Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 606: Minh Tước Đột Kích

Chương 606: Minh Tước Đột Kích
Cửu U Minh Tước là Vương của Hắc Phượng Sơn Mạch, cũng hoàn toàn xứng đáng là bá chủ của nơi này.
Vô số năm qua, có rất nhiều quái vật muốn tranh đoạt vị trí của nó, nhưng kết quả cuối cùng đều bị đốt thành than đen trong hỏa sơn.
Ham muốn chiếm hữu cực mạnh trời sinh khiến cho nó không thể chấp nhận được những quái vật khác ngấp nghé địa bàn của mình. Cho nên, bất luận là quái vật nào ở Hắc Phượng Sơn Mạch tấn thăng lên Đế cấp đều bị nó giết chết, vì nó sẽ không cho bất cứ uy hiếp nào tồn tại.
Mà nó không giết những quái vật này khi còn ở Hoàng cấp là vì nó muốn “dưỡng cổ”. Tinh hạch của quái vật Đế cấp sẽ có nhiều tác dụng hơn.
Đương nhiên, sau khi giết chết những quái vật này, nó sẽ tuyên truyền ra ngoài là chúng muốn khiêu chiến mình.
Từ hai năm trước đã có ngự sử nhân loại chạm đến khu vực Hắc Phượng Sơn Mạch, nhưng Cửu U Minh Tước không để ý tới nhân loại mà trong mắt nó chỉ là con sâu cái kiến.
Những nhân loại có thể bị bóp chết bằng một tay thì có gì đáng chú ý?
Nhưng thời gian trôi qua, hành động của những nhân loại này khiến nó phải cảnh giác.
Tốc độ phát triển của ngự sử nhân loại nhanh hơn so với nó tưởng tượng. Quái vật ngoài biên giới Hắc Phượng Sơn Mạch không ngừng bị săn giết... Mặc dù có rất nhiều quái vật cao cấp có trí thông minh không thua kém nhân loại, nhưng trí thông minh và trí tuệ là hai chuyện khác nhau.
Nhân loại xảo trá sẽ dùng các loại cạm bẫy, còn biết mai phục và hợp tác. Khi thực lực chênh lệch không quá lớn, săn giết quái vật cũng không quá khó.
Ngoài săn giết quái vật còn có một số người tiến vào sâu trong sơn mạch trộm cướp các loại bảo vật. Cho dù có giết tên này lại có tên khác, liên tục không ngừng.
Sau khi bị mình giết thật ác, đám quái vật kia sẽ hiểu chuyện hơn, nhưng vì sao đám nhân loại này lại ương ngạnh như thế? Tre già măng mọc, hết kẻ này đến kẻ khác, rốt cuộc là thứ gì đem lại cho chúng dũng khí lớn như vậy?
Trong tiềm thức Cửu U Minh Tước đã coi toàn bộ Hắc Phượng Sơn Mạch là đồ riêng của mình, bao gồm tất cả quái vật, bảo vật đều bị nó coi là tài sản riêng. Thi thoảng mất một ít thì thôi, nó không để ý, nhưng nếu cứ luôn đến tống tiền của nó như vậy thì quá phận rồi!
Hành vi của những nhân loại này đã xúc phạm đến ranh giới cuối cùng của nó. Đáy mắt Cửu U Minh Tước loé lên hàn quang.
Năm xưa, đám nhân loại đáng ghét này đều bị đuổi ra khỏi thế giới Hắc Vụ. Bây giờ lại quay lại, mà vẫn cứ đáng ghét như thế.
Thoải mái giãn cơ thể trong núi lửa, lông vũ màu đen vạch mặt nước nham tương, nham tương như nước nhỏ xuống. Cửu U Minh Tước ngẩng đầu nhìn ba tiểu Cửu U Minh Tước trong tổ bên cạnh, dặn dò:
- Ta ra ngoài một chuyến, các con cứ đợi trong sào huyệt, không nên chạy loạn.
- Biết rồi.
Ba tiểu Cửu U Minh Tước cùng kêu lên trả lời.
Đêm xuống, sắc trời chuyển lạnh, trên bầu trời có hai vòng trăng tròn treo cao, ngân quang rải đầy đại địa.
Chân trời, hào quang đỏ hồng chiếu sáng cả bầu trời đêm.
Trên tường rào, binh lính tuần tra dừng bước, nhìn về phía cuối chân trời.
- Cái gì kia…
Trong hoang vu mê cung, Từ Thanh Chỉ và Lý Tuấn Tông đã kết thúc công việc nhưng vẫn chưa về nhà, mà đang tổ chức liên hoan trong một khách sạn bảy sao ở bên trong mê cung.
Đây cũng là khách sạn bảy sao xa hoa duy nhất trong cả hoang vu mê cung. Tục truyền trong khách sạn còn cung cấp thịt của quái vật Đế cấp, nhưng rất nhiều người chưa bao giờ thấy, càng chưa bao giờ nếm thử.
Trên bàn tiệc bày tràn đầy món ngon, màu sắc hấp dẫn khiến cho người ta ứa nước miếng.
Ở một khay ở bên trái, mùi thịt Lục Nghĩ Phi Long xông vào mũi, chất thịt trắng nõn màu mỡ nhiều nước. Bên phải là một viên cầu tựa như thạch lớn bằng quả bóng đá, dưới cùng có nước thịt đầy chất dinh dưỡng, bên trên rải một tầng vụn băng tinh mịn. Con mắt của Hoàng Hà Thuỷ Long Ngưu chính là một món đặc biệt của tiệm cơm.
Trên bàn, món kém nhất cũng là linh thực thượng đẳng. Còn lại hoặc là phần thịt được lựa chọn cẩn thận trên người quái vật Vương cấp, hoặc là khí quan của quái vật Hoàng cấp.
- Thiếu đổng, thịt của con quái vật Đế cấp kia quá khó xử lý, chỉ có thể dùng hỏa diễm của ngự thú Vương cấp điên cuồng đun nấu. Nhưng dùng lửa lớn để hầm mặc dù có thể nấu chín, nhưng hương vị lại không được hấp dẫn.
Lý Tuấn Tông cười khổ giải thích với Cao Bằng.
- Không sao.
Cao Bằng lắc đầu. Lần này hắn đi ra ngoài lâu rồi, chỉ muốn quay lại thăm thú một chút mà thôi.
Thuận tiện nhìn xem hoang vu mê cung đã phát triển như thế nào.
Nếu như có thể, Cao Bằng còn định để cho Bàn Đại Hải lấy ra một viên gạch thần tính của Vô Tận Luân Hồi Mê Cung đặt trong hoang vu mê cung. Chí ít cũng phải biến nơi này thành một căn cứ kiên cố thì hắn mới có thể tránh đi nỗi lo âu về sau.
Trước đó khi giằng co với Hải Hoàng Thôn Phệ Chi Nha, Vô Tận Luân Hồi Mê Cung đã thu hồi lại sức mạnh của các cục gạch thần tính lại. Khi đó, tất cả các mê cung bên ngoài đều đã mất đi thần tính.
Mê cung đã không còn tính chất cứng rắn không thể phá vỡ như ban đầu. Cũng nhờ vậy, bọn họ mới có thể cải tạo xây dựng thêm ở trong mê cung.
Nhưng đặt cục gạch thần tính ở đây cũng không phải không có hạn chế. Đó chính là ngoại trừ sử dụng thần khí Vô Tận Luân Hồi Mê Cung để cái biến thì không thể dùng ngoại lực để thay đổi hoàn cảnh và địa hình trong mê cung.
- Thiếu đổng, trước kia mê cung này được một sức mạnh thần bí bảo vệ, nhưng nửa năm trước không hiểu vì sao sức mạnh đó lại đột nhiên biến mất….
Từ Thanh Chỉ báo cáo với Cao Bằng, đột nhiên máy truyền tin vang lên.
- Báo cáo chủ quản. Có… Có quái vật Đế cấp đang đến gần.
- Hú hú hú…
Còi báo động chói tai vang lên quanh quẩn khắp mê cung.
Sau một chút rối loạn nho nhỏ, đám người trong mê cung đã khôi phục lại cảm xúc.
- Không có việc gì, không phải con quái vật hôm qua cũng bị giết rồi sao? Đi, chúng ta lên tường thành xem, hôm qua còn chưa nhìn rõ.
Một đám người cười cười nói nói.
Sau đó, trên không trung mê cung vang lên tám tiếng chuông.
Cảnh báo cấp tám.
Có nghĩa là có quái vật Đế cấp tới tập kích.
Đám người vừa rồi còn có tâm tư cười hì hì nói chuyện phiếm lập tức im lặng.
Sau đó bọn họ dồn dập chạy về phía vết nứt không gian, càng chạy càng nhanh.
Người chen người, ngự thú chen ngự thú!
- Tránh đường!
- Nhanh lên, đừng cản ta!
- Chạy đi, thất thần làm gì!
Chớp mắt, bầu không khí trong phòng đã ngưng đọng lại.
Dù lòng tin dành cho thiếu đống không cho phép bọn họ lập tức chạy trốn, nhưng đột nhiên nghe nói có quái vật Đế cấp tới gần, bọn họ vẫn rất lo lắng.
Nếu quái vật Hoàng cấp đã là quái vật cấp boss, thì Đế cấp chính là quái vật trong chuyện thần thoại.
Chuyện Cao Bằng san bằng bộ lạc U Hổ cũng không có truyền ra ngoài, chỉ có cực kỳ ít người mới biết sự thật.
- Một con quái vật Đế cấp thôi mà, các ngươi làm sao thế?
Cao Bằng còn rảnh rỗi gắp một miếng thịt cho vào mồm.
Từ Thanh Chỉ:
- …
- Thiếu đổng, hay là đánh lui quái vật Đế cấp đi rồi lại ăn.
Từ Thanh Chỉ thận trọng nói.
Cao Bằng lắc đầu để đũa xuống, duỗi lưng một cái.
- Ta nhớ quái vật Đế cấp gần đây chỉ còn con chim sẻ nhỏ trong Hắc Phượng Sơn Mạch kia.
Cao Bằng vỗ tay triệu hồi ra Hàn Sương Tịch Sư.
Hàn Sương Tịch Sư dài hai mét vừa xuất hiện đã làm cho nhiệt độ không khí giảm xuống mấy độ.
- Tịch Sư, ta nhớ ngươi với con chim sẻ nhỏ kia có quan hệ không tốt lắm nhỉ.
Hàn Sương Tịch Sư híp mắt lại, thè cái lưỡi đỏ hồng liếm liếm môi.
- Đúng là không tốt lắm. Nó và ta là hàng xóm cũ.
Sau đó, Hàn Sương Tịch Sư ngửi ngửi hương vị trong không khí, quay đầu nhìn về phía bắc.
- Hàng xóm cũ tới, ha ha ha.
Đáy mắt Hàn Sương Tịch Sư loé lên lãnh quang.
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận