Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 376: Sư Tử Trắng

Chương 376: Sư Tử Trắng
- Ta biết các ngươi sẽ trở lại.
Mê Cung Giám Sát Giả lẳng lặng nhìn chằm chằm vào đám người Cao Bằng.
Thân thể cao lớn hơi khom về phía trước, nhìn thẳng vào Cao Bằng lộ ra vẻ mỉm cười.
Nhưng mà khuôn mặt đỏ rực lại khiến cho hắn mặc dù đang mỉm cười nhưng vẫn hết sức đáng sợ.
Ngự thú đi theo Cao Bằng nhiều hơn mấy con so với trước đó, Huyết Y - Mê Cung Giám Sát Giả cũng chỉ nhìn lướt qua mà không nói thêm gì.
- Đây đều là ngự thú của ta, bọn nó đi cùng ta không có vấn đề gì chứ?
Cao Bằng để cho A Ngốc Thuật lại lời hỏi thăm.
- Đương nhiên là không có vấn đề.
Mê Cung Giám Sát Giả chậm rãi gật đầu, sau đó quay người tiếp tục dẫn đường.
Cao Bằng nhìn theo bóng lưng của Mê Cung Giám Sát Giả, im lặng không nói gì. Hắn để A Ngốc cố ý nói ra hai chữ ngự thú, nếu như Mê Cung Giám Sát Giả chưa bao giờ biến đến ngự sử và ngự thú thì khẳng định sẽ lộ ra phản ứng không bình thường. Nhưng nhìn phản ứng của Mê Cung Giám Sát Giả thì khẳng định có biết về ngự thú và ngự sử. Cho nên, thế giới bên này nhân loại cũng là có nghề nghiệp ngự sử này sao. . .
- Tên này thật là cao.
Từ Hà Đề nói nhỏ vào tai Cao Bằng.
Mê Cung Giám Sát Giả thân cao tiếp cận hai mươi mét, cho dù đặt ở trong đám quái vật biến dị và ngự thú trên trái đất thì cũng thuộc về dạng quái vật rất cao.
Bởi vì quái vật đều là "Dài", nếu so về chiều cao thì đạt được kích thước như này cũng coi như phượng mao lông giác.
- Đúng là tương đối cao.
Biết chiều cao của A Ban nên Cao Bằng ứng tiếng trả lời qua loa.
- Nhớ kỹ đường đi.
Cao Bằng nhẹ nhàng vuốt mấy sợi râu bên mũi của Văn Bảo Thử, không ngừng xoa xoa.
- Ân ân!
Văn Bảo Thử gật đầu thật mạnh, cái mũi co lại, con mắt đảo quanh liên tục ghi tạc tuyến đường vừa đi vào trong lòng.
Mê cung rất lớn, Cao Bằng đi trọn ba giờ vẫn chưa tới được đích đến.
Văn Bảo Thử si ngốc nhìn chằm chằm vào con đường dưới chân, đại não đã thành một mảnh bột nhão.
Đường. . . Đường. . . Hướng về phía trước, phía bên trái, phía bên phải, ta là ai, ta ở nơi nào, ta đang làm gì?
A đúng, chủ nhân để cho ta nhớ đường, phía trước trái sau phải trái trái phía trước. . .
Tường vây bốn phía của mê cung vẫn cao tầm hai mươi mét như cũ, từng đầu dây leo từ trên vách tường mọc ra, trên một vài sợi dây leo còn sinh trưởng ra một loại trái cây màu nâu to như trái dưa hấu.
【 Tên thực vật 】: Thủy Diện Bao Quả
【 Công dụng thực vật 】: Có thể ăn, ẩn chứa phong phú dinh dưỡng và nước.
Sau khi Cao Bằng được Mê Cung Giám Sát Giả chấp nhận thì hái hai quả Thủy Diện Bao Quả xuống, ném cho bộ trưởng Từ một quả, một quả thì cho bản thân. Tựa như đang ăn dừa vậy, có thể vừa ăn thịt quả vừa uống nước bên trong.
Bộ trưởng Từ có chút bận tâm nhìn Cao Bằng ăn sạch sẽ trái cây có nguồn gốc quỷ dị này. Thiếu đổng không sợ bị trúng độc à, làm sao cái gì đều ăn thế.
- Ồ? Bộ trưởng Từ không ăn sao?
Cao Bằng vừa nhai thịt quả trong miệng vừa mơ hồ nói.
Bình thường ở nhà uống nước đều dùng bình nước nóng đun sôi qua một lần rồi mới uống, bộ trưởng Từ xấu hổ cười nói,
- Tôi vẫn chưa đói.
Ngược lại Hoàng Kim Huyễn Quang Quyền Vương Đại Thử sau khi nghe thấy chủ nhân nói không đói bụng thì chẳng hề để ý, trực tiếp đoạt lấy Thủy Diện Bao Quả từ trên tay chủ nhân. Tay trái bóp chặt, tay phải đấm mạnh một phát.
Rắc ——
Thủy Diện Bao Quả bị nện ra một cái lỗ thủng.
Ôm trái cây từng ngụm từng ngụm uống, nước tràn ra ngoài từ bên môi.
- Còn chưa tới sao?
Chân của bộ trưởng Từ đã có chút đau nhức, xoa xoa mồ hôi trên trán.
Vừa nói xong thì đi qua một chỗ ngoặt, Mê Cung Giám Sát Giả đi trước bỗng nhiên dừng lại.
Tiểu Hoàng đang đung đưa mông nghênh ngang đi theo sau lưng không kịp trở tay, đầu đâm sầm vào gót chân của Mê Cung Giám Sát Giả, bị bắn ngược lại ngồi phệt trên mặt đất, si ngốc ngốc ngốc lắc đầu. Đợi lúc nó thấy rõ ràng chính mình đâm vào tên ngốc phía trước mới ngã sấp xuống, Tiểu Hoàng trừng mắt.
Nhìn qua là biết ngươi muốn ăn vạ Tiểu Hoàng ta!
Trong nháy mắt Tiểu Hoàng giận tím mặt.
Vừa muốn đứng dậy đạp gia hỏa này liền bị Cao Bằng kéo lại,
- Đừng làm rộn, ngoan nghe lời.
Tiểu Hoàng nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Cao Bằng, nghi ngờ cạc một tiếng.
Chính giữa hai bức tường phía trước xuất hiện một khe hở, vốn cho rằng phía sau khe hở vẫn là vách tường như cũ, nhưng sau khi Cao Bằng đi qua thì nhìn thấy đã không còn là tường vây, mà là một tòa thạch điện thô ráp.
Đại điện cao mười trượng, do từng cây cột màu xám trắng trồng lên, đồng thời còn có một chiếc cầu thang thông hướng đại điện. Khoảng cách giữa các bậc thang đá đều rất rộng, độ rộng chí ít cũng phải hơn ba mét.
Càng kì lạ chính là toàn bộ thạch điện đều bị đóng băng.
Hàn băng lạnh lẽo phong ấn toàn bộ thạch điện, băng tinh thô ráp bị cắt thành từng mặt, bầu trời đỏ thắm nhuộm băng tinh thành một màu huyết hồng.
Cảm giác trang nghiêm, túc mục, hoang vu mà cổ xưa tang thương đập vào mặt.
- Chủ nhân bị phong ấn ở bên trong đại điện này.
Mê Cung Giám Sát Giả trầm giọng nói.
- Ngươi hy vọng ta có thể làm chủ nhân của ngươi tỉnh lại?
Cao Bằng nhíu mày, loại băng này chắc hẳn không phải là loại băng bình thường. Nhiệt độ trong mê cung không thấp, chí ít cũng có ba mươi mấy độ, với nhiệt độ cao như thế mà vẫn có thể duy trì đóng băng nhiều năm như vậy, khẳng định không phải loại thường. Nếu như tùy tiện loạn động thì rất có thể sẽ dẫn phát hậu quả khó lường.
- Nhưng mà ta cũng không biết làm cách nào để giải trừ phong ấn này, chắc hẳn không phải đơn giản như sử dụng hỏa thiêu chứ.
Cao Bằng nhìn về phía Mê Cung Giám Sát Giả.
A Ngốc tiếp tục đóng vai trò phiên dịch viên.
Mê Cung Giám Sát Giả cúi đầu xuống đối mặt với Cao Bằng, hốc mắt đen kịt thâm bất khả trắc. Trầm mặc nửa ngày, giọng nói trầm thấp khàn khàn mới phát ra,
- Chủ nhân cũng không phải bị địch nhân phong ấn, mà là tự mình phong ấn. Trước khi ngủ say chủ nhân nói cho chúng ta biết, nếu một ngày nào đó có Ngự Sử đi tới mê cung thì hãy dẫn hắn đến đây, chỉ cần làm như vậy là có thể giúp chủ nhân tỉnh lại.
- Tiểu Hoàng, ngươi đi cùng ta vào bên trong.
Cao Bằng nghĩ một chút rồi gọi Tiểu Hoàng cùng nhau đi vào.
Mê Cung Giám Sát Giả yên lặng nhìn Cao Bằng mang theo ngự thú đi vào. Trầm mặc một lát, đột nhiên mở miệng nói:
- Ngươi không mang theo những ngự thú khác của ngươi vào sao?
Cao Bằng dừng bước lại, liếc nhìn Mê Cung Giám Sát Giả,
- Không cần, mang một con là đủ rồi.
Một mực nhìn theo Cao Bằng tiến vào cung điện, Mê Cung Giám Sát Giả quay đầu nhìn thoáng qua Từ Hà Đề và đám A Ngốc, sau đó yên lặng thu hồi tầm mắt.
. . .
Cầu thang của thạch điện đã bị đóng băng hết, Cao Bằng dẫm lên trên chỉ cảm thấy một cỗ hàn khí theo lòng bàn chân truyền vào trong cơ thể.
Cóng đến mức lòng bàn chân của Cao Bằng nhũn hết ra, cảm giác xương cốt đều bị đóng băng.
Cao Bằng hoảng sợ trong lòng. Đây rốt cuộc là loại băng gì, tại sao lại lạnh như vậy.
Cứ việc tổn thương do Băng nguyên tố tạo thành đều truyền lại cho Tiểu Hoàng ở bên cạnh, ngoài thân Tiểu Hoàng thỉnh thoảng lóe lên tử quang, theo đó thể tích của nó cũng dần dần bành trướng.
Nhưng mà sự rét lạnh của Băng nguyên tố lại không cách nào tản đi, đây là hiệu quả bổ sung nhiệt độ thấp, đi trong chốc lát Cao Bằng cảm giác bắp chân của mình đã sắp bị chuột rút.
- Lá Chắn Nguyên Tố.
Một tầng lá chắn Kim nguyên tố đến từ Tiểu Hoàng hiện lên bên ngoài thân thể Cao Bằng. Lập tức hàn khí xung quanh bị ngăn cách ở bên ngoài, bước chân của Cao Bằng cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Thạch điện không lớn, không có quá nhiều phòng nhỏ, cửa sổ ở bốn phía của thạch điện đều bị băng tinh phong kín khiến bên trong thạch điện có chút mờ tối.
Ở chính giữa gian phòng nằm một bộ thi thể khổng lồ, từ góc độ của Cao Bằng thì không thể nhìn thấy hình dáng thực của cỗ thi thể này, chỉ có thể nhìn thấy bộ lông màu máu bị đông cứng ở bên trong băng.
Trung tâm đại điện có một chiếc ghế dựa khổng lồ bị băng phong, trên ghế có một con sư tử màu trắng đang nhắm mắt nằm ngủ.
-------------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận