Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 304: Cuộc Điện Thoại Đến Từ Trường An

Chương 304: Cuộc Điện Thoại Đến Từ Trường An
Buổi diễn thuyết kéo dài ròng rã hai giờ mới kết thúc, không ít học sinh đứng dưới đài đều bị tê chân.
Xác nhận lần này thật sự đã kết thúc, rất nhiều học sinh đều uể oải vỗ tay.
Hôm nay chính thức bắt đầu lên lớp, một chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa trường học, phía sau xe chở một bức tượng đồng to lớn tới mười lăm mét.
Tượng đồng Quan Công tự mình bước ra khỏi xe, nhìn qua hoàn cảnh bốn phía một chút, sơn thanh thủy tú mà lại không có nhiều người, phía trước cổng trường có một chỗ được xây dựng dành riêng cho nó.
Có lẽ đã quen từ lúc ở phố thương mại, nhìn thấy bục đứng nó liền theo thói quen cũ leo lên đó đứng. Sau khi đi lên thì phát hiện cái bục này rất vừa người, đứng cũng sảng khoái, nó liền thoải mái ổn định đứng sừng sững trên bục làm môn thần của trường học.
- Sau này mỗi ngày đều phải dâng hương cho nó, hương hỏa không thể ngừng.
Cao Bằng nghiêm khắc dặn dò.
- Vâng, đã rõ.
- Cao hiệu trưởng yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ dâng hương cho nó mỗi ngày.
- Sau này cũng không được xưng hô là nó này nó kia, như vậy là không lễ phép.
Cao Bằng trầm ngâm một lát.
- Sau này mọi người hãy gọi nó là Đại Quan lão sư đi.
Hoàng Á và mấy giáo viên khác ở phòng giáo vụ tranh thủ thời gian gật đầu, sau đó quay đầu hô to với tượng đồng Quan Công.
- Đại Quan lão sư.
Tượng đồng Quan Công nhìn không chớp mắt.
Cao Bằng vui vẻ cười, sau đó quay người rời đi.
Vào buổi tối, giữa núi non trùng điệp cây cối xào xạc lay động, một con chồn to lớn thò đầu ra khỏi bụi cỏ. Nhưng mà con chồn này khác với những con chồn bình thường, mắt đỏ thẫm, lông mao trên người thon dài rậm rạp, tựa như có vô số lá tùng mọc ra từ dưới làn da. Kéo theo một cái đuôi lông xù to lớn trên mặt đất, lỗ mũi nó giương lên, cảnh giác nhìn quanh bốn phía.
Sau đó nó ngẩng đầu nhìn về phía trường học, hình như bên trong cất giữ rất nhiều đồ ăn ngon. Nghĩ tới đây bên mép con chồn này chảy xuống một tia nước dãi, nó thận trọng bò về phía cửa trường học, sau đó đột nhiên nửa đường dừng bước.
Chuyển hướng bò sang một bên tường khác.
A, cửa vào lớn như thế khẳng định là có vấn đề, cơ trí như mình sẽ không đi vào từ đường đó.
Lúc đi ngang qua bên cạnh tượng đồng Quan Công, quái vật nghiêng đầu nhìn lướt qua tượng đồng, xác nhận đó là vật chết mới yên tâm. Nghĩ một chút, sau đó cất bước đi tới dưới chân tượng đồng tiểu một cái.
Tiểu xong rung rung người, vừa mới quay người định rời đi thì từ trên đỉnh đầu xuất hiện một lưỡi đao màu ám kim giáng xuống!
Phốc phốc.
Đầu lâu bay thẳng lên trời.
Đầu lâu rớt xuống đất lăn lộn hai vòng, dính đầy tro bụi. Hai mắt của nó vẫn nhìn chằm chằm về phía tượng đồng Quan Công, chết cũng không nhắm mắt.
Trong phòng bảo vệ ở cửa có hai người cảnh vệ nghe được tiếng động chạy tới, sau khi nhìn thấy thi thể của con chồn này thì hít một hơi khí lạnh.
- Một con chồn to như thế thì thịt chắc chắn rất non mềm, nhà ăn trường học lại có thêm đồ ăn rồi.
- Hiệu trưởng đã nói qua, tất cả quái vật mà Đại Quan lão sư đánh chết đều để cho nhà ăn trường học xử lý, xem ra ngày mai có thể ăn ngon rồi.

So với xưng hô Cao thiếu mang theo một chút khí tức hoàn khố thì Cao Bằng vẫn ưa thích người khác gọi hắn là Cao hiệu trưởng hơn. Bởi vì như thế hắn sẽ có được cảm giác thành tựu và thỏa mãn trong việc giáo dục con người.
Hắn là một người cao thượng, là một người thú vị đã thoát ly khỏi tầng lớp cấp thấp.
Điện thoại di động để trên bàn bỗng vang lên một hồi chuông. Cao Bằng cầm điện thoại di động lên, tên người gọi chính là Trần hội trưởng, cũng là hội trưởng hiệp hội Dục thú sư Trường An. Tất nhiên, phải thêm một chữ cựu ở phía trước.
- Trần hội trưởng
Cao Bằng nghe điện thoại.
- Này, tôi đã không làm cái chức hội trưởng hiệp hội Dục thú sư rồi, cậu cũng không phải không biết tôi đã tham gia quân đội. Cao thiếu cậu cứ gọi tên tôi là Trần Tuyết Hà đi.
Trần hội trưởng cười tán gẫu bên kia đầu dây.
- Vậy thì ngài cũng gọi tôi là Cao Bằng giống như trước kia là được, gọi là Cao thiếu nghe lạ lẫm quá.
Cao Bằng cũng cười nói.
- Thật ra lần này tôi tìm cậu cũng là có chút bất đắc dĩ, chủ yếu là có một chuyện muốn làm phiền đến cậu.
Đầu dây bên kia, Trần Tuyết Hà thở dài nói.
- Trần hội trưởng có chuyện gì mời cứ nói thẳng ra.
Cao Bằng cũng không cho rằng Trần Tuyết Hà có chuyện tìm hắn, chỉ sợ chủ yếu vẫn là quân khu Trường An sau lưng Trần Tuyết Hà có chuyện tìm tới hắn.
- Cũng không dối gạt gì cậu, bên phía sa mạc Đại Lệ, Sa Mạc Bạo Quân gần đây rất không an phận.
Trần Tuyết Hà nghiêm nghị nói.
Cao Bằng nhíu mày, hắn nhớ lần trước không phải Sa Đà Mạn Thực Nhân Khâu Dẫn Vương đã tiến hóa thành công sao. Hai hổ tranh chấp, cho dù cuối cùng là Sa Mạc Bạo Quân chiến thắng cũng không thể nào khôi phục nhanh chóng như thế được.
- Sa Đà Mạn Thực Nhân Khâu Dẫn Vương... Bị Sa Mạc Bạo Quân hàng phục.
Đầu dây bên kia, giọng Trần Tuyết Hà rất nặng nề.
- Thế lực của nó đã mở rộng nhiều, mặc dù nó tranh đấu với Sa Đà Mạn Thực Nhân Khâu Dẫn Vương cũng bị thương, nhưng hiện nay thương thế của nó đã hoàn toàn khép lại. Bây giờ có thêm sự trợ giúp của Sa Đà Mạn Thực Nhân Khâu Dẫn Vương, đúng là như hổ thêm cánh.
Sa Đà Mạn Thực Nhân Khâu Dẫn Vương tiến hóa tới cấp Lĩnh Chủ liền mang theo tộc đàn trở về sa mạc Đại Lệ giành lại lãnh địa. Dù sao lúc trước bọn nó cũng bị Sa Mạc Bạo Quân đuổi ra khỏi sa mạc Đại Lệ, hiện tại có thực lực đương nhiên muốn giết trở về.
Cho dù là ai cũng sẽ không cam tâm bị đuổi ra khỏi nhà.
Bây giờ hai con quái vật cấp Lĩnh Chủ đứng cùng một phe, đây là một lực lượng vô cùng khủng bố.
- Không phải các người muốn tôi đến giải quyết hai con quái vật này chứ? Các người quá coi trọng tôi rồi, đây là hai con quái vật cấp Lĩnh Chủ đó, các người muốn tìm thì cũng nên tìm đến ông ngoại tôi thì hơn.
Cao Bằng từ chối ý kiến Trần Tuyết Hà.
Mặc dù quan hệ của hắn và Trần Tuyết Hà cũng coi như quen thuộc, nhưng điều này không đại biểu rằng Cao Bằng muốn dùng thế lực của ông ngoại đi giúp người quen của mình.
Cái nào ra cái đấy, nếu như chính bản thân hắn có năng lực như thế thì cũng thôi đi, nhưng cho dù Cao Bằng tự mình ra tay cũng không nhất định có thể giải quyết hai con quái vật cấp Lĩnh Chủ này.
Nhất là hai con quái vật cấp Lĩnh Chủ này lại ở trong sa mạc, hoàn cảnh mà nó am hiểu nhất, tự mình ra tay hơn phân nửa là dùng bánh bao thịt đánh chó.
Nếu như A Ban có thể đi đến đó thì đương nhiên không có vấn đề, đừng nói chỉ hai con, coi như số lượng tăng gấp đôi cũng không tạo nên chút gợn sóng nào.
A Ban tát một cái là có thể đánh hai con quái vật này nằm bò trên đất.
Ung dung, thích ý, thậm chí còn muốn ngáp một cái.
Nhưng mà vấn đề là sa mạc Đại Lệ cách khu căn cứ Du Châu ít nhất hơn ba ngàn cây số. Sau tai biến thì khoảng cách giữa hai nơi này lại càng xa hơn nữ. Thể tích của A Ban lớn như thế thì nó không thể ngồi bất cứ phương tiện giao thông nào được, chỉ có thể tự mình đi bộ qua đó.
- Cậu hiểu lầm rồi, sẽ không để cho một mình cậu ra tay đâu, lần này Kim Thần cũng sẽ tự mình ra trận. Đồng thời chúng tôi cũng sẽ nỗ lực dẫn hai con quái vật kia ra khỏi sa mạc, chúng tôi chỉ hy vọng cậu níu được chân Sa Mạc Bạo Quân. Kim Thần sẽ dùng thời gian nhanh nhất giải quyết Sa Đà Mạn Thực Nhân Khâu Dẫn Vương, chờ sau khi giải quyết xong nó thì quay lại cùng nhau vây đánh Sa Mạc Bạo Quân.
Ý nghĩ là không sai, có điều hành động thực tế sẽ không có đơn giản như vậy.
- Tại sao các người nhất định phải đánh giết hai con quái vật cấp Lĩnh Chủ này?
Cao Bằng nói trúng tim đen, trí thông minh của quái vật cấp Lĩnh Chủ là không hề thấp, trừ khi nhân loại chân chính uy hiếp tới sinh tồn của bọn chúng, nếu không bọn chúng sẽ không cố ý tập kích căn cứ nhân loại.
--------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận