Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 437: Một Quyền

Chương 437: Một Quyền
Nhìn xuống từ trên độ cao năm ngàn mét, một tòa sa mạc khổng lồ vắt ngang trên mặt đất, cát bụi bay mù mịt.
Sa mạc màu vàng như một con cự long phủ phục trên mặt đất, không thể nhìn thấy đầu đuôi.
Cuối tầm mắt, cát bụi vàng nhạt từ trong sa mạc bốc lên mù mịt như bình trướng.
- Không phải.
Cao Bằng nhìn sa mạc dưới chân, không thấy bất kỳ thuộc tính gì. Hắn nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại có chút khó xử.
Chí ít sa mạc Taklamakan này không biến dị thành quái vật. Nhưng mà ở sa mạc lớn như thế này, muốn tìm được thứ đã tạo nên tất cả tuyệt đối là một công trình vĩ đại, không thể hoàn thành trong vòng vài ngày nửa tháng.
Từ trên cao nhìn xuống, biên giới sa mạc như thủy triều chậm rãi thẩm thấu ra bên ngoài, từng hạt cát ngấm vào thổ nhưỡng, sau đó triệt để thôn phệ.
- Đây không phải là di động… đây là đang thôn phệ.
Cao Bằng nói trúng bản chất:
- Taklamakan thôn phệ đất đai bên ngoài để không ngừng khiến cho bản thân mạnh lên!
Rất khó tin được đây là hành vi của sa mạc Taklamakan, thôn phệ đất đai xung quanh rồi ăn mòn chúng thành cát, sau đó không ngừng cường hóa bản thân.
Cồn cát thật dày trập trùng tựa như lưng cự thú, kích thước cực kỳ khổng lồ.
- Cồn cát bình thường không cao đến thế.
Cao Bằng nhíu mày, hắn nhìn thấy cồn cát hình kim tự tháp trong sa mạc cao tới vài trăm mét. Mà loại cồn cát dạng kim tự tháp cao thế này chỗ nào cũng có.
- Nếu không thể ngăn cản thì mười năm sau chúng sẽ đến thành phố Trường An, sau đó cắn nuốt hết tất cả.
Ông ngoại nhíu chặt lông mày, trong mắt đầy vẻ ngưng trọng.
- Bạch Long!
Ông ngoại cao giọng hô to.
Bạch Long cúi đầu xuống, long trảo lăng không ấn xuống. Một khắc sau, mây đen bao phủ bầu trời, cuồng phong thổi vào biển cát phát ra âm thanh xào xạc.
Ầm ầm.
Một tiếng nổ trầm thấp vang lên, tia sét màu tím rạch ngang màn mây đen nồng đậm trên đầu.
Lôi đình càn quấy, điện xà bay múa, ánh sáng tím chiếu rọi chín tầng trời.
Bạch Long ngửa mặt lên trời thét dài, mây đen đầy trời run rẩy theo. Nương theo tiếng rồng ngâm, mây đen màu xám ngưng tụ thành hình vuốt rồng lớn kinh thiên động địa bổ thẳng xuống dưới.
Xoẹt!
Trong không khí vang lên âm thanh bị xé rách.
Ầm!
Cồn cát bắn lên sóng cao vạn trượng, cát bụi cuồn cuộn nổi lên từng tầng từng tầng bắn tung toé ra bốn phương tám hướng.
Một đạo kinh lôi bổ xuống đất bằng, bóng cát chồng chất bắn lên tận trời, trong đó còn xen lẫn chút lôi điện và mây đen.
Cơn gió thổi tan cát bụi, không gian khôi phục lại vẻ sáng sủa.
Chỉ còn lại một hố sâu vài trăm mét trong sa mạc, trong không khí vẫn còn lưu lại hương vị của lôi điện và hơi nước.
Yên tĩnh như chết, ngoài tiếng nổ điếc tai vừa rồi chỉ còn lại tiếng cát chảy vào trong hố.
Cao Bằng phát hiện có gì đó không đúng. Sa mạc Taklamakan lớn như vậy mà không thấy con quái vật nào, theo lý thuyết thì sa mạc lớn thế chắc hẳn phải có sinh mệnh chứ, nơi cằn cỗi đến mấy cũng sẽ thai nghén sinh mệnh.
- Có bảo vật!
Chiêu Tài đột nhiên đứng phắt dậy, hai móng vuốt nhỏ bắt lấy lông bờm Bạch Long, thò đầu ra kêu lớn.
Nếu không phải vì Bạch Long bay quá cao thì có lẽ nó đã nhảy xuống rồi.
Nhưng dù vậy, hai móng vuốt cũng không ngừng quơ loạn, xem ra đang cực kỳ hưng phấn.
- Đây là trạng thái siêu siêu siêu hưng phấn.
Đại Tử gật đầu đánh giá.
- Bạch Long, có phát hiện gì không?
Kỷ Hàn Vũ trầm giọng hỏi.
Bạch Long xoay quanh trên trời nghi hoặc nhìn sa mạc dưới chân. Nó hơi chuyển động ý nghĩ, một lượng lớn hơi nước trên không trung bắt đầu ngưng tụ, chỉ chốc lát sau đã ngưng thành một tấm lưới lớn màu xanh lam.
Lưới lớn rung lên một cái, sau đó rơi xuống bao phủ hơn phân nửa sa mạc.
Ngay trong chớp mắt khi tiếp xúc với lớp cát, lưới nước tan ra thành vô số giọt nước thấm vào đáy cồn cát.
Qua giọt nước, Bạch Long cảm nhận được sa mạc dưới chân có thứ gì đó.
Bạch Long đột nhiên mở to hai mắt. Nơi đó…
- Tìm được rồi!
Từ trong cổ họng Bạch Long vang lên tiếng rống trầm thấp hung lệ, đáy mắt loé hung quang, sau đó hóa thành một cái bóng trắng lao xuống dưới.
Ầm!
Cồn cát chấn động. Toà cồn cát cao mấy trăm thước trong nháy mắt đã bị đụng nát, một lượng lớn hạt cát sụp đổ chảy xuống dưới chân.
Dưới đáy cồn cát là lít nha lít nhít đường hầm giống như trong tổ kiến.
Một bộ phận đường hầm đã bị đổ sập, lộ ra không gian bên trong, trong đó mọc đầy sợi rễ.
Sợi rễ màu nâu xám, trên đó mọc đầy bướu thịt lớn bằng nắm đấm đang hô hấp phập phồng.
Mặt ngoài bướu thịt có rất nhiều điểm lấm tấm màu đỏ, đòn tấn công vừa rồi làm vỡ một phần bướu thịt, chảy ra nước mủ màu vàng.
Từ trong các bướu bị vỡ có thể nhìn thấy một số phôi thai còn chưa dựng dục hoàn toàn.
【Tên quái vật】: Ký Sinh Sa Bỉ Đặc Giáp Trùng (chưa phát dục hoàn toàn) (đã tử vong)
【Đẳng cấp quái vật】: Cấp 0
【Giới thiệu vắn tắt về quái vật】: Là một loài quái vật sống ký sinh, bọn chúng cần ký sinh trên thân Sa Yêu Thụ mới có thể sống sót.
Cao Bằng lại nhìn sang những sợi rễ cây bị đứt gãy.
【Tên quái vật】: Sa Yêu Thụ Thụ Căn
【Giới thiệu vắn tắt về quái vật】: Sa Yêu Thụ Thụ Căn có thể làm thuốc, vị giống củ khoai. Dùng lâu dài có thể tráng dương bổ thận, có ẩn chứa sức mạnh nguyên tố nhất định.
Sau khi bị thương, đám rễ cây rút khỏi vách tường để lại mấy lỗ thủng lớn.
- Bảo bối mà ngươi nói là mấy cái rễ cây có thể bổ thận này sao?
Văn Bảo Thử lắc đầu liên tục, hét lớn:
- Không phải, không phải.
- Làm sao có thể là đống cỏ rác này được!
Trong mắt Văn Bảo Thử có chút tức giận, sao ngươi có thể chất vấn khả năng thưởng thức bảo vật của ta.
- Ồ, thì ra thẩm mỹ của ngươi đã đề cao rồi.
Cao Bằng cười nói.
Văn Bảo Thử nhìn về phía bắc.
- Không xa, ở ngay phía bắc.
Ông ngoại muốn tìm căn nguyên tai nạn từ đám rễ cây này:
- Cháu đi tìm bảo vật thì cứ đi trước đi, ông ở đây xem xét một chút. Nhớ kỹ, không lấy được thì thôi.
- Ông yên tâm.
Cao Bằng gật đầu.
Hắn nhảy xuống khỏi lưng Bạch Long, dẫn mấy ngự thú đi lên phía bắc.
Chiêu Tài ngửi tới ngửi lui trên mặt đất. Nó không lớn, nhưng tốc độ không hề chậm, chỉ mười mấy phút đã chạy xa hơn ba mươi cây số.
Biết dưới chân có thể có quái vật, Cao Bằng vẫn luôn chú ý tới mặt đất bên dưới. Nhưng cồn cát vẫn rất bình thường, hắn cũng không bị tấn công.
- Chính là chỗ này, chính là chỗ này!
Văn Bảo Thử dừng chân, dẫm dẫm lên mặt cát.
- Nhanh nhanh nhanh, mau đào chỗ này ra.
Văn Bảo Thử không kịp chờ đợi thúc giục chủ nhân.
- Sao ngươi không đào hang? Không phải loài chuột đào hang rất lợi hại sao?
Cao Bằng buồn cười hỏi nó.
- …
Văn Bảo Thử ngây ra, hơi e ngại nhìn dưới chân, sắc mặt có chút ngượng ngùng, lấm la lấm lét.
- Tịch Sư, Tiểu Hoàng, oanh mở nơi này cho ta.
Cao Bằng ra lệnh cho ngự thú.
Tịch Sư vỗ trảo vào mặt ngoài cồn cát, một tầng hàn quang bao phủ cả khu vực.
Tới khi hàn quang tiêu tán, sa mạc dưới chân đã bị đông cứng.
Tiểu Hoàng không đổi sắc bước lên trước, nhẹ nhàng vung vẩy cánh tay. Nó vung tay lên tựa như lưu tinh chùy rồi nện xuống.
Oanh!
Long trời lở đất.
Sa mạc bị đông cứng bị một quyền này đập nát!
------------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận