Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 564: Tới

Chương 564: Tới
Từ khi thức tỉnh năng lực, Tứ Oa đã trở thành vật cưỡi chuyên dụng của Cao Bằng.
Đại Tử và Tiểu Diễm đều bay được, nhưng hoặc nhiều hoặc ít vẫn có chút cảm giác không thoải mái, tựa như ngồi trên chiến đấu cơ vậy, luôn cảm giác không được như ý. Dù máy bay chiến đấu bay rất nhanh, nhưng về mặt thoải mái dễ chịu thì vẫn có chênh lệch nhất định so với máy bay chở khách.
Cao Bằng nằm trên lưng Tứ Oa, hài lòng híp mắt, quanh cơ thể có một tầng ánh sáng dìu dịu ngăn lại toàn bộ gió thổi tới ở bên ngoài.
Ở bên trong, Cao Bằng không hề cảm thấy khó chịu chút nào, hít thở dễ dàng, nhiệt độ vừa đủ. Hắn ngả ra đằng sau nằm xuống, tán cánh của Tứ Oa tự nhiên lõm xuống phía dưới bao lấy trọn vẹn cơ thể hắn.
Cao Bằng nhắm mắt dưỡng thần, âm thầm suy nghĩ.
Từ khi trở về hắn mới biết được một tin tức đã quá hạn.
Theo như các bộ lạc thượng cổ thì “Thiên tài” có thể ký kết nhiều huyết khế như mình chính là Thánh Thể cực kỳ hiếm thấy ở thế giới của bọn họ.
Khi biết tin này, Cao Bằng không nhịn được mà cười phá lên.
Nói vậy, chẳng phải ở trái đất có tới hai mươi mấy ức Thánh Thể sao?
Thánh Thể thế này… quá không đáng giá rồi.
So với cách nói Thánh Thể, Cao Bằng nghiêng về một cách giải thích khác hơn.
Không phải Thánh Thể đáng tiền, mà là mới đầu tất cả mọi người đều có thể ký kết đồng thời được nhiều ngự thú, chỉ cần sức mạnh linh hồn phù hợp với yêu cầu.
Đây không phải là thể chất hi hữu gì đó, mà chính là thiên phú cơ bản thuộc về ngự sử.
Lâu thật lâu trước kia, người của bộ lạc thượng cổ cũng có thể chất này, chỉ là rời khỏi trái đất rồi dần dần mất đi. Có thể do bị nguyền rủa, cũng có thể vì mất đi hoàn cảnh sống đặc biệt ở trái đất.
Đương nhiên, cách giải thích này cũng không hề được sự tán đồng từ những bộ lạc thượng cổ kia.
Nếu nói vậy… chẳng phải nói bọn họ thành “tội nhân”, bị tổ địa vứt bỏ sao?
Dù có như thế thật, bọn họ cũng tuyệt đối không chịu thừa nhận sự thật này. Cho nên dưới một vài áp lực, quan phương Liên minh chính phủ ở trái đất phải phủ quyết cách giải thích này.
Những tin tức sau rèm này đều là ông ngoại nói cho Cao Bằng biết, bách tính phổ thông thì không thể biết được.
Hiện giờ xem ra, vì một vài nguyên nhân mà người của các bộ lạc thượng cổ chỉ có thể ký kết huyết khế với một con ngự thú. Nhưng đường là chết, người là sống, bọn họ cũng tìm được một vài cách khác để tăng thực lực cho mình, ví dụ như Tinh Vẫn Ma Cầu này chính là một ngự thú rất có phật tính.
Nếu Tinh Vẫn Ma Cầu thi triển toàn lực thì lực chiến rất mạnh. Nhưng nó rất tốt tính, nếu không uy hiếp đến an toàn bản thân nó sẽ không chủ động tấn công kẻ khác.
Mà chỉ cần tiếp xúc với Tinh Vẫn Ma Cầu là có thể thiết lập quan hệ hài hòa với bọn chúng. Sau đó, dùng một vài thủ đoạn đặc biệt là có thể lợi dụng chúng chiến đấu cho ngự sử.
Cho nên, đây là một loại ngự thú mà cũng không phải ngự thú.
Ngoài Tinh Vẫn Ma Cầu ra còn có một vài quái vật khác, giống như con người thời cổ huấn luyện chó săn trông nhà vậy.
- Chắc hẳn đây cũng là nguyên nhân bộ lạc U Hổ muốn chiêu mộ thiên tài trái đất làm tộc nhân khác tộc của mình. Bọn họ chỉ có thể ký kết với một con ngự thú, mà chúng ta lại không bị hạn chế. Bọn họ muốn dựa vào điều này để cải thiện gen đời sau…
Nghĩ tới đây, Cao Bằng lắc đầu.
Ba mươi phút sau, Cao Bằng xuất hiện ở không trung khu căn cứ Thanh Châu, lấy điện thoại di động ra, bấm mở bản đồ mà Đồng Tượng gửi tới cho mình.
Mới đầu hắn còn tưởng tìm vị trí vết nứt không gian cụ thể từ trên bầu trời sẽ rất khó, nhưng rất nhanh hắn đã chú ý tới một kiến trúc được xây nên ở lưng chừng sườn một ngọn núi lớn.
Chắc hẳn những kiến trúc này là dịch trạm ở lại tạm thời của người bộ lạc U Hổ khi từ vết nứt không gian bên kia tới, hoặc là để đề phòng người bình thường xông vào.
Cao Bằng bảo Tứ Oa hạ xuống mặt đất.
Cơ thể cực kỳ đặc biệt bắt mắt của Tứ Oa khiến cho mọi người đều chú ý tới.
Cảnh báo kéo vang, còi báo động chói tai văng vẳng trong không gian.
- Người nào?
Có người lên tiếng hỏi.
Còi báo động cực kỳ to, chim chóc trong rừng rậm nghe thấy bị dọa chạy tứ tán.
Dù biết làm vậy sẽ kinh động đến một vài người nhưng Cao Bằng cũng không kịp tính toán nhiều. Tục ngữ nói binh quý thần tốc, Dần Du mất tích có thể sẽ dẫn phát tới vấn đề lớn hơn.
Huống chi, xưa nay những bộ lạc thị tộc thượng cổ này đã quen được nuông chiều, so với vấn đề Dần Du mất tích, người ngoài xâm nhập vào thế giới của bọn họ chắc cũng sẽ không quá được coi trọng?
Đôi cánh bạc của Tứ Oa cực kỳ phong cách, cánh màu bạc tựa như kim loại thể lỏng màu bạc không có hình thái cố định.
Cánh không gió mà bay, đốm sáng màu sắc sặc sỡ ở đỉnh cánh tiêu tán trong gió.
Cảnh vệ mặc quân trang thúc dục ngự thú bao vây lấy Cao Bằng và Tứ Oa.
Đôi mắt màu bạc của Tứ Oa không giận tự uy, khí tức Hoàng cấp trên cơ thể lập tức tràn ra phía ngoài.
Bọn ngự thú muốn tới gần vội dừng lại, tứ chi dẫm loạn mặt đất, cổ họng phát ra những tiếng kêu sợ hãi, mặc cho ngự sử của mình hạ lệnh thế nào cũng không dám đến gần.
- Mau tới!
Một ngự nhanh chóng hạ lệnh cho ngự thú.
Có lẽ bình thường hắn đối xử với con ngự thú này của mình không tốt, cho nên sau khi hắn hạ lệnh năm lần bảy lượt thì không chịu được nữa, táo bạo xoay đầu lại phản chủ cắn một cái!
Nó cũng không dùng quá sức, nếu không bả vai của tên ngự sử này đã bị cắn đứt rồi.
Dù thế, ngự sử này cũng đã bị cắn nát vai, máu không ngừng chảy ra, đồ rằn ri ướt đẫm huyết dịch.
- Đại nhân Dần Thì, có người xông vào.
Có người trong kiến trúc được xây trong lòng núi bối rối báo cáo.
- Hử?
Dần Thì nằm trên giường mở to hai mắt, vén chăn lên lộ ra vẻ mặt không ngờ.
Có thể nhìn thấy một cơ thể trắng bóng khi hắn xốc chăn lên.
- Thật là phiền quá!
Dần Thì nhíu mày, hung ác nói:
- Các ngươi đi kéo dài thời gian, ta mặc quần áo xong sẽ tới.
Dừng một chút, nghĩ tới chuyện gì đó, Dần Thì nhíu mày nói:
- Đúng rồi, hình như hôm nay sẽ có một nhóm phụ nữ nữa được đưa đi, không được gây ra tổn thất gì đâu đấy. Đây đều là để hiếu kính các vị đại nhân trong bộ lạc, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đầu của cả nhà ngươi cũng không đủ để bù đắp đâu.

Trên bãi đất trống, có một người lớn tiếng nói với Cao Bằng:
- Ngươi có biết đây là vết nứt không gian nối liền với bộ lạc U Hổ không? Lập tức nhanh chóng rời khỏi!
Cao Bằng nhìn quân trang trên người họ, mày nhíu càng sâu, gần như có thể kẹp chết một con muỗi.
- Các anh là quân nhân khu Hoa Hạ sao? Tại sao tôi thấy giống chó săn của bộ lạc U Hổ thế?
Cao Bằng trầm giọng hỏi.
Người vừa nói chuyện trầm mặc, siết chặt năm ngón tay, đốt ngón tay trắng bệch.
Hít sâu hai hơi, hắn mới lớn tiếng nói:
- Lúc này chúng tôi không phải quân nhân khu Hoa Hạ!
Dứt lời, hắn giật toàn bộ huy chương trên vai và ngực ra, cởi mũ, cẩn thận để vào trong đó.
- Đoàn trưởng?
Mấy tên lính đằng sau hắn sửng sốt hô lên.
Đội trưởng bình tĩnh nói:
- Cởi quân hiệu ra đi!
Đám lính vây quanh Cao Bằng im lặng cởi hết huy chương xuống.
Cao Bằng không làm khó những người này. Họ chỉ làm theo lệnh mà thôi, nhưng cảnh tượng cởi bỏ huy chương kia khiến cho lòng hắn có cảm giác khác thường.
- Cút ngay cho ta. Một đám rác rưởi, chỉ có một kẻ xông vào mà cũng không giết được!
Một giọng nói ngang ngược càn rỡ từ sau lưng truyền tới.
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận