Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 369: Thế Giới Hắc Vụ

Chương 369: Thế Giới Hắc Vụ
Tám con Mê Cung Giám Sát Giả có phẩm chất Tinh Nhuệ, còn có khả năng lành lại cực nhanh. Cao Bằng vụng trộm quan sát , đồng thời dẫn theo mấy ngự thú dần dần lùi lại.
Một trong tám con có kích thước lớn hơn bảy con còn lại khá nhiều. Con Mê Cung Giám Sát Giả này đạt đến cấp 50, cao hơn bảy con kia một cấp, thuộc về Lĩnh Chủ đỉnh phong. Phẩm chất của nó cũng cao hơn bảy con kia một bậc, đạt tới phẩm chất Hoàn Mỹ.
- Hống hống hống hống…
Dù sao thì Cao Bằng cũng chỉ nghe được những tiếng rống liên tiếp chứ không hiểu chúng nó nói gì.
A Ngốc nghe một lát rồi thuật lại:
- Chủ nhân, bọn chúng nói bọn chúng không có ác ý với chúng ta. Bọn chúng mong chúng ta giúp đỡ.
Thấy mấy con Mê Cung Giám Sát Giả này có vẻ không có ác ý gì, Cao Bằng cũng an tâm hơn một chút.
Chỉ là muốn chúng ta giúp thôi sao? Cao Bằng không nói gì, trong lòng âm thầm suy tư.
Mấy con Mê Cung Giám Sát Giả liếc nhìn nhau, sau đó quay sang nói với A Ngốc:
- Mời ngươi đi theo chúng ta một chuyến.
Nghe A Ngốc thuật lại, Cao Bằng lắc đầu, để cho A Ngốc nói lại với bọn chúng:
- Chúng ta không thể nào cứ trực tiếp đi qua như vậy được. Bởi vì nơi này là địa bàn của các ngươi, ta cũng không tin tưởng các ngươi.
Đám Huyết Y - Mê Cung Giám Sát Giả mắt lớn trừng mắt nhỏ, không biết nên nói cái gì.
Trầm ngâm một lát, một con Mê Cung Giám Sát Giả tựa hồ có chút tức giận, bước lên một bước trừng mắt với Cao Bằng rồi rống lớn.
Hỏa diễm ngưng kết trong hốc mắt A Ngốc. Nó ngẩng đầu đối mặt với con Mê Cung Giám Sát Giả này, lặng lẽ rút cái đuôi phía sau ra, im lặng không nói gì.
Tiểu Hoàng nóng nảy vỗ cái đầu trọc của mình, nhổ một ngụm nước bọt lên mặt đất.
Phi!
Tiểu Hoàng ta làm sao chịu được ủy khuất thế này, lại dám rống lên với người của Tiểu Hoàng ta!
Mấy con ngự thú khác của Cao Bằng cũng nhao nhao lên, từ trong cổ họng phát ra những tiếng cừu thị cảnh giác.
Con Mê Cung Giám Sát Giả có phẩm chất Hoàn Mỹ đột nhiên quay đầu quất một bàn tay vào đầu con Mê Cung Giám Sát Giả vừa rống lên kia, khiến nó quay hai vòng tại chỗ, thất tha thất thểu ngồi phệt xuống đất. Nó ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lão đại, tựa như không hiểu vì sao đột nhiên lão đại lại đánh mình.
- Rống!
Lão đại phát ra một tiếng rống trầm thấp, cảnh cáo nó im mồm.
Sau đó quay sang nhìn Cao Bằng, khiêm tốn nói:
- Thực sự chúng ta không có ác ý, ta chỉ hy vọng các ngươi có thể giúp đánh thức chủ nhân của chúng ta.
Cao Bằng vẫn rất cảnh giác, không biết đám gia hỏa mày rậm mắt to này có vụng trộm dùng mấy người bên mình làm tế phẩm để hiến tế hay không.
- Như vậy đi, các ngươi cho ta chút thời gian chuẩn bị, khi sẵn sàng ta sẽ tới.
Đám Mê Cung Giám Sát Giả này trầm mặc nhìn Cao Bằng khoảng nửa phút, cuối cùng con thủ lĩnh cũng gật đầu.
- Được. Nhân loại, hy vọng các ngươi không lừa gạt chúng ta.
- Làm sao có thể! Ngươi tới thế giới loài người hỏi thăm một chút là biết ta được người khác gọi là tiểu lang quân thành thật đáng tin đó.
Cao Bằng giản dị cười nói.
- Tiểu lang quân thành thật đáng tin sao? Vậy nhất định ngươi là một người rất coi trọng chữ tín, hẳn là tốt hơn nhiều so với những kẻ lừa đảo kia.
Mê Cung Giám Sát Giả nghiêm túc gật đầu.
(A Ngốc thuật lại toàn bộ cuộc nói chuyện)
Cao Bằng khiêm tốn mỉm cười.
- Đúng rồi, quái vật ở đây đều là do các ngươi chăn nuôi sao?
Cao Bằng chỉ vào con Bắc Y Bích Hổ nằm sấp trên vách tường phía sau rồi hỏi.
Mê Cung Giám Sát Giả quay đầu lại nhìn Hắc Y Bích Hổ, gật đầu thừa nhận:
- Đúng vậy, đây là nơi cung cấp thức ăn cho mê cung của chúng ta.
- Vậy các ngươi có thể đưa mấy con Hắc Y Bích Hổ này cho chúng ta nuôi không? Chúng ta có thể cung cấp rất nhiều đồ ăn cho các ngươi.
Cảm thấy những con Mê Cung Giám Sát Giả này không khó nói chuyện như trong tưởng tượng, lá gan Cao Bằng cũng lớn hơn.
Mê Cung Giám Sát Giả lắc đầu:
- Các ngươi không nuôi được đâu, mấy con côn trùng nhỏ này không thể tự sinh sôi. Nhưng nếu các ngươi có thể thức tỉnh chủ nhân của chúng ta, ta tin tưởng chủ nhân sẽ đồng ý giao dịch với các ngươi... Thực ra hoang vu mê cung của chúng ta cũng không cừu thị nhân tộc, nếu như so với rất nhiều thế lực trong thế giới hắc vụ.
Cai Bằng hơi động dung:
- Trong thế giới hắc vụ cũng có nhân loại sao? Bọn họ có ở gần mê cung không?
Thực ra điều hắn quan tâm nhất vẫn là ở thế giới khác có dấu vết của con người hay không.
Dù sao từ phản ứng vừa rồi của những con Mê Cung Giám Sát Giả này, khẳng định bọn chúng đã từng gặp nhân loại.
Tiếp xúc với các tộc quần khác với loài người, kỳ thực Cao Bằng vẫn luôn giữ thái độ thận trọng…
Nếu thực lực hai bên không chênh lệch nhiều thì thôi, nhưng nếu chênh lệch quá nhiều sẽ chỉ mang tới chiến tranh và xâm lược.
Tự cổ chí kim đều là như vậy.
- Nhân loại?
Mê Cung Giám Sát Giả nhếch miệng cười nói:
- Hơn bảy mươi năm rồi ta chưa từng nhìn thấy nhân loại.
- Bọn họ ở cách chỗ này rất xa sao?
- Không, đám lừa đảo kia chạy tới thế giới khác rồi.
Mê Cung Giám Sát Giả nhìn Cao Bằng một chút, sau đó chậm rãi trả lời.
- Được rồi, nhân loại, các ngươi trở về trước đi. Chờ khi nào các ngươi đồng ý trợ giúp chúng ta tỉnh lại chủ nhân thì lại đến đây tìm chúng ta.
Mê Cung Giám Sát Giả thủ lĩnh nói xong liền quay người rời đi, thân thể biến mất sau bức tường đá hoang vu. Đám Mê Cung Giám Sát Giả còn lại cũng lần lượt rời đi, chỉ còn tiếng bước chân loáng thoáng vọng lại.
Cao Bằng yên lặng đứng tại chỗ, chậm rãi ngẫm nghĩ lại từng lời mà Mê Cung Giám Sát Giả vừa nói.
Thực ra hoang vu mê cung chúng ta cũng không cừu thị nhân loại, nếu như so với rất nhiều thế lực trong thế giới hắc vụ…. Đám lừa đảo kia chạy trốn đến thế giới khác.
Cao Bằng nhíu mày. Có vẻ nhân loại đã để lại dấu chân của mình ở thế giới này, nhưng thanh danh dường như rất tệ.
Chỉ là không biết ở thế giới này nhân loại có ngự sử hay không… Quên không hỏi đám Mê Cung Giám Sát Giả rồi. Nhưng chắc hẳn là có, dù sao thì sự ăn ý giữa mình và A Ngốc chúng nó cũng rất rõ ràng.
Từ vết nứt không gian quay lại thế giới loài người. Ở đầu bên kia của vết nứt có rất nhiều người đứng chờ, ông ngoại và bộ trường Tà Hà Đề cũng đang ở ngoài.
Nhìn thấy Cao Bằng, bọn họ đều nhẹ nhàng thở ra,
- Nếu không phải nhìn thấy trạng thái con chuột của cậu có vẻ rất bình thường thì Kỷ tổng đã xông vào rồi đấy.
Từ Hà Đề nói đùa với Cao Bằng.
Dưới chân hắn có một con chuột to béo đang ôm một củ cà rốt gặm ăn.
Lúc đối mặt với Cao Bằng, ánh mắt của Văn Bảo Thử có chút u oán. Lại bỏ ta ở nhà…
- Ông ngoại, bộ trưởng Từ.
Cao Bằng vừa cười vừa nói, sau đó quay sang chào hỏi mấy vị cao tầng của chính phủ.
- Quái vật bị đánh lui rồi sao?
Ánh mắt Kỷ Hàn Vũ đầy vẻ khen ngợi.
- Đã hỏi được một vài thứ… Chúng ta tìm một chỗ rồi nói sau.
Cao Bằng nhìn quanh bốn phía, ở đây đông người hỗn tạp, vẫn nên tìm đến chỗ nào an tĩnh rồi nói chuyện thì tốt hơn.
Đoàn người lên xe rời đi, tới một tòa cao ốc của chính phủ. Ở đây có phòng cách âm chuyên biệt, hiệu quả cách âm rất tốt.
Vì có một vài loại ngự thú có thính lực rất biến thái, căn phòng này được xây dựng để đề phòng một số ngự thú có thể nghe hiểu tiếng người nghe lén.
Cao Bằng thuật lại chuyện đã nói với Mê Cung Giám Sát Giả. Phản ứng của những người này không khác mấy so với Cao Bằng lúc mới nghe, đều trầm mặc không nói gì, chậm rãi tiêu hóa tin tức lớn này.
Thì ra thế giới bên kia có tên là Thế Giới Hắc Vụ. Đã từng có nhân loại tồn tại ở Thế Giới Hắc Vụ, nhưng họ đều chạy trốn tới thế giới khác rồi. Rốt cuộc là thế giới nào? Bây giờ bọn họ có ở trên trái đất hay không?
Một cái hoang vu mê cung đã có tới tám con quái vật cấp Lĩnh Chủ và một vị chủ nhân thần bí khó lường.
Xem ra, thế giới Hắc Vụ còn mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của họ.
--------------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận