Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 224: Hồng Bảo Thạch Tích Dịch Vương

Chương 224: Hồng Bảo Thạch Tích Dịch Vương
Cao Bằng vừa đi hai bước thì một bên khác của bồn hoa truyền đến giọng nói,
- Này này các ngươi nhìn xem, con vịt này còn muốn đánh cả ta nữa kìa.
- Cẩn thận một chút, dù sao nó cũng là quái vật, nhìn qua tuy có vẻ nhút nhát nhưng cũng không phải là thứ mà nhân loại chúng ta có thể đối phó được.
- Ai nha yên tâm đi, ngự thú của ta đang ở ngay bên cạnh ——
- Bành!
Một âm thanh vật nặng rơi xuống đất vang lên, còn kèm theo tiếng kêu cạc cạc tức hổn hển của Tiểu Hoàng và vài tiếng chó sủa.
- Lão Thái, ngươi không sao chứ?
- Không có việc gì, nhanh dìu ta đứng lên. Ta không sao, vừa rồi con vịt này lại dám đạp ta, may mà ta chạy nhanh.
- Lý Kiêu, ngươi mau ra lệnh cho ngự thú của mình nhanh chóng ngăn con vịt này lại.
- Không hứng thú, là do các ngươi khi dễ người ta trước. Đi thôi, bữa sáng còn chưa có ăn đây, một đám người lại đi chấp nhặt với một con vịt.
Từ phía sau truyền đến một giọng nói mang đậm chất địa phương Du Châu.
Cao Bằng bước nhanh hai ba bước từ bồn hoa đằng sau đi tới, đã nhìn thấy trên mặt đất có một con Tuyết Sư Ngao dài hơn bốn mét đang bị một con vịt cưỡi trên người không ngừng đánh cho tơi bời.
Đây là một con Tuyết Sư Ngao cấp 19 có phẩm chất Tinh nhuệ.
Cho dù Tiểu Hoàng không phát động thiên phú bị động, chỉ đơn thuần sử dụng lực lượng nhục thân thì đầu Tuyết Sư Ngao này cũng tuyệt đối không phải là đối thủ.
Tiểu Hoàng mặc dù chỉ có cấp 16, nhưng trừ khi có thể dùng một kích miểu sát nó, nếu không thì coi như là quái vật cấp Thủ Lĩnh mà chiến đấu giằng co thì cuối cùng chắc chắn sẽ phải hoài nghi nhân sinh.
Tiểu Hoàng hiện tại rất phẫn nộ, phi thường phẫn nộ.
Thân là một con vịt, một con Kim Cương Áp truyền thống.
Nó một mực tin tưởng vững chắc mình là một con con vịt truyền thống.
Nhưng bắt đầu từ ngày đó, nó liền phát hiện bộ lông vũ màu vàng kim mà nó luôn lấy làm kiêu ngạo đã biến mất không thấy nữa, điều này khiến cho Tiểu Hoàng cảm thấy rất khủng hoảng, rất bất an.
Một con vịt, dáng dấp có thể thấp, có thể xấu xí, nhưng tuyệt đối không thể không có lông. Bởi vì đây là tôn nghiêm của một con vịt, chỉ có những tên đồng bạn bị chứa trong quầy tủ mới không có lông.
Cho nên dưới sự yêu cầu mãnh liệt của nó, Kỷ Hàn Vũ đã làm riêng cho nó một bộ áo khoác màu vàng.
Sau khi mặc áo khoác màu vàng vào Tiểu Hoàng mới cảm thấy mình đẹp trai hơn hẳn, lại biến thành một con vịt siêu cấp anh tuấn.
Hôm nay Cao Bằng dẫn nó đi chơi, lúc nó đang chơi một mình thì thấy một con tiểu giáp trùng màu đen, nhìn qua có vẻ rất ngon.
Nó đuổi theo con giáp trùng từ bên trong bồn hoa ra tận phía ngoài, kết quả lại nhìn thấy con giáp trùng nhìn rất ngon kia bị một chiếc chân lớn từ trên trời giáng xuống giẫm nát.
Nó đương nhiên không ngại đồ ăn biến thành hình dạng khác, thế là ngồi xổm ở ven đường chờ người đi đường kia đi qua.
Thế nhưng đám người này lại dừng bước, tà ác lột áo của nó ra.
Nó... , áo khoác, lông vũ, màu vàng!
- Ta cạc! Ta cạc!
Tiểu Hoàng giương hai cánh ra, đánh cho Tuyết Sư Ngao thâm tím mặt mày, từng chùm lông trắng bị đánh bay lả tả.
Người nhìn thấy một màn này đều lộ ra vẻ không nỡ nhìn. Nhưng chỉ có Thái Quang Minh là đau lòng nhất, bởi vì con Tuyết Sư Ngao đang bị đánh kia chính là ngự thú của hắn.
- Dừng lại, con vịt thối này mau dừng lại.
Tiểu Hoàng lạnh lùng ngẩng đầu liếc nhìn hắn. Ngươi cũng nằm trong nhóm người dám lấy quần áo của ta, trước không vội, người kế tiếp sẽ chính là ngươi rồi.
- Cạc!
Tiểu Hoàng hung hăng cúi đầu xuống, cái mỏ vịt còn cứng rắn hơn cả sắt thép hung hăng gõ vào trán Tuyết Sư Ngao. Tuyết Sư Ngao bị mổ đến đầu rơi máu chảy, ngất luôn tại chỗ.
Lúc này ở trên người Tiểu Hoàng đã không có áo khoác, lộ ra một thân cơ bắp cường tráng. Nó lắc lư cổ, mặt mũi tràn đầy hung ác đi về phía Thái Quang Minh.
Mỗi một bước tiến lên thì màng thịt ở bàn chân lại va chạm với nền đất tạo ra từng âm thanh ba ba giòn vang.
- Được rồi, con vịt nhỏ, cho ta chút mặt mũi, ta sẽ bảo hắn trả áo khoác lại cho ngươi.
Lý Kiêu mặc một chiếc áo thun màu trắng rộng rãi lắc đầu nói.
- Nể mặt ngươi, ngươi thì tính là cái gì. Tiểu Hoàng, đánh chết hắn cho ta.
Ngữ khí của Cao Bằng lãnh đạm, mặt mũi tràn đầy chán ghét nhìn Thái Quang Minh vẫn còn đang nắm áo khoác của Tiểu Hoàng trong tay. Vừa rồi hắn cùng Tiểu Hoàng giao lưu thông qua huyết khế đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Ngự thú của mình chỉ có mình mới có thể bắt nạt, tên gia hỏa này dựa vào cái gì mà dám lấy áo khoác của Tiểu Hoàng rồi lại còn chế giễu nó nữa chứ, cũng bởi vì nó là một con vịt không thể nói tiếng người sao?
Còn có tên gia hỏa mặc áo trắng kia, ngay từ đầu đã giữ trung lập, vì cái gì cuối cùng lại muốn đột nhiên xuất hiện đứng ra mệnh lệnh cho Tiểu Hoàng.
- Cao Bằng?
Người đi đường này biến sắc, trong bọn họ có người nhận ra Cao Bằng.
Bọn hắn cũng là sinh viên chuyên ngành Ngự Sử, từ khi phát sinh sự kiện kia thì đã có không ít người hỏi thăm bối cảnh của Cao Bằng, một vài người có quan hệ linh thông đã hỏi thăm ra được một chút thông tin.
- Chúng ta không biết đây là ngự thú của ngươi. . .
Sắc mặt Lý Kiêu thay đổi, tranh thủ thời gian khoát tay giải thích.
- Chỉ cần không phải là của ta thì có thể tự tiện bắt nạt sao?
Cao Bằng cười nhạo.
Quay đầu nhìn thoáng qua ngự thú phía sau lưng Lý Kiêu. Đó là một đầu thằn lằn dài hơn ba mét, bốn chân thằn lằn thon dài tinh tế, đồng thời con mắt sáng tỏ, lên đỉnh đầu có một cái mào óng ánh như hồng ngọc.
【 Tên quái vật 】: Hồng Bảo Thạch Tích Dịch Vương
【 Đẳng cấp quái vật 】: Cấp 21 (cấp Thủ Lĩnh)
【 Phẩm chất quái vật 】: Phẩm chất Tinh nhuệ
【 Thuộc tính quái vật 】: Hệ Mộc / Hệ Độc
【 Nhược điểm quái vật 】: 1. Hệ Hỏa, 2. Hệ Kim
- Để con thằn lằn này của ngươi đánh một trận với ngự thú của ta, mặc kệ thắng bại như thế nào, chuyện này ta cũng sẽ không tiếp tục so đo.
Cao Bằng gọn gàng dứt khoát nói.
- A?
Mấy người bên kia quay mặt nhìn nhau, sau đó chần chờ nhìn Tiểu Hoàng, chả lẽ con vịt nhìn bề ngoài xấu xí này cũng là ngự thú cấp Thủ Lĩnh sao.
Quái vật cấp Lĩnh Chủ có quầng sáng Lĩnh chủ để phân biệt ra, mà quái vật từ cấp Lĩnh Chủ trở xuống cũng chỉ có thể đơn thuần dựa vào khí tức để phân biệt.
Cảm giác của nhân loại đương nhiên không sánh bằng quái vật, đều là thông qua huyết khế cùng ngự thú của mình giao lưu, từ đó cảm nhận đẳng cấp của quái vật khác.
- Chủ nhân, con vịt kia cho ta cảm giác rất quỷ dị. . . Nhưng chắc hẳn không đạt đến cấp Thủ Lĩnh.
Hồng Bảo Thạch Tích Dịch Vương ngưng trọng nói với Lý Kiêu.
Trong lòng Lý Kiêu an tâm một chút. Thì ra không phải quái vật cấp Thủ Lĩnh, vậy thì không thành vấn đề.
Nhưng hắn lại có chút sợ hãi, vạn nhất sau khi Cao Bằng thua ghi hận trong lòng rồi sau đó tùy thời trả thù, bởi vậy Lý Kiêu có chút do dự. Kỳ thật chuyện này không có quan hệ nhiều với hắn, đắc tội với Cao Bằng cũng không phải là hắn.
Lý Kiêu cũng có tư tâm của riêng mình. Thắng cũng không chiếm được cái gì mà lại còn đắc tội với một tên phú nhị đại, thua thì càng mất mặt, một con ngự thú cấp Thủ Lĩnh ngay cả một con vịt cũng không đánh lại.
Suy nghĩ một chút, Lý Kiêu nghiêm mặt nói,
- Không đánh!
Hơi dừng một chút, Lý Kiêu gật đầu với Cao Bằng,
- Chuyện này không có chút quan hệ nào với ta, ta cũng không muốn dính vào. Vừa rồi ta đã nói không nên tùy tiện khi dễ một con vịt, chính các ngươi gây ra phiền phức thì tự mình giải quyết đi, ta đi ăn sáng.
Nói xong không chút do dự mang theo ngự thú của mình quay người rời đi.
Thấy người mạnh nhất trong đoàn là Lý Kiêu đã đi, mấy người còn lại cũng hai mặt nhìn nhau, lấy áo hoàn trả lại như cũ, vẻ mặt đầy khuất nhục hướng Tiểu Hoàng xin lỗi.
Tiểu Hoàng vênh váo tự đắc ngẩng đầu,
- Cạc!
Giơ cánh lên ra hiệu tên nhân loại trước mặt mặc quần áo vào giúp nó.
Nhìn qua một màn này, trong lòng Cao Bằng dâng lên một suy nghĩ quỷ dị. Làm sao có cảm giác mình giống như một ác thiếu chuyên ức hiếp bạn học. . . Vấn đề là Tiểu Hoàng mới là người bị hại mà.
---------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận