Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 579: Trở Về Hắc Vụ

Chương 579: Trở Về Hắc Vụ
- Anh nhìn tôi làm gì?
Bắc Thanh Nghiên thấy Cao Bằng cứ nhìn chằm chằm vào mình thì kỳ quái hỏi.
- Bắc Bách Khoa, cô còn biết cái gì nữa thì cùng nói ra một lượt luôn đi.
Cao Bằng nhíu mày, làm ra biểu cảm mà bản thân tự cho là soái khí nhất.
Bắc Thanh Nghiên yên lặng dời tầm mắt đi, thật lâu sao mới hỏi:
- Vậy anh còn muốn biết gì nữa?
- Cô hiểu rất rõ Cửu Thiên Thập Địa.
- Bởi vì khi đó bộ lạc chúng tôi đã sinh hoạt ở Cửu Thiên Thập Địa mà.
Bắc Thanh Nghiên nhịn không được cười lên.
- Khi đó căn bản không có cái loại thuyết pháp trái đất này, chỉ có Cửu Thiên Thập Địa. Trái đất cũng hẳn là sau này bị phong ấn mới biến thành cái bộ dáng như hiện tại.
- Có phải Cửu Thiên Thập Địa có Cửu Trọng Thiên, còn có mười tầng Địa Ngục hay không?
Cao Bằng hỏi.
Bắc Thanh Nghiên kỳ quái nhìn Cao Bằng,
- Không phải. Cửu Thiên Thập Địa chỉ là một loại thuyết pháp chung chung, bởi vì trời so với đất thì ít hơn một phần, cho nên mới có cách nói Cửu Thiên Thập Địa như vậy.
- Thì ra là như vậy. . . Vậy thì nếu như trời so với đất nhiều hơn một phần chẳng phải là sẽ biến thành Thập Thiên Cửu Địa hay sao?
Cao Bằng nói một hồi chính mình cũng phải bật cười.
- Cửu Thiên là một mảnh thế giới mênh mông, dùng cách nói của các anh thì chính là một cái bản khối đại lục chỉnh thể. Bộ lạc Bắc Hàn chúng tôi trước kia chính là ở trên quần đảo Cửu Thiên Hàn Sương. Cửu Thiên và Thập Địa độc lập lẫn nhau, muốn từ Cửu Thiên tiến vào Thập Địa thì nhất định phải thông qua thông đạo riêng biệt. Nói thật, vừa rồi cũng là lần đầu tiên tôi tiến vào Địa Ngục, trước kia tôi chỉ nghe các trưởng bối trong tộc đàm luận qua nơi đó mà thôi.
Nghĩ đến người thân, thần sắc Bắc Thanh Nghiên ảm đạm, nhưng rất nhanh đã thanh tỉnh lại.
- Bên trong Thập Địa kia đã có người giám sát, vậy Cửu Thiên có người giám sát hay không?
- Cửu Thiên không có.
Bắc Thanh Nghiên rất tiếc nuối lắc đầu.
- Nhưng mà Cửu Thiên có một ít tộc đàn quái vật rất mạnh. . . Bọn nó thậm chí còn cường đại hơn rất nhiều so với bộ lạc chúng tôi. Từ thời kỳ viễn cổ đã tồn tại ở bên trong Cửu Thiên, thậm chí còn có một vài tồn tại cự phách sinh ra khi thế giới vừa mới bắt đầu đang ngủ say. Nếu như đảo loạn thế giới thì cũng sẽ đánh thức chúng nó.
Dù Cao Bằng có tiếp tục hỏi thăm như thế nào nữa cũng chỉ hỏi được một chút tin đồn thú vị liên quan tới bộ lạc Bắc Hàn từ chỗ nàng mà thôi. Ví dụ như phụ cận quần đảo Hàn Sương có cái gì ăn ngon, nơi nào có tộc đàn quái vật gì, bình thường tộc nhân trong bộ lạc ăn cái gì. . .
Cao Bằng bừng tỉnh đại ngộ,
- Không nghĩ tới cô lại là một trạch nữ.
Bắc Thanh Nghiên tức giận lườm Cao Bằng một cái, khi đó trừ đợi ở trong bộ lạc còn có thể đi nơi nào được chứ.
- Anh đừng có bởi vì Cửu Thiên không có người giám sát mà xem nhẹ nó. Mặc dù Cửu Thiên nhỏ hơn một chút so với Thập Địa nhưng cũng là tương tương. Hơn nữa chính là bởi vì không có người giám sát, cho nên Cửu Thiên cũng càng thêm dã man hơn.
- Có điều tôi vẫn có chút hiếu kì. Năm đó vì sao các cô lại rời khỏi trái đất, hơn nữa còn là tất cả bộ lạc cùng rời đi. Nếu như có cừu gia, vậy thì sẽ nhằm vào tất cả nhân tộc. Bọn tôi cũng là nhân tộc, đến lúc đó mặc kệ là bộ lạc thượng cổ hay là người trái đất chúng tôi cũng đều sẽ bị nhằm vào chứ.
Cao Bằng hỏi.
Đây cũng là chỗ mà hắn lo lắng. Năm đó mấy người của bộ lạc thượng cổ rời khỏi nhất định có đạo lý của bọn họ, hoặc chính là hoàn cảnh không thích hợp cho bọn họ sinh tồn, hoặc chính là không thể tiếp tục sinh tồn được nữa. . .
Nếu như là cái trước thì còn tốt. Nhưng nếu như là cái sau, vậy thì Cao Bằng đành phải suy nghĩ có phải năm đó có nguyên nhân gì khiến cho nhân tộc không thể sinh hoạt ở Cửu Thiên, sau đó khiến cho bọn họ không thể không lưu vong đến thế giới khác.
- Cũng không phải tất cả mọi người đều rời khỏi. Khi đó tất cả bộ lạc đều theo Cửu Thiên Thập Địa rời khỏi, rời đi chỉ là những người già yếu của bộ lạc, năm đó cha tôi đã ở lại.
Bắc Thanh Nghiên dừng lại một lát, sau đó yên lặng lắc đầu,
- Tôi chỉ biết cha tôi và cả trưởng lão trong tộc cuối cùng mang theo một bộ phận tinh anh trong tộc và cả ngự thú của bọn họ rời khỏi bộ lạc Bắc Hàn đi tham gia chiến tranh.
- Được rồi.
Cao Bằng biết không thể hỏi ra được cái gì từ chỗ của Bắc Thanh Nghiên nữa,
- Tốc độ của Đại Tử rất nhanh, chúng ta cưỡi Đại Tử về sớm một chút ăn lẩu.
Đại Tử quay đầu,
- ? ? ?
Cao Bằng, ngươi vậy mà còn muốn mang theo một nữ nhân khác cưỡi ở trên lưng ta, chẳng lẽ Đại Tử ta không cần mặt mũi hay sao?
- Trở về chuẩn bị cho ngươi ăn ngon.
- Các ngươi đi nhanh lên một chút!
Đại Tử tranh thủ thời gian thúc giục.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Cao Bằng đã trở lại tập đoàn Nam Thiên.
Bắc Thanh Nghiên cất lời cảm thán:
- Tốc độ của nó thật nhanh, coi như là trong bộ lạc trước kia cũng không có ngự thú bay nhanh hơn nó.
Đại Tử hừ lạnh một tiếng, điều này còn cần ngươi nói sao?
Cái xưng hào lão tài xế của Đại Tử ta ở thế giới Hắc Vụ há lại đến không.
Bên trong Hắc Vụ Hải không có một con tôm nhỏ nào có thể theo đuôi ta.
Chỉ cần Đại Tử ta nguyện ý thì ta chính là một con chơi được vui vẻ nhất ở trên mặt biển kia. . . Nói sai, chính là con ngô công bay nhanh nhất kia!
Mặc dù cảm giác ở cùng với người thân khiến Cao Bằng rất thích ý, nhưng sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy. Trái đất trước mắt mặc dù an toàn, nhưng tất cả an toàn đều được xây dựng ở trên điều kiện tiên quyết chính mình có thực lực.
Lúc ngươi chạy ở phía trước tất cả mọi người, ngươi sẽ không thể thả lỏng, dù chỉ là một cái danh đệ nhị cũng không thua nổi.
Thời gian ở tập đoàn Nam Thiên đã một tuần. Trong một tuần này Cao Bằng bình thường sẽ cùng nhau câu cá với ông ngoại, uống chút trà nói chuyện phiếm. Có đôi khi còn bồi Bắc Thanh Nghiên đi dạo phố dưới sự yêu cầu của ông ngoại.
- Ông ngoại, vậy cháu đi đây!
Cao Bằng lưu luyến không rời tạm biệt ông ngoại.
- Cũng đừng làm bộ làm tịch như con gái. Trái đất quá nhỏ, cháu hãy đi đến nơi mà cháu nên đi, không cần phải lo lắng cho lão già ta.
- Ừm.
Cao Bằng mạnh mẽ gật đầu, sau đó quay người nhảy lên trên lưng Đại Tử. Đại Tử nửa đứng lên điên cuồng vỗ cánh, sau một khắc bộc phát ra tốc độ khủng khiếp hóa thành một đoàn Tử Hồng biến mất ở chân trời.
. . .
Thế giới Hắc Vụ, một tòa đảo hoang lơ lửng trên mặt biển.
Trong vòng phương viên trăm dặm của hòn đảo không có một con tôm cá nào.
Lấy hòn đảo làm trung tâm màu sắc hải vực này so với cái hải vực khác càng đậm hơn, nước biển có hơi vẩn đục cuồn cuộn không ngớt.
Bên trên ngọn núi nhỏ ở chính giữa hòn đảo có một tòa cung điện đứng sừng sững.
Cửa chính cung điện có xây một cái bậc thang dài màu trắng từ đỉnh núi một mực kéo dài đến tận chân núi, mỗi một cái bậc thang đều là dùng bạch cốt thô to mà dựng thành.
Mặt biển bên cạnh hòn đảo đột nhiên lõm xuống dưới tạo thành xoáy nước, chính giữa vòng xoáy trồi lên một cái đầu cá lớn, lân phiến trên đầu bóng loáng như gương, hấp dẫn sự chú ý của người ta nhất chính là con mắt và miệng của nó.
Hai hạt đậu xanh nho nhỏ ở trên đầu cá lớn trông có vẻ đặc biệt buồn cười, cái miệng trực tiếp kéo dài từ bên trái cho đến bên phải, vòm miệng hở từ trên lẫn dưới dường như đem toàn bộ đầu đều mở ra. Mở miệng lớn ra bên trong phủ đầy những cái răng như răng cưa, khoảng chừng mấy chục hàng, đây không giống như là miệng, mà càng giống với một cái cối xay thịt cực lớn.
- A Ngốc, rốt cuộc ta đã tìm được tung tích bảo bối của ta rồi.
Bàn Đại Hải càn rỡ cười to:
- Mẹ nó, tìm lâu như vậy rốt cuộc đã tìm được. Sau khi ta đoạt bảo bối lại thì sẽ dẫn các ngươi đi ăn ngon uống say! Ha ha ha ha!
Một thân ảnh thon dài đi ra từ trong cung điện, khoảnh khắc nó xuất hiện liền tràn đầy một loại ma lực cực đoan, tử khí hư ảo đầy trời đều đang vì nó mà nhảy cẫng hoan hô.
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận