Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 554: Khuyển Dương Hoa

Chương 554: Khuyển Dương Hoa
Nhưng cho dù là Đại Dương Hoa cũng không phải không có thu hoạch. Bởi vì huấn luyện nặng nề trong sáu ngày cộng thêm dùng rất nhiều thuốc dinh dưỡng, cho nên Đại Dương Hoa thành công phát sinh biến dị, từ Đại Dương Hoa biến dị thành Khuyển Dương Hoa.
Khuyển Dương Hoa còn phải mạnh hơn Đại Dương Hoa một chút.
Mãi cho đến lúc lên máy bay, Tào Hoán vẫn muốn kháng nghị vì cái tên ngự thú của mình.
- Hiệu trưởng, vì sao sau khi Đại Dương Hoa của ta tiến hoá ngài lại đặt cho nó cái tên Khuyển Dương Hoa? Cái tên này thật khó nghe.
Tào Hoán vẫn luôn ít nói hôm nay lần đầu tiên chủ động tìm Cao Bằng.
- Sau khi tiến hoá, Khuyển Dương Hoa lợi hại hơn Đại Dương Hoa có phải sự thật không?
- Là… là sự thật!
- Vậy ta hỏi ngươi, chữ “Khuyển” so với chữ “Đại” không phải nhiều hơn một chút sao?
- Vậy tại sao không gọi là Thái Dương Hoa?
Tào Hoán có chút tức giận.
- Tào tỷ… Ta cảm thấy hiệu trưởng đặt tên cho ngự thú của tỷ là Khuyển Dương Hoa cũng có lý đấy…
Nguỵ Cung Phồn cẩn thận nói.
Tào Hoán nhìn qua, ánh mắt lạnh như băng:
- Vậy ngươi nói xem, có lý ở chỗ nào?

- Tự tỷ xem đi.
Nguỵ Cung Phồn chỉ vào Khuyển Dương Hoa ở bên cạnh.
Một đoá hoa vàng óng ghé vào trước gương nhìn quanh, dùng lá cây nhẹ nhàng xoa xoa mặt cánh, tựa hồ bị khuôn mặt mỹ mạo của đoá hoa trong gương hấp dẫn.
Gần góc trên bên phải của đoá hoa, trong cánh hoa lại mọc ra một đóa hoa nhỏ hơn.
Đây cũng là nơi biến dị của Khuyển Dương Hoa. Trên đỉnh đầu bên trái của nó đặc biệt mọc ra một đoá tiểu Đại Dương Hoa.
Một lớn một nhỏ, hai đoá hoa, hoa lồng trong hoa.
Góc trên bên phải thêm một điểm, thế là từ “đại” biến thành “khuyển”.
Khoé mắt Tào Hoán run rẩy. Vốn nàng đã không thích nói chuyện, lần này dứt khoát nhắm mắt lại:
- Vậy cứ gọi là Khuyển Dương Hoa đi.
- Thực ra năng lực của ngự thú của ngươi rất mạnh, còn mạnh hơn Thái Dương Hoa nhiều.
Cao Bằng nói với Tào Hoán.
Tào Hoán nghiêng đầu nhìn qua.
Cao Bằng cười nhạt một tiếng, quay sang nhìn Khuyển Dương Hoa rồi nói:
- Khuyển Dương Hoa, hôm nay ngươi rất đẹp đó.
Khuyển Dương Hoa nghe thấy Cao Bằng gọi bèn nghi ngờ quay đầu lại, hoa lá run lên nhè nhẹ.
- Ta nói là, hôm nay ngươi rất mỹ lệ.
Khuyển Dương Hoa được Cao Bằng khen, rất vui vẻ, đoá hoa nhỏ trên đầu không nhịn được run lên nhè nhẹ, ánh nắng rọi vào đóa hoa nhỏ qua cửa kính máy bay phát ra hào quang sáng chói.
Sau đó, từng sợi ánh nắng vàng chói từ cánh hoa nhỏ hắt ra ngưng tụ thành một quả cầu màu vàng nho nhỏ.
Ngoài Tào Hoán, bốn người khác đều tròn mắt nhìn. Lại có cả thao tác thế này sao?
Khen nó hai câu, nó liền phun ra quả cầu ánh sáng?
Thật sự là tâm hoa nộ phóng?
【 Tên quái vật】: Khuyển Dương Hoa
【 Đẳng cấp quái vật】: Cấp 40
【 Phẩm chất quái vật】: Phẩm chất Hoàn Mỹ / Phẩm chất Hoàn Mỹ
【 Năng lực quái vật】: Trị liệu dương quang lv1, hấp thu sáng sáng lv1
【 Đặc tính quái vật】: Song hoa (trên đỉnh đầu chủ hoa mọc ra một đoá hoa phụ. Khi được khích lệ vui vẻ, đoá hoa trên đỉnh đầu sẽ tạo ra trị liệu dương quang.
Hiệu quả ① hiệu quả chủ động: Trị liệu dương quang này sẽ giữ được một khoảng thời gian. Hiệu quả trị thương tương đương với trị liệu dương quang +1, nhiều nhất chỉ có thể tồn tại một đoàn trị liệu dương quang.
【 Thuộc tính quái vật】: Hệ Quang
【 Nhược điểm quái vật】: Hệ Hoả
【 Giới thiệu vắn tắt về quái vật】: Khuyển Dương Hoa từ Đại Dương Hoa biến dị mà thành, mạnh hơn Đại Dương Hoa một chút. Trời sinh thích đẹp, thích nghe người khác khen, ghét nhất người khác chê nàng xấu.
Chỉ có phẩm chất Hoàn Mỹ đã sản sinh ra đặc tính quái vật, xem như một năng lực cực kỳ hiếm thấy, có tiềm lực rất lớn. Dù năng lực này có vẻ gân gà, nhưng dù sao cũng là một đặc tính quái vật.
Trên máy bay thừa thời gian, năm nam thanh nữ tú tựa như tìm được món đồ chơi mới, nhao nhao lôi kéo Khuyển Dương Hoa không ngừng tán dương nó. Khuyển Dương Hoa nghe được, cao hứng bừng bừng, đỉnh đầu không ngừng toát ra trị liệu dương quang.
Rõ ràng đều là người lớn cả, vậy mà cứ như một đám trẻ con vậy.
Cao Bằng lắc đầu.

Máy bay chậm rãi đáp xuống đường băng trên sân bay tư nhân. Cabin mở ra, Cao Bằng đi đầu, theo sau là năm học sinh theo hắn tới thi đấu.
Phía sau cùng, lấy Tiểu Hoa làm thủ lĩnh, một đám ngự thú đi theo phía sau.
Trên thực tế, tin tức Cao Bằng đã quay về không thể gạt được những người tai thính mắt tinh, hắn cũng không định che giấu tung tích.
Đương nhiên, so với Cao Bằng, có rất nhiều người quan tâm đến ngự thú của hắn hơn.
Cao Bằng chỉ là ngự sử, bọn họ muốn biết ngự thú của hắn đã mạnh đến mức độ nào hơn.
Nhưng lúc này, đám ngự thú đi theo bên cạnh hắn đều khiến bọn họ… không ngờ.
Sao không có con nào quen mắt vậy?
Bộ xương khô kia đâu? Con cua lớn như quả núi kia đâu? Còn có một con vịt trọc lông nữa đâu rồi? Con sư tử màu trắng kia nữa, tất cả đâu rồi?
Tất cả ngự thú bọn họ đã ghi chép đánh dấu lại trong vở ghi đều không thấy.
Một con cũng không có, dù là con rết nhìn qua có chiến lực kém nhất cũng chưa từng xuất hiện bên cạnh Cao Bằng. Bọn họ còn phái người đến thành khu Bách Nghệ và căn cứ Du Châu điều tra, xác định ngày đó Cao Bằng từ trong vết nứt không gian đi ra chỉ dẫn theo mấy con ngự thú này.
- Chẳng lẽ ngự thú của Cao Bằng đều chết hết cả rồi? Bên người chỉ còn mấy con tôm tép này?
Trong một quán rượu nào đó, Đồng Tượng đứng sát cửa sổ hưng phấn nhìn Đồng Linh sau lưng.
Đồng Linh chẳng có thái độ gì, đi tới bên cửa sổ, nhìn xuống thành thị phồn hoa dưới chân.
- Tôi đề nghị, tốt nhất anh đừng có trêu chọc hắn!
Trên khuôn mặt chất phác của Đồng Tượng có vẻ không cam lòng.
- Hiện giờ bên cạnh hắn gần như không còn ngự thú nào nữa, hắn bị phế rồi! Hiện giờ hắn chỉ là một phế vật! Phế vật! Chẳng lẽ cô đã quên lúc trước hắn đã làm gì chúng ta sao? Hắn nhốt chúng ta vào hai phòng giam, sau đó cho mười người đàn ông tới nói chuyện với chúng ta! Không ngừng nói chuyện!
Đồng Tượng gầm thét nói ra những lời này.
- Để học được ngôn ngữ của chúng ta, hắn đã khiến chúng ta phát rồ! Cô có biết khoảng thời gian đó tôi phải sống thế nào không? Một câu chào buổi sáng thôi mà họ bắt tôi phải nói đi nói lại hơn ngàn lần!
Nhắc tới chuyện cũ, Đồng Tượng nhớ lại ký ức ba năm trước mà kinh hoàng, lại càng hận Cao Bằng hơn.
- Cô không nên cản tôi, nhất định tôi phải tìm Cao Bằng báo thù.
Đồng Linh bình tĩnh nói:
- Vậy làm sao anh biết ngự thú của hắn đều đã chết hết? Vạn nhất vì đẳng cấp đã vượt quá hạn chế của trái đất mà bị để lại bên thế giới Hắc Vụ thì sao?
Đồng Tượng khựng lại, sau đó trầm giọng nói:
- Thì cũng là bị giữ lại thế giới Hắc Vụ rồi, hắn gọi cũng không đến được.
Cùng lắm thì… cùng lắm thì, ta không giết hắn nữa, chỉ đánh cho hắn một trận là được. Dù sao thì không đánh được hắn một trận ta cũng không thoải mái.
- Tùy anh, đây là chuyện của riêng anh. Đến lúc đó đừng có lôi kéo tôi vào là được.
Đồng Linh từ tốn nói.
So với ba năm trước, Đồng Linh đã thành thục hơn, dáng người có lồi có lõm, mái tóc cuộn lại sau gáy, đeo mắt kính gọng vàng. Đồng Linh lười nói nhảm với gã đầu bò Đồng Tượng này.
- Dù sao thì cái gì nên nói tôi đều đã nói cả rồi, anh muốn tìm chết tôi cũng chẳng cản. Theo quan sát của tôi…Cao Bằng kia là một người sợ chết.
Anh nói xem, một người sợ chết như thế vì sao hắn dám to gan nghênh ngang ra ngoài như thế?
Đồng Linh cười cười lắc đầu, đi ra khỏi phòng.
Đáy lòng Đồng Tượng nhảy lên một cái, đứng khựng tại chỗ.
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận