hậu trường có chút chật chội, người bên trong khá đông, các loại đạo cụ tán loạn chất đống, tiếng ồn ào vang lên khắp nơi.
Vương Mộc Tử đang cầm trong tay một chồng bản thảo màu trắng, đi lại vội vàng ở phía sau sân khấu.
- Bộ phận chiếu sáng, nhanh chóng điều chỉnh ánh đèn ở trước sân khấu đi.
- Tổ đạo cụ, đã tập luyện xong chưa! Lát nữa không thể để xảy ra sai lầm, thừa dịp hiện tại có thời gian lại đi diễn luyện một lần.
- m thanh, bên kia có cái loa bị hỏng, trong kho hàng ở hậu trường còn đồ dự phòng hay không.
Nhìn thấy Cao Bằng, ánh mắt Vương Mộc Tử sáng lên, bỏ xuống công tác bận rộn trong tay nhanh chân chạy tới.
- Có vẻ anh rất bận rộn.
Cao Bằng gật đầu chào.
Vương Mộc Tử cười khổ. Nơi này có quá nhiều vấn đề phức tạp, tuy rằng hắn chỉ là phó đạo diễn, thế nhưng tổng đạo diễn là thái tử gia từ phía trên tới, tất cả công việc bận rộn đều đè lên trên đầu của hắn.
Nhưng mà chuyện này cũng là một người nguyện đánh một người nguyện chịu đựng, hắn ôm tâm tư lấy lòng vị tổng đạo diễn kia, bằng không tổ tiết mục của hắn cũng không được cấp phát tiền cho phần tiết mục mới này.
Cao Bằng thấy thế cũng không nói thêm cái gì, chỉ là gật gật đầu,
- Phòng nghỉ ở nơi nào, tôi tự mình đi nghỉ ngơi là được, anh vội thì cứ làm việc của mình đi.
- Tôi đưa ngài tới đó.
Vương Mộc Tử cười hắc hắc, đi ở phía trước dẫn đường.
Phòng nghỉ hậu trường có không gian tốt hơn rất nhiều, gian phòng bố trí rộng rãi, hơn nữa con có điều hòa giữ nhiệt độ ổn định cho cả gian phòng. Độ sáng trong phòng ở mức vừa phải, trên bàn có bày đặt nước trà và bánh ngọt.
Lúc Cao Bằng đến thì bên trong đã có hai người đang ngồi nghỉ. Người ở bên trái là một vị lão nhân tóc hoa râm, tinh thần phấn chấn, khí thế bức người, một đôi mắt nhìn ai đều mang theo thái độ chăm chú.
Nhìn thấy Cao Bằng liền dò xét hắn thêm mấy lần, sau đó khẽ gật đầu.
- Sớm đã nghe nói qua bên Trường An sinh ra một hậu bối không tệ, là nhân tài mới nổi kiệt xuất trong giới Dục Thú Sư. Vốn tưởng rằng tên tiểu tử Trần Tuyết Hà kia nói khoác, hôm nay vừa thấy đúng là không phải hư danh nói chơi.
Cao Bằng sửng sốt, trong lòng rất buồn bực. Sự ưu tú của mình đã được truyền đi từ lúc nào, không ngờ cũng đã truyền tới tận Dương Thành bên này.
Qua hai giây sau, lão nhân này mới giảm bớt thần sắc nghiêm túc, mỉm cười vẫy tay với Cao Bằng,
- Lại đây ngồi đi.
Cao Bằng tiến lên ngồi lên ghế salon, lão nhân ha ha cười nói:
- Vừa rồi là lời kịch mà phó đạo diễn thêm vào cho ta, tiểu huynh đệ không cần nghĩ lung tung.
Nói xong chỉ vào mấy cái camera trong phòng,
- Lát nữa sẽ có người cắt nối biên tập lại.
Cao Bằng,
- . . .
Lúc này tâm tình Cao Bằng rất phức tạp, hắn xem như đã hiểu rõ tổ tiết mục không có hạn cuối.
Lát sau, một người khách quý cuối cùng đã đến.
Sau khi Vương Mộc Tử đi vào liền giới thiệu thân phận của từng người khách quý, đến lúc giới thiệu Cao Bằng thì nói là ngự sử cấp Lĩnh Chủ và là thiên tài Dục Thú Sư trung cấp.
Nhưng mà luôn có người nghe nói qua về Cao Bằng, ví dụ như một người khách quý trong đó sau khi nghe thấy thân phận Cao Bằng thì thái độ rõ ràng trở nên nhiệt tình hơn.
Hai gã khách quý khác thì tốt hơn rất nhiều, không kiêu ngạo không siểm nịnh, trong ngôn ngữ thì rất khách khí đối với Cao Bằng.
Người có thể tiến nhập nơi đây dù không nhạy bén nhưng cũng không đến mức ngu xuẩn, dù cho không thích một người cũng sẽ không ở trước mặt biểu hiện ra ngoài, tuân theo phương thức hành sự không trở thành bạn bè nhưng ít nhất cũng không trở thành địch nhân.
Sau nửa giờ hai tiết mục thu hình chấm dứt, Cao Bằng cố nén ý niệm muốn ngáp ngủ trong đầu.
Giữa đường hắn phát hiện có chút số liệu tài liệu sai lầm, còn có một câu lời kịch rất lúng túng. . . Cao Bằng nể mặt Lôi Âm Loa và Âm Dương Kim Trâm Thảo nên đều nhẫn nhịn.
Rời khỏi tổ tiết mục, ở phía sau sân khấu Cao Bằng lấy ra vật phẩm của bản thân. Từ trong áo khoác lấy ra điện thoại di động, vừa mới mở điện thoại ra Cao Bằng đã nhìn thấy bên trong có trọn vẹn mười mấy cuộc gọi nhỡ.
Cao Bằng nhăn mày một cái.
Trong đó có ông ngoại, có Từ Hà Đề, còn có hai số điện thoại hắn không biết.
Điện thoại đột nhiên rung lên, trên màn hình hiện ra số điện thoại gọi đến - lão Kỷ.
---------------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team : MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận