Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 251: Đặt Cược

Chương 251: Đặt Cược
Nhưng mà loại phương pháp bồi dưỡng độ thân mật với ngự thú này đúng là rất thô bạo, đậm chất phong cách khu Đông Nam Á .
Đương nhiên, đây cũng không phải là nghĩa xấu.
Dù sao có thể xuống tay hung ác với chính mình mới thật sự là kẻ hung ác.
Nghe xong Quách Thanh Sơn giải thích, Cao Bằng cũng đại khái biết được chỗ lợi và hại của loại phương pháp này.
Tỉ lệ tử vong cao chính là khuyết điểm, nhưng mà mạo hiểm lớn cũng đại biểu thành quả đạt được cao, có thể trực tiếp có được chiến lực của một con ngự thú trưởng thành chính là lợi.
Dưới tình huống bình thường thì Ngự Thú ký kết huyết khế đều là vị thành niên, nguyên nhân trong chuyện này cũng bởi vì Ngự Thú vị thành niên dễ dàng lừa gạt.
Nhưng mà Ngự Thú vị thành niên cũng đại biểu cần có thời gian để trưởng thành, coi như ký kết huyết khế thì để trưởng thành đến mức có thể làm một nguồn chiến lực đáng tin cậy cũng cần thời gian tương đối dài.
Mà phương pháp này chính là để rút ngắn quá trình tương đối dài đó, trực tiếp ký kết với Ngự Thú đã trưởng thành.
Nhưng mà một con Ngự thú tâm trí thành thục nào có dễ lừa gạt như vậy, nếu như không phải vừa mất đi con non làm cho tâm tình của chúng ở vào trạng thái cực không ổn định thì việc ký kết huyết khế là gần như không có khả năng.
. . .
- Mẹ, chúng ta đã đánh bại người xấu.
Sau trận đấu, Cương Mộc canh giữ ở bên cạnh mẹ nuôi của hắn, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại của Cự Huyễn Nhãn Kính Hầu, hắn biết Cự Huyễn Nhãn Kính Hầu thích nhất là được người khác mát xa nó ở chỗ này.
Cương Mộc nhìn về phía Cự Huyễn Nhãn Kính Hầu, trong ánh mắt mang theo sự sự trìu mến.
Tuy rằng ký kết huyết khế, nhưng mà thái độ của Cương Mộc đối với Cự Huyễn Nhãn Kính Hầu lại là cực kỳ phức tạp.
Bởi vì Cự Huyễn Nhãn Kính Hầu theo ý nào đó mà nói đúng là cải biến cuộc sống sinh hoạt, cũng cải biến vận mệnh của hắn. Ban đầu hắn chỉ là một đứa trẻ nhà nông, trong nhà có một người anh trai, ba người em trai và hai người em gái.
Điều kiện gia đình không phải là tốt lắm nhưng cha mẹ lại liều mạng sinh, từ nhỏ hắn đã không được ăn một bữa cơm no. Hắn có khẩu vị rất lớn, người cũng đang ở thời điểm phát triển nhưng trong nhà lại cần nấu cho chín người ăn, sau đó xảy ra thảm họa làm mọi thứ đều thay đổi.
Tại thời điểm xảy ra tai biến, một người em trai và một người em gái đã bị một con lợn rừng biến dị ăn thịt. Em gái chuẩn bị dùng để kiếm tiền đã chết, tiền cho hắn mua lễ hỏi cưới vợ cũng chưa có, sau đó cha hắn đưa hắn ném vào trại huấn luyện, dùng tiền bán hắn để cho hai em trai khác cưới vợ.
Hắn cũng không nghĩ rằng bản thân sẽ sống tiếp được, sau khi nghe nói cái kia có tỉ lệ tử vong cao thì Cương Mộc vốn không ôm hi vọng, thậm chí sớm đã viết xong di thư.
Lại không nghĩ rằng hắn trở thành người nữ thần may mắn chiếu cố, hắn thành công thu hoạch được tín nhiệm từ mẹ, trở thành con nuôi của mẹ.
Sau khi mối quan hệ trở nên quen thuộc hắn hướng dẫn mẹ ký kết huyết khế với hắn, sau đó hắn trở thành người trên người, người chủ nông trường trái cây trước kia đã sắp xếp cho ba mẹ hắn công việc an toàn thoải mái nhất, nhận được mức tiền lương phong phú nhất.
Cao tầng bên khu huấn luyện còn ký kết hợp đồng với hắn, chờ hắn đi về sẽ để cho hắn đảm nhiệm giáo quan cao cấp của trại huấn luyện.
Tham vọng trong lòng con người đều sẽ theo thực lực mà không ngừng tăng trưởng,
Dục vọng lúc ban đầu của Cương Mộc chỉ là muốn sống sót, hiện tại hắn càng có nhiều dã tâm.
Bản thân mẹ rất mạnh, ở trong cùng đẳng cấp gần như không có đối thủ, ít nhất Cương Mộc chưa từng gặp được.
- Coi như con khô lâu kia của Cao Bằng nếu ở cùng đẳng cấp cũng không phải đối thủ của mẹ ta chứ.
- Có lẽ, có lẽ ta có thể đi tranh đoạt nhiều hơn.
Cương Mộc nắm chặt nắm tay, hoàn cảnh sinh tồn từ nhỏ để cho hắn hiểu được, có nhiều thứ bản thân phải tự đi tranh đoạt, ngươi không chủ động tranh đoạt sẽ không có ai đưa đến tay của ngươi.
. . .
Cao Bằng ngồi ở chỗ nghỉ ngơi, nhìn về phía các tiểu bằng hữu trên đài đang hừng hực khí thế chiến đấu, trong lòng cũng có chút ngứa ngáy.
Cao Bằng thổn thức không thôi, cũng do chính mình quá mạnh mẽ cho nên chỉ có thể đảm nhiệm trọng tài.
Nhưng có cơ hội để kiếm tiền tiêu vặt mà để đó không kiếm, xác thực không phải là phong cách của Cao Bằng!
Cao Bằng ngẫm lại, lấy điện thoại di động trong túi quần ra bấm một dãy số.
Bên kia, trong một trang viên cách địa điểm thi đấu hơn mười dặm, trên cành cây bên ngoài cửa sổ cạnh một căn phòng vệ sinh có một thân ảnh màu vàng nho nhỏ đang tập trung tinh thần quan sát, đột nhiên trong cái bọc màu đỏ nó cõng theo hơi rung động,
Sau khi rung động hai giây thì âm nhạc vang lên:
- Dưới cầu trước cửa lớn một đám vịt bơi qua, nhanh tới nhanh tới đếm một chút, bốn năm sáu bảy tám. . .
Ánh mắt Tiểu Hoàng ngốc trệ, chậm rãi dời xuống phía dưới, tầm mắt ngưng kết vào ba lô của mình.
Trong phòng vệ sinh đột nhiên truyền ra một tiếng gào to vang dội:
- Kẻ đáng đâm ngàn đao nào nhìn lén lão nương tắm rửa!
- Oa?
Theo giọng nói này phát ra, Tiểu Hoàng lạch cạch một cái té rớt từ trên cành cây xuống, ngã xuống đất giống như chó đớp c**.
Vụng về đứng lên từ mặt đất, vung vẩy đong đưa cái đuôi nhọn trốn vào lùm cây bên cạnh phòng, đặt mông ngồi chồm chỗm trên mặt đất giống như đang diện bích hối lỗi.
Nhưng mà tiếng chuông điện thoại vẫn vang lên từ bên trong chiếc ba lô màu đỏ. Đầu điện thoại bên kia, Cao Bằng nghi hoặc lẩm bẩm:
- Tiểu Hoàng tại sao còn chưa tiếp điện thoại của mình.
Trong phòng vệ sinh, một người phụ nữ dáng người cường tráng vội vàng mặc quần áo, từ trong phòng bếp lấy ra một chiếc dao phay sau đó sải bước đẩy cửa phòng đi ra ngoài.
- Lão nương cũng muốn nhìn xem là tên gia hỏa nào không biết xấu hổ, trốn ở ngoài cửa sổ nhìn lén lão nương tắm rửa.
Đi ra khỏi phòng nhìn quét quanh bốn phía, người này có vóc dáng không thua gì Mục Thiết Anh. Khu vực này là nơi người hầu trong sơn trang ở, vị trí tương đối vắng vẻ, buổi tối sẽ có nhiều người hơn một chút, thế nhưng ban ngày có rất ít người.
Lỗ tai của người này lay động một chút, đột nhiên nghe thấy trong bụi cỏ cách đó không xa có tiếng chuông điện thoại di động quen thuộc. Trong đáy mắt người phụ nữ hiện lên một tia hung quang, chậm rãi đến gần. . .
- Cạc?
Theo bụi cỏ bị xốc lên, một con vịt nhỏ màu vàng lông mềm như nhung, trên lưng đeo ba lô nhỏ màu đỏ không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào nàng.
Lý Sơn Liên nghi ngờ nhìn quanh bốn phía, không có phát hiện ra thân ảnh khả nghi nào khác.
Sau đó lại cúi đầu đối mặt với Tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng ngơ ngác nhìn Lý Sơn Liên, hơn nửa ngày mới kêu một tiếng:
- Cạc cạc cạc?
Xem ra vừa rồi rình coi ta chính là con vịt nhỏ này, từ tận trong lòng Lý Sơn Liên hiện lên một nỗi thất vọng, sau đó oán giận mắng chửi:
- Tuổi còn nhỏ không lo học giỏi, con vịt không làm lại đi làm lưu manh.
- Cạc cạc cạc.
Tiểu Hoàng không để ý đến Lý Sơn Liên, cả người quay sang hướng khác, sau đó hốt hoảng lắc lư trái phải rời khỏi lùm cây, dần dần từng bước biến mất ở đoạn cuối con đường đá nhỏ . . .
Sau khi rời khỏi đó, lúc này Tiểu Hoàng mới dùng cánh đưa vào trong bọc lấy điện thoại di động ra,
- Cạc?
- Vừa rồi ngươi đang làm gì đó, vì sao không nhận điện thoại của ta.
Cao Bằng bất đắc dĩ nói. Huyết khế có thể giao lưu với Ngự Thú, nhưng cũng có hạn chế về khoảng cách, rời đi một khoảng cách nhất định sẽ không thể nào sử dụng công năng này nữa.
Nhưng may mắn sau khi ký kết huyết khế, Ngự Sử sẽ có thể nghe hiểu được ý tứ trong tiếng kêu của Ngự Thú.
- Ở, đang bận.
Tiểu Hoàng cà lăm nói.
- Được rồi, ta gọi tới là muốn giao cho ngươi một nhiệm vụ, chờ lát nữa ngươi giúp ta đi đánh cược mấy trận.
Cao Bằng nói với Tiểu Hoàng,
- Yên tâm, khẳng định chỉ có lời không bồi thường. Ngươi có thể lấy tiền ăn vặt tháng sau của mình ra đánh cược thêm, sau đó mỗi bữa cơm của ngươi sẽ có thể ăn hai con cá!
- Cạc?
Ánh mắt Tiểu Hoàng sáng lên.
-------------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận