Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 664: Thanh Long

Chương 664: Thanh Long
Khi Đại Phật bước vào trên cao nguyên Thanh Thiên, chính là lúc nắng gắt.
Ánh sáng mặt trời chói chang chiếu vào trên thân Đại Phật khiến người ta không biết là phật quang hay ánh mặt trời chiếu trên người nó nữa.
Vừa bước vào cao nguyên Thanh Thiên, trên thảo nguyên mười ngàn dặm dâng lên sương mù màu xanh, trong chớp mắt đã lan tràn tới phạm vi mười ngàn dặm.
Đại Phật dừng bước và cúi đầu nhìn về phía sâu bên trong bình nguyên, cao giọng nói:
- Bản tôn đến đây mượn đường, mong rằng hãy nhường đường.
Rất lâu sau, sương mù cuồn cuộn không ngừng cuối cùng hóa thành ảo ảnh của một con Thanh Long dài tới ngàn vạn dặm.
Thanh Long quan sát Đại Phật:
- Còn chưa tới giờ.
- Năm đó ta đã tuân theo ước định trấn giữ ở chỗ này mấy nghìn năm, sao lại nói chưa tới giờ?
Đại Phật không cam lòng.
- Ta nói chưa tới là chưa tới.
Thanh Long thản nhiên nói, không muốn nghe Đại Phật cãi lại. Thanh Long hóa thành sương mù xanh cuồn cuộn tiêu tan ở trong không khí.
Trước mắt lại khôi phục lại trời xanh mây trắng, cỏ xanh trải dài.
Đại Phật đứng ở trước cảnh đẹp như bức tranh này mười phút, lúc này mới bất mãn khẽ hừ một tiếng:
- Ta cũng không sợ ngươi.
Đại Phật quay người lại đi về phía dãy núi.
Đi tới nửa đường, tốc độ của Đại Phật càng lúc càng chậm, nó nghiêng đầu nhìn về phía Bắc.
Từ đây, Đại Phật lại chỉ có thể thấy được dãy núi mênh mông vô bờ, nhưng ánh mắt nó dường như xuyên qua ngàn núi vạn sông tới nơi xa hơn. Nơi đó có một con Thanh Loan đang nhìn nó.
Đại Phật nắm chặt nắm đấm:
- Lén lén lút lút làm chuyện nhìn trộm của tiểu nhân, khẳng định không phải là con chim tốt!
Đại Phật nói xong liền nắm chặt hai tay, vỗ một chưởng đánh gãy ngọn núi.
Thanh Loan híp mắt lại. Người này... Tính tình không tốt lắm.
Mắt nó hiện lên ánh sáng màu xanh rồi thu lại thần quang.
Cảm giác ánh mắt nhìn trộm từ ngoài xa đã biến mất, lúc này Đại Phật mới ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi.
...
- Ngươi tận mắt nhìn thấy Thanh Long kia sao?
Tộc trưởng bộ lão Bạch Long Bạch Thông Minh nhíu mày hỏi, nhưng vẫn không quá tin tưởng ở trên trái đất lại còn có tồn tại khiến Thanh Loan cũng phải cảm thấy khủng hoảng.
- Đúng vậy, mặc dù nó chỉ là sương mù không phải trạng thái thực thể, nhưng khí tức của nó rất đáng sợ, khiến cho huyết mạch ngự thú Thanh Loan của ta cảm thấy khủng hoảng.
Thanh Vân Bắc nói với vẻ nghiêm trọng.
- Huyết mạch Thanh Loan của ngươi đã gần như thuần huyết, hơn nữa Thanh Loan vốn chính là thần thú, cho dù là ở trên bảng thứ tự của thần thú cũng không thấp. Chẳng lẽ đó là một con Thanh Long thuần huyết chân chính sao?
Bạch Thông Minh nghiêm giọng nói.
- Có thể là Thanh Long thuần huyết.
Thanh Vân Bắc nói:
- Nếu quả thật là Thanh Long thuần huyết, vậy nó phải là đẳng cấp gì chứ.
- Thanh Long thuần huyết sao...
Bạch Thông Minh trầm ngâm. Bộ lạc Bạch Long bọn họ đời đời đều nuôi dưỡng Bạch Long, lấy Bạch Long làm đầu, chỉ có người cao nhất trong bộ tộc mới có thể ký kết huyết khế với Bạch Long, bởi vậy bọn họ hiểu rõ về quái vật loài rồng hơn các bộ lạc khác.
Hơn nữa bởi vì vài nguyên nhân nên bọn họ cũng có nghiên cứu sâu về thần thú loài rồng.
- Trong Thần thú, long phượng là loại lớn, trong đó Long thuần dương có số lượng nhiều hơn so với Phượng tộc.
Bạch Thông Minh nói:
- Cho nên số lượng thần thú loài rồng phong phú, tổ tiên Bạch Long chúng ta chính là hai Bạch Long thuần huyết...
- Ừ.
Thanh Vân Bắc gật đầu công nhận, nhưng thật ra trong lòng lại thầm mắng. Mỗi lần nói chuyện quan trọng với ngươi, ngươi đều sẽ lừa gạt ta nói đến thần thú loài rồng.
Lần trước cháu ngoại nhà ngươi đầy tháng, mời mấy người bạn cũ qua uống rượu, uống được một nửa ngươi lại bắt đầu khoác lác:
- Con trai thứ hai của ta sinh cho ta đứa cháu trai thứ chín là một long tôn, thừa kế thiên phú của bộ lạc Bạch Long nhà ta. Nói đến long tôn ta liền nghĩ đến hai vị tổ tiên của bộ lạc Bạch Long chúng ta chính là hai vị Bạch Long thuần huyết. Số lượng thần thú loài rồng phong phú, cho dù ở trong thần thú loài rồng, Bạch Long cũng...
Nói một hồi, cuối cùng nói khô cả họng mới nhìn thấy vẻ không kiên nhẫn trong mắt của Thanh Vân Bắc, lúc này mới chuyển đề tài:
- Thật ra nói nhiều về thần thú loài rồng như vậy, nhưng trên cơ bản vẫn chia ra làm hai loại lớn chính là Cự Long nhất tộc và Thần Long nhất tộc.
Mà trong Thần Long nhất tộc, ngoài Bạch Long còn có Hắc Long, Hoàng Long cũng thuộc về tồn tại tương đối cao trong Long tộc. Nhưng Thanh Long lại là ngoại lệ. Số lượng tộc Thanh Long đặc biệt ít ỏi, hơn nữa còn có địa vị đặc biệt.
- Vậy rốt cuộc là trình độ nào?
Thanh Vân Bắc vô cảm hỏi.
- Một con Thanh Long thuần huyết chắc là tồn tại trên Chuẩn Thần.
Bạch Thông Minh cuối cùng cũng nói.
- Trên Chuẩn Thần, đó không phải là... Hơn nữa đây còn chỉ là thuần huyết. Nếu như sau khi thức tỉnh...
Hơi thở của Thanh Vân Bắc càng thêm nặng nề.
- Cho nên ngay từ lúc đầu ta đã không tin ngươi thật sự nhìn thấy một con Thanh Long ở trên không trung của cao nguyên Thanh Thiên, loại tồn tại cấp bậc đó làm sao có thể tùy tiện xuất hiện ở đây được.
Bạch Thông Minh lắc đầu.
- Nhưng bây giờ ta lại hy vọng những lời ngươi vừa nói là sự thật.
Bạch Thông Minh nghiêm mặt.
- Ngươi điên à?
Thanh Vân Bắc nhíu mày. Loại tình huống này giống như ở cửa nhà xuất hiện một con hổ, cho dù biết con cọp này tạm thời không ăn thịt người, nhưng không có người nào có thể cho rằng đây là một chuyện vui.
- Người đi thăm dò Cửu Thiên Thập Địa cuối cùng đã thu thập được tin tức, một tin tức không quá tệ.
Ánh mắt Bạch Thông Minh phức tạp:
- Tốt nhất là tất cả lão già của ba bộ lạc chúng ta đều qua, chuyện này vô cùng quan trọng.
Thanh Vân Bắc dừng lại một chút, sau đó gật đầu:
- Được, ta sẽ về thông báo với bọn họ.
Đợi sau khi Thanh Vân Bắc đi xa, Bạch Thông Minh mới cúi đầu mở ra cuốn da dê trong tay. Phía trên vẽ sơn hà, dòng sông, thành trì... còn có quốc gia.
Hai ngày sau, ngoại trừ Chuẩn Thần bế quan, ngủ say hoặc đang ở bên ngoài, các Chuẩn Thần đại năng khác của ba bộ lạc đều tập trung ở trên Ngọc Hoàng Đỉnh của Thái Sơn.
Thái Sơn đứng đầu ngũ nhạc ở Hoa Hạ, cũng có thanh danh ngũ nhạc độc tôn. Từ sau khi Tần Thủy Hoàng tế tự ở Thái Sơn, Đế Vương các đời đều bái tế trời đất ở đây.
Từ thời kỳ thượng cổ đã lưu truyền lại các lời đồn đại thần kỳ về Thái Sơn, vì vậy sau biến cố kia, ngọn núi thần kỳ này càng không tầm thường. Ở sâu bên trong Thái Sơn từng có một con Phiên Sơn Long Ưng Hoàng cấp chiếm lấy. Có thể dưỡng dục ra một con Phiên Sơn Long Ưng Hoàng cấp cũng đủ để có thể thấy được đất thiêng nơi Thái Sơn.
Bên ngoài Ngọc Hoàng Đỉnh tràn ngập sương mù, gió lạnh rít gào. Trong cung điện đốt nến, tổng cộng có mười ba người ngồi ở trên bồ đoàn.
- Bây giờ ta có một tin tức không tính là quá xấu muốn nói cho các vị biết.
Bạch Thông Minh trầm giọng nói.
- Đây cũng là tin tức do ngự sử được chúng ta phái tới Cửu Thiên Thập Địa tìm hiểu được. Đây là địa đồ do bọn họ vẽ ra, các ngươi xem.
Bạch Thông Minh mở cuốn da dê ra.
Sông núi, quốc gia liền lọt vào tầm mắt của mọi người.
- Cũng chỉ là địa đồ thôi, có gì hay để nhìn chứ.
Có người rũ mí mắt xuống, thản nhiên nói:
- Ngươi nói luôn tin tức còn lại đi.
- Đừng có dây dưa nữa! Lão già ta còn hiểu về lịch sử bộ lạc Bạch Long hơn ngươi nhiều!
Một lão già râu mép cũng sắp dài tới đất thổi râu mép trừng mắt nói. Hắn là một ngự sử Chuẩn Thần của bộ lạc Bạch Long, nhưng địa vị còn cao hơn Bạch Thông Minh rất nhiều.
- Tin tức xấu chính là... Trong mười ngàn năm qua, người dị tộc phát triển nhanh hơn chúng ta tưởng rất nhiều.
Bạch Thông Minh thong thả nói.
- Hơn nữa cường giả đứng đầu của bọn họ đã hoàn toàn vượt qua chúng ta, bất luận là về số lượng hay là chất lượng.
Không khí trong phòng trở nên lạnh lẽo.
Kẻ địch phát triển tốt, không có tin tức gì tệ hơn vậy nữa.
- Tin tức tốt chính là những năm gần đây, người của dị tộc đã phát triển thành rất nhiều quốc gia, sau đó giữa những quốc gia này đang có chiến loạn.
- Điều này thật sự quá tốt, không ngờ được người của những dị tộc đó lại cũng thích nội đấu.
Một ngự sử Chuẩn Thần cười ha ha.
- Đúng vậy, bọn họ cũng thích nội đấu... Không ngờ được hi vọng của chúng ta lại dựa vào việc kẻ địch nội đấu.
Có một ngự sử Chuẩn Thần thì thào nói.
Tên ngự sử vừa rồi còn đang cười lại dần dần không cười được nữa, có chút xấu hổ.
- Nhưng đây chính là cơ hội của chúng ta!
Trong mắt Bạch Thông Minh lóe ra hào quang.
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận