Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 394: Trận Đấu Thú Vị

Chương 394: Trận Đấu Thú Vị
Lúc rời đi ông ngoại giữ chặt lấy tay Cao Bằng rồi nhỏ giọng dặn dò,
- Cháu không nên ghét bỏ Thiếu Đường, hắn cũng vì muốn tốt cho cháu.
- Không đâu, cháu làm sao lại ghét bỏ ông Lưu chứ.
Cao Bằng vội vàng nói.
- Ừ. . . Nhớ ngày xưa hoàn cảnh không được tốt như bây giờ, trong nhà Thiếu Đường hắn vốn có hai người em gái, một năm kia mất mùa, khi mùa đông đi qua thì trong nhà của Thiếu Đường chỉ còn lại mỗi mình hắn là con một.
Kỷ Hàn Vũ thở dài.
Cao Bằng đột nhiên không biết nên nói cái gì, không nghĩ tới ông Lưu nhìn qua luôn vô cùng hòa ái thế mà lại có quá khứ bi thương như vậy.
- Phải ăn nhiều vào, ăn nhiều một chút mới có đủ dinh dưỡng, mới sẽ không bị đói. . . Ăn nhiều một chút chung quy là không sai, có thể ăn là phúc.
Lời nói của ông Lưu quanh quẩn bên tai Cao Bằng.
Chắc hẳn ở sâu trong lòng của ông Lưu vẫn giấu kín một chấp niệm hết sức mãnh liệt.
- Cháu biết.
Cao Bằng im lặng gật đầu.
Rời khỏi Du Châu từ phía thành bắc, trên đường còn đi qua dịch trạm Sơn Linh.
Cao Bằng cũng chỉ ngồi ở trên lưng A Ban nhìn thoáng qua từ phía xa, chứ không đi vào tham quan.
Bên trong dịch trạm Sơn Linh thỉnh thoảng có thể nhìn thấy thân ảnh của từng đoàn đội săn quái, mấy đoàn đội này đa số đều đang đi lại vội vàng, nhìn qua cực kỳ bận rộn.
Ngẫu nhiên có thể nghe thấy tiếng cười cởi mở vui sướng của bọn họ vang vọng trong rừng, đó chắc hẳn là một lần thu hoạch lớn.
Chí ít tất cả đều đang phát triển theo phương hướng tốt, Cao Bằng nhủ thầm trong lòng.
Nhân loại chung quy là một loại sinh vật có khả năng thích ứng cực tốt, cũng là loại sinh vật có khả năng sáng tạo kỳ tích.
Bách Vạn Đại Sơn bị Sơn Linh chiếm cứ đã bị triệt để đả thông, nói là hậu hoa viên thì khả năng có chút kiêu ngạo, nhưng Cao Bằng có thể nhắm mắt đi lại ở bên trong là không gặp vấn đề gì.
Rời khỏi Bách Vạn Đại Sơn tiếp tục đi về phía tây đại khái khoảng mấy trăm cây số nữa, vượt qua một con sông nước chảy cuồn cuộn.
Dòng sông màu đỏ đục ngầu, từng đầu xoáy nước không ngừng xuất hiện trên mặt sông.
Hồng Sa Hà.
A Ngốc nhận ra con sông này, vong linh diễm trong hốc mắt kịch liệt nhấp nháy.
- Nếu đã đến đây thì ngươi hãy đi thăm tộc nhân của ngươi một chút đi.
Cao Bằng nói với A Ngốc.
A Ngốc hơi động tâm, nhưng lòng bàn chân tựa như mọc rễ cắm sâu vào lòng đất.
- Đi thôi, đi nhìn một chút rồi trở lại, dù sao ngươi cũng từng là vương của bọn chúng.
Cao Bằng khích lệ nó một câu.
A Ngốc nghi ngờ nghiêng đầu không nói. Sau đó gật gật đầu với Cao Bằng, từ trên lưng A Ban bật nhảy mấy cái đã không thấy hình bóng đâu.
Sâu trong rừng rậm, một đám sông Hồng Thủy Viên đang có cuộc sống tự do tự tại.
Trên những gốc cổ thụ che trời có từng đầu dây leo rủ xuống, trong rừng cây vui sướng mà tường hòa.
Tại một cây đại thụ trung tâm có treo một mảnh vảy đỏ dài chừng hai mét, bên trên vảy đỏ phát tán ra khí tức xua đuổi toàn bộ thiên địch của Hồng Thủy Viên.
Một con vượn cái ngồi trên tán cây ôm vượn con cho bú sữa, một con vượn bên cạnh ném phân vào những con Hồng Thủy Viên khác. Lại là một hồi náo loạn, mấy con Hồng Thủy Viên bắt đầu truy đuổi đùa giỡn.
A Ngốc yên lặng quan sát một màn này, nhìn đến phát ngốc.
. . .
Trên mặt nước sông đỏ ngầu đang chảy xiết xuất hiện hơn mười con thuyền nhỏ đang di chuyển. Trên mỗi chiếc thuyền nhỏ đều đứng ba người, có người lái, người quăng lưới và người ở bên phụ trợ.
- Nhanh lên, lão tam động tác nhanh lên một chút.
Đại hán lái tàu ngậm điếu thuốc trong miệng, một bên la lớn.
- Đừng thúc, mấy con cá này quá tinh quái, nhỡ may dọa chạy sẽ không tốt.
Thanh niên được gọi là lão tam mặc một cái áo jacket màu đỏ nói.
- Thà làm theo ý của ta dứt khoát dùng lưới tơ vàng một mẻ hốt gọn đám cá này thế là xong, nào cần phải phí nhiều sức như vậy.
Một nam hài tóc ngắn trong đội ngũ nói với vẻ chẳng quan tâm.
- Không thể làm thế được, dựa theo quy củ của Hà Bá đại nhân thì chúng ta không thể dùng những loại lưới cỡ lớn đó, chỉ có thể dùng lưới mắt nhỏ để bắt cá. Nếu làm trái với quy củ của Hà Bá đại nhân thì chúng ta sẽ bị phạt cấm thi đấu.
- Hạng nhất sẽ được ban thưởng lân phiến của Hà Bá đại nhân, xưởng đóng tàu trong thành Lợi Châu đều đang thu mua những lân phiến đó. Nghe nói lần trước Trần Tiểu Lượng đạt được lân phiến liền bán một trăm vạn liên minh tệ.
- Đó là cái gì?
A Ban với thể tích khổng lồ đang di chuyển trên bờ đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Đại hán đang điều khiển bánh lái giật nảy mình, từ trước tới nay hắn chưa bao giờ gặp qua quái vật có thể hình lớn như vậy.
- Đó là núi à?
- Bên trên núi hình như còn có nhà ở, dường như còn có người ở phía trên.
A Ban cao sáu mươi mét ở trong mắt những người này chính là một gò núi nhỏ.
Khán giả ở trên bờ đang gào thét cổ vũ cho các tuyển thủ cũng không kìm lòng được há to miệng, trợn mắt há hốc mồm nhìn A Ban.
Đối với rất nhiều người thì đây là lần đầu tiên trong cuộc đời họ gặp phải quái vật có thể tích lớn như vậy.
Nước sông đột nhiên sôi trào, từng tầng từng tầng sóng nước màu đỏ cuộn lên, từng chiếc thuyền đang bất lực phiêu bạt ở bên trong sóng nước, bị đẩy đi càng ngày càng xa.
Ngay sau đó có một khối lục địa màu đỏ to lớn nổi lên khỏi mặt nước, lân phiến đỏ tươi bóng loáng như gương. . .
- Hà Bá!
- Là Hà Bá đại nhân!
- Hà Bá đại nhân hiển linh.
Mọi người bên bờ đều dồn dập cầu nguyện, một vài lão nhân niên kỷ tương đối lớn thậm chí còn quỳ rạp xuống đất dập đầu.
Ở một nơi vắng vẻ như thế này, Long Huyết Hồng Sa Lý phù hộ cho một căn cứ thành phố đã bị xem như Hà Bá, được dân bản xứ cung phụng kính ngưỡng.
Long Huyết Hồng Sa Lý đã nhận ra một cỗ khí tức cường đại xuất hiện trong lãnh địa của mình, cho nên nhịn không được nổi lên mặt nước hiện ra chân thân.
Vừa có ý cảnh cáo nơi này đã có chủ, đồng thời cũng tương đối hiếu kỳ về thân phận của đối phương.
- Chào ngươi!
Cao Bằng ngồi ở trên lưng A Ban cười chào hỏi với Long Huyết Hồng Sa Lý.
Long Huyết Hồng Sa Lý nhìn về phía Cao Bằng, cũng không biết có nghe hiểu hay không, phun ra hai cái bong bóng rồi lùi về đáy sông.
Rất nhanh liền có người của căn cứ Lợi Châu tới đón tiếp Cao Bằng.
- Thì ra là Vong Linh Thiên Tai các hạ đến đây.
Nhân viên tiếp đón được phái đến là một người đàn ông hơn 30 tuổi, tướng mạo bình thường, tính tình ôn hòa.
- Tôi chỉ đi ngang qua, hi vọng không quấy rầy đến tranh tài của mọi người.
Cao Bằng áy náy nói.
- Không có không có, các hạ có thể quan sát tranh tài là vinh hạnh của bọn họ.
Nhân viên tiếp đón vội vàng nói.
- Bọn họ đang làm gì thế?
Cao Bằng vẫn có chút hiếu kì.
- Bọn họ đang tiến hành giải thi đấu vua bắt cá, sử dụng lưới nhỏ và túi lưới để bắt cá bên trong Hồng Sa Hà, căn cứ vào trọng lượng số cá cuối cùng bắt được để quyết định quán quân. Quán quân có thể đạt được một mai lân phiến do cá chép vương ban thưởng.
Nhân viên tiếp đón nói.
- Còn có loại hoạt động này? Tổ chức mấy lần rồi?
Cao Bằng cảm giác rất mới lạ.
Tranh tài do quái vật và nhân loại cộng đồng tổ chức, thật sự thú vị.
- Cũng chỉ là tổ chức cho vui, đây mới là lần thứ hai. Mỗi tháng sẽ tổ chức một lần, tháng trước vừa tổ chức lần thứ nhất.
Cao Bằng gật đầu, nhìn thoáng mấy chục con thuyền trên mặt sông. Nếu như cuộc thi này có thể kéo dài tiếp, có lẽ mấy chục mấy trăm năm sau sẽ biến thành phong tục truyền thống của người dân nơi đây?
Những phong tục truyền thống truyền miệng kia cũng được hình thành như vậy.
Đây chỉ là một cuộc tranh tài mà mình có thể nhìn thấy, ở những địa phương khác sẽ có càng nhiều cuộc tranh tài như vậy.
Cao Bằng cười cười, sau khi xem thêm một chút thì cáo biệt nhân viên tiếp đón tiếp tục đi về phía tây.
Lợi Châu chỉ là một phong cảnh trong chuyến hành trình này, điểm cuối cùng còn đang chờ đợi hắn ở phía trước.
-----------------------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận