Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 432: Hứa Hẹn Của Hắc Ba

Chương 432: Hứa Hẹn Của Hắc Ba
Căn cứ thành phố Trường An.
Đã đến tận tám ngày chưa nhìn thấy trời xanh mây trắng.
Sương mù mông lung tràn ngập khắp không trung, cát bụi màu nâu vàng phiêu lãng ở trên bầu trời thành phố.
Ở thế giới sau tai biến, đây là việc hoàn toàn không cách nào tưởng tượng được.
Ô nhiễm môi trường mà nhân loại từng tạo thành phá hư cho thế giới sớm đã biến mất không còn một mảnh theo tai biến.
Đã rất nhiều năm cư dân của thành phố Trường An chưa từng nhìn thấy loại hoàn cảnh này.
- Cho nên điều này tuyệt đối không bình thường.
Trần Tuyết Hà lắc đầu, nhẹ nhàng đung đưa bình thủy tinh trong tay. Trong bình chứa khí thể màu vàng nhạt dưới hình dạng hạt tròn.
- Trải qua kiểm tra của tôi, mấy thứ này toàn bộ đều là hạt cát bình thường.
Trần Tuyết Hà nhíu mày.
- Toàn bộ đều là hạt cát bình thường sao?
Viên quan tướng đứng ở trước mặt Trần Tuyết Hà này vô cùng kinh ngạc.
- Nhưng mà ở dưới hoàn cảnh hiện tại chắc hẳn sẽ không xuất hiện bão cát được.
Một gã nghiên cứu viên quân đội khác ở bên cạnh không đồng ý với lời giải thích của Trần Tuyết Hà,
- Nhất định là có thứ gì đó còn chưa kiểm tra được.
- Được, nếu như ngươi không tin vậy thì cứ tự mình kiểm tra lại một lần nữa đi!
Sắc mặt Trần Tuyết Hà rất bình tĩnh, cũng không tức giận.
Tên nghiên cứu viên kia nhìn chằm chằm vào Trần Tuyết Hà một lúc lâu, sau đó mới khịt mũi hừ một tiếng.
- Làm sao ta có thể không tin giáo sư Trần được chứ, toàn bộ quân khu có ai mà không biết đến đại danh của giáo sư Trần ngài.
Tên nghiên cứu viên này giống như cười mà không phải cười.
Trần Tuyết Hà khẽ nâng mí mắt, sắc mặt bình tĩnh.
Sau đó một bàn tay chợt bắt lấy tóc gã nghiên cứu viên rồi ấn xuống đất!
- Ngươi ít âm dương quái khí cho ông!
Dứt lời lại là một trận quyền đấm cước đá,
- Ta đã nhịn nhà ngươi rất lâu rồi, thật sự cho rằng ông đây không dám đánh ngươi sao?
- Ui da, Trần Tuyết Hà ngươi điên rồi! Ngươi dám đánh ta…
Quan tướng đứng ở một bên mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tâm, giả bộ như hoàn toàn không hề nhìn thấy gì hết.
Binh sĩ có hơi trẻ tuổi cảm thấy làm như vậy hình như không quá phù hợp nên muốn tiến lên ngăn lại. Một binh sĩ lớn tuổi hơn đứng bên cạnh chợt giữ chặt cánh tay của hắn, nhỏ giọng nói,
- Đừng mù xen vào.
Ở trên vách tường, trên trần nhà, dưới bàn sách có từng con Thiết Xỉ Kim Bối Mã Lục bò ra từ các xó xỉnh hẻo lánh. Thô sơ giản lược đếm qua có chí ít không dưới mười con, tất cả chúng đều là ngự thú cấp Thủ Lĩnh.
Mười phút trôi qua, nghiên cứu viên mặt mũi bầm dập nằm trên mặt đất, kính mắt bị đánh bay, cái mũi cũng bị đánh đến mức máu chảy ròng ròng. Trong miệng lẩm bẩm,
- Ngươi có biết cậu của ta là ai không?
- Giáo sư Trần, anh có hơi xúc động rồi. Cậu của hắn là phó tư lệnh quân khu, mà lại còn vừa vặn phụ trách quản lý phòng thí nghiệm này nữa.
Viên quan tướng thở dài nói:
- Có điều cũng không phải không có biện pháp giải quyết. Lưu tư lệnh vẫn luôn luôn nhiệt tình, loại chuyện như này...
- Không cần đâu.
Trần Tuyết Hà cắt ngang lời hắn.

Rừng rậm Hắc Tẫn.
Hôm nay lại là một ngày nhàm chán.
Từ khi ông lão kia chết, Hắc Ba cảm thấy mỗi một ngày đều rất nhàm chán và cô độc.
Nơi sâu nhất trong rừng rậm, một con hắc viên khổng lồ lười biếng ngồi ở trên một cành cây to lớn, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Lông xù trên cằm mọc đầy lông tơ màu xám, từ bên ngoài nhìn vào chính là một con Bạo Viên màu đen được phóng đại vô số lần.
- Àizz.
Hắc Ba thở dài.
Bàn tay to lớn buồn bực nắm nắm vào không khí nhưng không thể bắt được bất cứ thứ gì.
Thật sự là đáng ghét.
Hắc Ba hắt hơi một cái, cái mùi khiến người ta phải sặc sụa cứ lượn lờ trong không khí khiến cho nó có chút không kiên nhẫn.
Từ trên cành cây đứng lên, cái cây đại thụ cao tới hơn hai trăm mét này lay động dữ dội, lá cây loạt xoạt rơi xuống.
Có lẽ là do thường xuyên bị ngồi lên, lá của cây đại thụ này có vẻ thưa thớt trơ trụi.
Cái tên ở phía tây kia lại đến đây, Hắc Ba có thể cảm nhận được cái mùi vị khiến người ta phát sặc ở trên người nó. Cho dù có cách mấy chục cây số cũng có thể ngửi thấy rõ ràng.
Từ một tuần trước gia hỏa kia đã lén lén lút lút xuất hiện ở bên ngoài rừng rậm Hắc Tẫn, sau đó tản ra một lượng lớn hạt bụi màu vàng vào trong không khí.
Mặc dù không hề cảm thấy có nguy hại gì lớn nhưng khi ngửi vào vẫn rất không thoải mái.
Sắc mặt Hắc Ba âm trầm, thân thể khôi ngô tựa như một tôn Hắc Kim Cương tản ra khí tức nguy hiểm.
Ầm ầm, nhảy từ trên cành cây xuống, nhanh chân đi vào chỗ sâu trong rừng rậm.
Một vùng này chính là cấm khu của rừng rậm Hắc Tẫn, là địa bàn hạch tâm của Hắc Tẫn Chi Chủ, nghiêm cấm bất kỳ quái vật nào chạy vào.
Tiến đến một con sẽ đánh chết một con.
Dần dà, cũng không có quái vật dám đi vào.
Ở trong rừng cây là một ngôi nhà gỗ nhỏ, nhà gỗ còn không cao đến cái rốn của Hắc Ba.
Tường gỗ có kiểu dáng cổ kính, bên trên mọc đầy rêu xanh, đỉnh chóp quanh năm bị mưa xối ướt có chút tổn hại, phía trên cùng của nhà gỗ được một phiến lá cây to lớn che khuất.
Đây là nhà gỗ kiểm lâm của thế kỷ trước, có một cây rìu rỉ sét treo trên vách tường bên ngoài ngôi nhà gỗ, nhìn qua sớm đã không có dấu vết sinh hoạt, không biết đã bị bỏ hoang bao lâu.
Hắc Ba ngơ ngác nhìn ngôi nhà gỗ này, cứ như vậy ngồi ở bên cạnh nhà gỗ, khuôn mặt dữ tợn đáng sợ trong lúc vô tình trở nên ôn hòa.
Cảnh sắc quen thuộc bốn phía khiến cho nó tựa như trở về hai mươi năm trước.
Khi đó nó vẫn chỉ là một con khỉ nhỏ vừa tròn một tuổi, ở trong rừng bị một tên săn trộm dùng súng bắn bị thương cánh tay nên không cách nào leo cây chạy trốn. Nó nằm trong bụi cỏ nhìn cái bóng của tên săn trộm không ngừng phóng đại ở trong mắt.
- Gâu gâu gâu!
Kiểm lâm dẫn theo chó tuần tra chạy đến từ một bên khác đuổi chạy tên săn trộm.
Đó là một ông lão tóc đã hơi hoa râm nhưng tinh thần vẫn rất tốt, bước đi như bay, tựa như lão Hầu Vương cơ trí nhất bên trong bầy khỉ.
Ông lão kiểm lâm đưa nó về nhà gỗ chữa thương và chăm sóc nó, dùng băng gạc băng bó cho nó, đắp thảo dược, chăm sóc hết lòng. Có đôi khi nó cảm thấy ở lại chỗ này cả một đời cũng rất tốt.
Sau này nó được đưa về với bầy khỉ, sau khi trở lại bầy khỉ nó thường xuyên vụng trộm chạy đi tìm cái lão kiểm lâm kia chơi. Lão kiểm lâm cũng rất vui vẻ, mỗi lần nó đến đều biến ra đậu phộng từ trong túi đưa cho nó, hai người bọn họ cứ như vậy đã trở thành bạn tốt với nhau.
Sau khi mười ba cái mùa đông trôi qua, nó từ một con khỉ nhỏ biến thành khỉ vương của bầy khỉ.
Nhưng sáng sớm ngày hôm đó, khi nó đến thì không nhìn thấy ông lão mặc quần áo tử tế lên núi đi tuần như mọi ngày nữa. Nó chợt nhìn thấy có người nâng cáng cứu thương chở ông lão kiểm lâm đi.
Lúc này nó mới phát hiện ông lão kiểm lâm đã quá già rồi, hắn không thể tiếp tục đi tuần được nữa.
Sau đó, đại khái đi qua bao nhiêu cái sau đó. Mãi đến một ngày, có người mang quan tài vận chuyển từ dưới núi đi lên chôn ở bên cạnh ngôi nhà gỗ nhỏ kia.
Nó ngửi thấy khí tức của ông lão kiểm lâm.
Những người kia chỉ chôn quan tài xuống rồi đốt mấy cân giấy liền vội vàng rời khỏi, giống như lúc dùng cáng cứu thương khiêng ông lão kiểm lâm đi vậy, đều rất vội vàng.
Đợi đến khi tất cả mọi người đi rồi hầu tử mới đi tới trước mộ của ông lão kiểm lâm, ngơ ngác nhìn ngôi mộ.
Nó dường như nghĩ tới cái gì đó, từ cửa sổ tiến vào trong nhà gỗ, tìm kiếm một cuộn băng gạc ố vàng và một ít thảo dược khô quắt trong phòng.
Lúc trước khi ta bị thương ngươi dùng nó để chữa khỏi cho ta, có phải ta cũng có thể dùng nó để chữa khỏi cho ngươi hay không?
Hầu tử rất vui vẻ, cười giống như một tên ngốc.
Tiếng vượn hú “ngao, ngao, ngao” trầm thấp, bất lực vang vọng trong rừng rậm.
Hắc Ba chớp chớp mắt, mờ mịt mở to mắt, lắc lắc cái đầu có chút mơ hồ của mình. Vừa rồi không cẩn thận lại ngủ mất.
Bên cạnh nhà gỗ có một gò đất nhỏ nhô lên, bên trên mọc đầy bụi cỏ, nhìn rất tươi tốt.
- Bịch bịch bịch...
Hắc Ba dùng nắm đấm nện mấy cái vào ngực mình. Đây là núi rừng ngươi muốn bảo vệ, ta sẽ vĩnh viễn giúp ngươi bảo vệ nó!
Đây là hứa hẹn của Hắc Ba!
-----------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận