Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 283: Tiểu Hầu Tử

Chương 283: Tiểu Hầu Tử
Hắn là một người vừa ngoan cố vừa cổ hủ, thực sự không muốn dùng thủ đoạn quá mức ti tiện để ép buộc loại ngự thú nguyện ý lấy cái chết để tận trung này.
Nếu như Mộc Khổng Tước muốn tận trung thì cứ thành toàn cho nó là được.
- Những tài liệu khác ngươi có thể để lại phòng thí nghiệm tiếp tục nghiên cứu, nhưng xương cốt nhất định phải giữ lại cho ta, hơn nữa còn phải giữ thật hoàn chỉnh.
Kỷ Hàn Vũ nhìn lướt qua văn kiện trong tay người phụ trách rồi đóng lại.
- Vâng, đã rõ.
Người phụ trách gật đầu lui ra.
...
Xoẹt xoẹt… Xoẹt xoẹt xoẹt…
Trong lò sát sinh, tiếng máy móc vận hành vang lên ầm ỹ khắp nơi, mùi máu tươi nồng đậm và mùi nước khử trùng tràn ngập không khí.
A Ngốc mặc một chiếc áo choàng màu đen rời khỏi căn phòng có chứa rất nhiều xương cốt, quay người đóng cửa sắt rồi thuần thục cài then cửa.
Bây giờ đã hơn mười giờ tối, bên ngoài nhà xưởng là một màu đen kịt.
A Ngốc lấy ra một cuốn sách ngữ văn lớp sáu từ trong áo choàng, mượn nhờ hoả diễm sâu trong hốc mắt chiếu sáng, lặng lẽ học thuộc lòng.
Công việc trong lò sát sinh là một công việc rất nhàm chán, cứ đến một thời điểm nhất định sẽ lặp đi lặp lại động tác đó, hấp thu tất cả linh hồn hoả diễm từ hài cốt hoàn chỉnh được vận chuyển từ nhà xưởng về căn phòng này.
Linh hồn hoả diễm không phải là linh hồn, nó và linh hồn là hai thứ hoàn toàn khác nhau.
Nếu quả thật muốn nói về sự liên quan giữa chúng thì có thể nói linh hồn hoả diễm là hài cốt của linh hồn.
Thời gian dài A Ngốc cũng buồn chán, gần đây lại muốn giám sát Tiểu Hoa học chữ Hán, cho nên A Ngốc dứt khoát nhờ Cao Bằng mua cho mình một bộ giáo trình chữ Hán để tự học, mỗi ngày đều tranh thủ lúc rảnh rỗi xem sách giết thời gian.
A Ngốc hấp thụ rất nhiều linh hồn hoả diễm nên linh hồn của nó trở nên cực kỳ cường đại, trí nhớ và khả năng tư duy không hề kém nhân loại.
Chỉ số thông minh của quái vật cấp thấp gần như dã thú, chỉ có bản năng tỉnh tỉnh mê mê. Khi đẳng cấp và phẩm chất của quái vật tăng lên, linh trí của chúng cũng tăng dần theo.
Trí thông minh của quái vật cấp Lĩnh Chủ về cơ bản đã không kém người bình thường, chỉ thiếu chút thường thức sinh hoạt thường ngày và kinh nghiệm mà thôi.
Trước kia A Ngốc tình cờ biết được một câu thành ngữ: Dạy người thế nào, mình làm như vậy.
Cho nên, nó cảm thấy công việc học tập này không thể chỉ dựa vào cố gắng của một mình Tiểu Hoa, nó là phụ thân cũng phải cố gắng làm một tấm gương tốt.
Một lát sau đã đi tới ngoài biệt thự. Cất sách ngữ văn vào túi, A Ngốc bước nhanh đi vào trong, động tác có chút nhẹ nhàng, bởi vì lúc này nó đang rất vui.
Chủ nhân đã hứa sẽ phối trí dược tề để cho Tiểu Hoa có thể tiến hóa.
Đương nhiên, Hồng Thủy Viên cũng rất tốt, chính A Ngốc đã từng là một con Hồng Thủy Viên nên cũng không có thành kiến gì với chúng. Nhưng mà Hồng Thủy Viên lại không có được ưu thế về tuổi thọ, đây cũng là điều A Ngốc luôn lo lắng.
Tuổi thọ của nó rất dài, làm một quái vật hệ vong linh thì đây là điều không thể nghi ngờ.
Nó không hy vọng có một ngày vượn tóc trắng sẽ tiễn vượn tóc đỏ, mà muốn giải quyết vấn đề này từ bản chất thì phải tăng phẩm chất cho Tiểu Hoa. Nếu như Tiểu Hoa có thể tấn thăng lên cấp Thủ Lĩnh hoặc Lĩnh Chủ thì nó sẽ không cần lo lắng nữa.
Không biết Tiểu Hoa đã dùng dược tề chưa, trong lòng A Ngốc có chút lo âu, bước chân nhanh hơn.
- A Ngốc!
Có người gọi nó từ phía sau.
A Ngốc quay đầu một trăm tám mươi độ, nhìn thấy Cao Bằng đang đứng ở một lối đi nhỏ vẫy tay với mình.
- Chủ nhân!
A Ngốc bước nhanh tới chỗ Cao Bằng.
- Yên tâm đi, ta đã điều chế xong dược tề tấn cấp cho Tiểu Hoa, nhưng bây giờ ta có một việc cần ngươi đi làm.
A Ngốc kiên định gật đầu:
- Mời chủ nhân nói.
- Có hai cỗ vong linh cần ngươi khôi phục.
Cao Bằng cười thần bí.
A Ngốc gật đầu, cũng không hỏi gì, đi theo Cao Bằng vào trong rừng cây nhỏ.
Xuyên qua rừng cây nhỏ là một bãi đất trống rộng rãi, xung quanh còn có thảm thực vật rậm rạp che khuất tầm mắt.
Mượn nhờ ánh trăng mờ mờ, có thể nhìn thấy hai bộ hài cốt một lớn một nhỏ lẳng lặng nằm trên đất.
Bộ hài cốt lớn dài tầm hơn mười mét, xương cốt tinh tế, xương chân cực kỳ lớn, còn có một đôi xương cánh khổng lồ nghiêng về hai bên. Thứ duy nhất khiến cho người ta phải giật mình là xương đuôi ở phía sau lưng, vốn phải là một bộ xương đuôi hình quạt dày, nhưng giờ chỉ còn là một đống mấp mô, có mấy nơi còn bị đứt gãy thành hai đoạn, từng khe nứt lan tràn khắp nơi.
Cách bộ hài cốt lớn này không xa là một bộ hài cốt nhỏ hơn rất nhiều. Nó dài khoảng bốn mét, xương cốt tráng kiện, nhất là hai chiếc xương cẳng thon dài tráng kiện tựa như hai cái chuỳ công thành, phía sau lưng có một đôi gai xương được thu nạp vào phía trong.
Dù đã chết nhưng hai bộ xương này vẫn tản ra khí tức cường đại, xương cốt trắng noãn như ngọc lấp lánh dưới ánh trăng.
A Ngốc im lặng không nói gì, cũng không hỏi thăm Cao Bằng lấy được hai bộ hài cốt này từ đâu. Nó nâng tay phải lên, một đoàn linh hồn hỏa diễm từ lòng bàn tay phun ra, thổi quét bốn phía.
Linh hồn hoả diễm vòng quanh bộ hài cốt to hơn một lúc lâu vẫn không có phản ứng, A Ngốc chậm rãi lắc đầu. Hiện giờ năng lực của nó vẫn chưa đủ, không thể chuyển hoá bộ hài cốt này.
Hiện giờ A Ngốc vẫn kém một cấp, nó mới ở cấp 43, mà khi còn sống con Mộc Khổng Tước này đã là cấp 44. A Ngốc chỉ có thể chuyển hoá xương cốt của quái vật cấp thấp hơn.
Nhưng nó có thể chuyển hoá bộ hài cốt của con Sáp Sí Lôi Viên cấp 42 này, Vong Linh Diễm như nước chảy len qua khe hở của bộ hài cốt, cuối cùng bọc lấy cả người Sáp Sí Lôi Viên.
Linh hồn hoả diễm ẩn sâu trong hài cốt và đầu lâu của Sáp Sí Lôi Viên bị dẫn ra, sau đó bị Vong Linh Diễm của A Ngốc nuốt hết.
Tiếng rên rỉ nỉ non trầm thấp quanh quẩn bên tai A Ngốc, cùng lúc đó, từng mảnh vỡ ký ức như lưu quang huyễn ảnh hiện ra ở sâu trong hốc mắt của A Ngốc.
A Ngốc thờ ơ, chuyện thế này nó thấy nhiều lắm, mỗi khi hấp thụ linh hồn hoả diễm đều sẽ có những thứ “cặn” này.
Với A Ngốc thì những thứ này là cặn bã không thể hấp thu nhiều, vì đây là từng đoạn ký ức ngắn còn sót lại thuộc về bộ hài cốt đó, ẩn chứa nhiều mảnh vụn ký ức của quái vật khác. Nếu hấp thu nhiều, có thể sẽ khiến cho tinh thần nhiễu loạn.
A Ngốc giống như một bác sĩ lãnh khốc dùng dao mổ cắt vùng thịt thối của bệnh nhân một cách chính xác.
Từng mảnh vụn ký ức bị lọc ra, sau đó bị ném đi.
Những mảnh vỡ ký ức này vốn không có hình thái vật chất cụ thể, khi vừa tiếp xúc với không khí đã lập tức bị hoà tan như khi ném tuyết vào trong lò lửa. Khi những mảnh vụn ký ức bị tan vào trong không khí, nó tản mát ra từng sợi sáng mông lung, giống như bọt biển trong suốt. Vốn là trong suốt, nhưng dưới ánh trăng, nó phản chiếu ra màu bảy sắc cầu vồng lộng lẫy.
Dưới ánh trăng màu trắng bạc, từng mảnh vụn ký ức chậm rãi mở rộng, tựa như nhỏ mực vào nước, dần mở rộng rồi mờ đi.
Con khỉ nhỏ có bộ lông màu nâu tập tễnh đi qua đi lại trong lồng, chui đầu ra khỏi khe hở của lồng sắt hiếu kỳ nhìn chằm chằm thứ kì quái có hai chân này…
Lá cây lào xào bên tai, ánh nắng bị tán cây cắt thành từng mảnh vụn rơi xuống mặt đất, con khỉ hơi to hơn một chút hiếu kỳ nhào tới, nơi xa vọng lại tiếng cười của người nuôi dưỡng…
Tai biến đến, động vật xung quanh đều kinh nộ gào thét, người nuôi dưỡng mang theo một đống chìa khoá đi vào, mở khóa từng cái lồng sắt:
- Đi! Đi! Đi nhanh một chút!
Núi khỉ được mở ra, tất cả khỉ bên trong đều không nhịn được chạy khỏi, chỉ có nó là hiếu kỳ nhìn chằm chằm người đàn ông mỗi ngày đến cho chúng ăn. Gãi gãi đầu, nghĩ nghĩ rồi bò lên vai ôm lấy cổ hắn, thấy hắn kinh ngạc quay đầu lại nhìn, con khỉ nhỏ cười hắc hắc xấu xa…
Ký ức dừng lại ở đây.
Đây là ký ức sâu nhất của Sáp Sí Lôi Viên.
Dù đã chết đi, nhưng đây cũng là thứ quan trọng nhất khắc sâu vào thân thể nó.
Cao Bằng thở dài, nhắm mắt lại.
------------------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận