Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 647: Mua Cá Cứ Tìm Ta

Chương 647: Mua Cá Cứ Tìm Ta
Dần dần, cái tên Thủy Thần Trường Giang đã lưu truyền trong Hy Vọng Chi Thành, mà thanh danh ngày càng vang dội.
Có người nói, Thủy Thần Trường Giang sinh ra từ ba ngàn năm trước, vốn là một ngư dân trong núi, khi còn sống hay làm việc thiện giúp người, là thiện nhân mười kiếp. Sau đó vì cứu một đứa trẻ bất hạnh rơi xuống nước bị cây rong quấn quanh rồi chết đuối, vì thế người này được phong làm Thủy Thần Trường Giang.
Còn có một câu chuyện nữa cũng được lưu truyền là Thẩm Trường vốn là một con đại yêu ngàn năm sống trong Trường Giang, vì thường cứu người rơi xuống nước, còn có năng lực ban phước cho hai bên bờ Trường Giang được mưa thuận gió hòa, dần dà được người ta xây miếu thờ tế bái, cuối cùng được phong thần.
Có người kể, có lần vào núi tìm được một cái miếu nhỏ mọc đầy dây leo, còn có người kể mình đào được bia đá từ dưới đáy sông.
Những tin tức này nghe qua có vẻ rất chân thực.
Có vài người tin, trở thành tín đồ của Thẩm Trường. Cũng có một số người không tin, nhưng bị tin tức này oanh tạc phô thiên cái địa cũng dần dần nửa tin nửa ngờ.
Đương nhiên đây đều là do Tập đoàn Nam Thiên và chính phủ làm ra.
Nhưng bọn họ vẫn tuyên truyền tự do tín ngưỡng, không ép buộc người khác phải theo tín ngưỡng gì. Chỉ là, nếu tin vào Thủy Thần Trường Giang mà mỗi tháng có thể nhận chút phụ cấp từ chính phủ.
Sau một thời gian ngắn, trong Hy Vọng Chi Thành có một giáo phái tên Thủy Thần Giáo được lặng lẽ thành lập nên, được quan lại địa phương công nhận.
Nội bộ Thủy Thần Giáo có kết cấu chức quyền rất phức tạp, nhân số không nhiều nhưng đều là tinh nhuệ. Trước mắt, Giáo tông Thủy Thần Giáo do Hoàng Đào đảm nhiệm.
Vì quyền hành dễ khiến cho người ta sa đọa, nên quyền lợi của Thủy Thần Giáo cũng không lớn, thậm chí còn chịu quản hạt của quan lại địa phương.
Nhiệm vụ chủ yếu của Thủy Thần Giáo là phụ trách tổ chức hoạt động tế tự Thủy Thần Trường Giang. Đồng thời, nếu có người muốn tự mình tế tự Thủy Thần thì có thể liên hệ với Thủy Thần Giáo, được giáo phái điều động thành viên chỉ bảo phải làm thế nào.
Dần dần, Thủy Thần Giáo Trường Giang càng lúc càng nổi tiếng, không ít đội ngũ khi đi săn quái vật ở trái đất sẽ tới cung phụng Thủy Thần.
Có đôi khi, bọn họ gặp phải quái vật không thể đấu lại, sẽ được Thủy Thần hoặc tôi tớ của Thủy Thần tới viện trợ.
Nhưng dần dần họ cũng phát hiện ra có gì đó không đúng.
Tần suất Thủy Thần và tôi tớ của Thủy Thần xuất hiện có quan hệ nhất định với lòng tin và tần suất tế tự của họ.
Nếu chỉ thi thoảng tự lẩm nhẩm hai câu, ngẫu nhiên thắp một nén hương, khi gặp nguy hiểm sẽ có mấy thủy quái từ trong sông Trường Giang xuất hiện hiệp trợ tấn công, hoặc có đôi khi vượt qua Trường Giang sẽ không bị quái vật tấn công.
Sau đó, tần suất tế tự cao dần, hoặc tín ngưỡng ở mức độ tương đối cao, khi gặp nguy hiểm sẽ có thủy quái cấp độ cao hơn tới giúp, thậm chí có đôi khi may mắn còn gặp được Thủy Thần tự mình ra tay.
Có người cảm thấy vị Thủy Thần này quá thực dụng…
Nhưng cũng có người phản bác hắn. Trường Giang dài như vậy, tín đồ đông như vậy, lúc nào Thủy Thần cũng sẵn sàng ra tay giúp người được sao? Tương tự như vậy, khẳng định Thủy Thần sẽ giúp các tín đồ tin tưởng mình hơn chứ. Ngươi làm sao trách được Thủy Thần, là do lòng tin của ngươi không đủ thành kính!
Đương nhiên, một thế lực hoặc một giáo hội khi mới thành lập nhất định phải nương theo mưa gió.
Tới khi Thủy Thần Giáo dần dần đi vào quỹ đạo, Cao Bằng tạm thời dừng chú ý tới trái đất, dẫn ngự thú đi sâu vào trong thế giới Hắc Vụ săn giết quái vật, sau đó phân giải bồi dưỡng ngự thú.
Tiểu Hoàng, Tiểu Diễm đều được Cao Bằng để lại lo cho Tiểu Thảo.
Tiểu Thảo ở lại đằng sau biệt thự mới của ông ngoại.
Đó là một vùng trống trải, bốn phía có dốc núi thấp bé ngăn bị soi mói, nơi xa còn có một dòng sông nhỏ uốn lượn chảy qua.
Tiểu Hoàng ăn xong cơm tối, vỗ vỗ cái bụng tròn vo của mình, nện bước khệnh khạng ra ngoài đi dạo.
- Tiểu Diễm ơi, ta ăn xong rồi, ra ngoài đi dạo một lát nhé.
Tiểu Hoàng tùy tiện gọi với vào trong, tay nâng nâng cái kính râm.
Tiểu Diễm quay đầu lại liếc Tiểu Hoàng một cái, sau đó hừ lạnh một tiếng, rồi cúi đầu xuống nhắm mắt lại.
Tiểu Hoàng đi xa rồi, Tiểu Diễm mới lén lút đứng dậy, sau đó lẹp bẹp vài lần trong đám bùn đào ra một cái hố. Dưới đáy hố có một cái rương bọc sắt, cá khô chất đầy nửa rương.
Tiểu Diễm cúi đầu nhìn cái bụng tròn vo của mình, đáy mắt hiện ra vài phần do dự. Cuối cùng, ánh mắt nó trở nên kiên định, phải ăn no mới có sức giảm béo!
Tiểu Hoàng cũng không ngại gì ai, quang minh chính đại đi giữa đường lớn như một ác bá tuần sát địa bàn của mình.
Trái ngó phải ngó, ngay cả đám chim đang ị dở bên đường nó cũng muốn đi tới dọa một chút.
- ị cái gì mà ị! Không biết đây là địa bàn của Hoàng gia à? Ta cho phép ngươi đi ị sao? Ăn lại phân đi, ăn lại rồi cút cho ta!
Tiểu Hoàng nhặt một cục đá lên ném qua, nhìn con chim hoảng hốt bay lên hạ xuống mấy lần, không nhịn được cười phá lên đầy vô lương.
Oa ha ha….
Con ác thú Tiểu Hoàng được thỏa mãn rất sung sướng.
Vui vẻ sờ sờ cái đầu trọc lóc, Tiểu Hoàng tiếp tục phách lối ra ngoài khu biệt thự đi dạo.
Đối diện, một cô gái tóc xõa ngang vai mặc váy dài màu đỏ dẫn theo một con cá màu trắng gầy gò, trên đầu mọc sừng đi trên đường.
Con cá này hấp thu Thủy nguyên tố trong không khí, không ngừng ngưng tụ hơi nước bên ngoài cơ thể thành từng vũng nước nhỏ ngâm cơ thể nó.
Tiểu Hoàng liếc qua một cái liền thu ánh mắt lại.
Dù bình thường Tiểu Hoàng luôn luôn phách lối, nhưng cũng không tùy ý bắt nạt ngự sử khác, nhất là ngự sử ở gần đây, nói không chừng lại là thân bằng hảo hữu nào đó của chủ nhân. Mấy năm nay, dù là lưu manh ngoài đường cũng có văn hóa.
- Tiểu Bàn, tất cả tiền tiêu vặt của ta đều mua cá cho ngươi hết, tiền tiêu vặt mỗi tháng của ta chỉ có một trăm vạn liên minh tệ thôi… Tiền tiêu vặt tháng sau của ta sẽ mua thêm cá cho ngươi ăn, được không?
Trần Khải Luân thở dài. Khẩu vị của Tiểu Bàn quá điêu, cá bình thường không chịu ăn, thấp nhất cũng phải là thịt cá cấp Thủ Lĩnh.
Thịt cá cấp Thủ Lĩnh đều bán theo cân, giá không rẻ, dù là con bé nhất cũng cần đến mấy chục điểm tín dụng.
- Một trăm vạn?
Tiểu Hoàng khựng lại, hai mắt dưới kính râm sáng lên, không nhịn được hít vào một hơi. Nha đầu này, xem tuổi tác không lớn vậy mà có tiền như thế! Chẳng lẽ đây chính là kẻ ngốc trong truyền thuyết sao?
Quay đầu nhìn Trần Khải Luân, sau đó nó sải bước đi tới.
- Này, tiểu cô nương, ngươi mua cá sao?
- A! Aaaaa Aaaaaa
Đột nhiên nhìn thấy một con vịt nói tiếng người trước mắt, Trần Khải Luân bị dọa.
Tiểu Hoàng kín đáo nhét tay trái vào trong túi, ngón tay mân mê tờ tiền vẫn còn ấm, còn có kế hoạch gửi tiền tiết kiệm của mình, đáy lòng bắt đầu tính toán.
- Ta bán cá cho ngươi, nhưng không được trả giá. Năm… sáu, một ngàn! Một ngàn một con!
Tiểu Hoàng mở miệng ra báo giá trên trời.
Mới đầu Tiểu Hoàng tham lam đã nghĩ đến con số một ngàn rưỡi, nhưng sợ dọa người ta bỏ chạy, cuối cùng quyết định tế thủy trường lưu.
- Hoàng gia?
Trần Khải Luân nhận ra Tiểu Hoàng. Tiểu Hoàng không biết nàng nhưng nàng biết nó! Hiện giờ có ai là không biết mấy con ngự thú nổi tiếng bên cạnh Cao Bằng.
- Một ngàn điểm tín dụng sao…
Trần Khải Luân có vẻ khó xử. Một tháng nàng chỉ có một trăm vạn liên minh tệ, tương đương với một ngàn điểm tín dụng.
Dù nàng vẫn còn chút tiền riêng, nhưng cũng không mua được mấy con.
- Điểm tín dụng? Ta nói là liên minh tệ! Ngươi đừng có đem mấy thứ không đáng tiền kia ra lừa phỉnh ta. Cao Bằng nói, điểm tín dụng chỉ là đồ chơi gạt người thôi! Dù ta chỉ là một con vịt, nhưng ta đã từng xem hơn trăm bộ phim điện ảnh, mấy chục bộ phim truyền hình, kinh nghiệm cuộc đời ta vượt qua tưởng tượng của ngươi đấy.
Tiểu Hoàng giận tím mặt.
Trần Khải Luân ngẩn người. ????
Có phải ngươi đang nhầm lẫn gì với sức mua của điểm tín dụng không.
Đột nhiên nàng chợt nghĩ tới, có phải ông anh họ độc ác xảo trá kia của mình vẫn đang lừa con vịt ngốc này không?
Nàng không tỏ thái độ gì, gật gật đầu:
- Thật xin lỗi Hoàng gia, ta nói sai rồi. Để tỏ lòng áy náy, ta quyết định mỗi con cá sẽ tặng cho ngươi một ngàn liên minh tệ nữa. Hai ngàn liên minh tệ mua một con cá, ngươi thấy thế nào?
Lúc này, cơn giận còn sót lại của Tiểu Hoàng đã biến mất tiêu. Nó thầm cười lạnh, kẻ ngu này, Hoàng gia ta chỉ làm bộ tức giận một chút đã bị dọa rồi, xem ra ngươi đúng là đồ ngốc nhiều tiền.
- Được, nhưng gần đây Hoàng gia ta hơi bận, tạm thời không có thời gian đi bắt cá. Ngươi giữ tiền đó lại cho ta, một thời gian nữa ta sẽ ra sông bắt cho ngươi mấy con. Yên tâm, Hoàng gia ta tuyệt đối sẽ không lừa tiền của ngươi.
Tiểu Hoàng thỏa mãn khẽ gật đầu, sau đó xoay người nghênh ngang quay về.
--------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận