Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 689: Đầm Lầy Vân Mộng

Chương 689: Đầm Lầy Vân Mộng
- Qua đầm lầy Vân Mộng này là có thể đến bộ lạc Lê của chúng ta.
Một người lên tiếng.
Cao Bằng híp mắt dò xét mảnh đầm lầy mênh mông trước mặt.
Mặt nước đầm lầy nổi bong bóng chi chít, như mụn nhọt chín mọng mọc trên thân người.
Trong đám bong bóng có cái màu đen, có màu xám đục. Chúng sẽ lớn dần, tới kích thước cực hạn sẽ vỡ ra, bốc lên sương mù màu xám.
Sương mù màu xám tan đi trong không khí.
Cả khoảng không bên trên đầm lầy đều chìm trong màn sương xám phiêu đãng. Sương xám bao phủ, tầm nhìn cực kỳ hạn chế.
- Tiểu Diễm, ngươi có nhìn rõ không?
Thân là Tất Phương, đương nhiên thị lực của Tiểu Diễm vô cùng tốt.
Nhưng lúc này nó cũng không thể nhìn được quá xa.
- Cao Bằng, bên trong có rất nhiều cảm xúc phẫn nộ.
Đại Tử nói với Cao Bằng thông qua huyết khế.
Nó vừa nói vừa vụng trộm quan sát bốn phía.
Cao Bằng không tỏ thái độ gì, chỉ gật đầu:
- Biết rồi.
Một chủ một tớ, một đường cẩn thận.
- Những dao động cảm xúc này có mạnh không?
Cao Bằng âm thầm hỏi thăm Đại Tử.
Linh hồn càng cường đại, dao động cảm xúc càng mạnh.
- Mạnh!
Đại Tử gật mạnh đầu, lông bờm trên cổ dựng hết lên.
- Có thể đi vòng qua không?
Cao Bằng hỏi câu khác.
- Theo ta biết thì không còn đường nào khác. Đại nhân, trong đầm lầy Vân Mộng không thể phi hành, rất dễ gặp đại kiếp.
Lão nhân chần chừ nói.
Cao Bằng nghi hoặc hỏi lại:
- Đại kiếp? Là nguyền rủa sao?
- Không phải, ta chỉ nghe các trưởng bối nói, trong đầm lầy Vân Mộng không thể phi hành. Bởi vì trong màn sương mù màu xám kia có một thứ rất kinh khủng.
- Có thể nói rõ hơn một chút được không?
Lão nhân lắc đầu tiếc nuối đáp:
- Thật có lỗi, ta cũng chỉ biết được chừng đó. Năm xưa khi bị bắt ta cũng chỉ 17 tuổi, có rất nhiều thứ chỉ là nghe người lớn trong bộ lạc nói.
Mười bảy tuổi?
Cao Bằng chấn động, quay sang quan sát kỹ dung mạo lão nhân này, rồi chần chừ hỏi:
- Bao nhiêu năm rồi?
Dường như lão nhân hiểu ý Cao Bằng muốn hỏi gì, bèn đáp:
- Năm nay ta ba mươi hai tuổi, chỉ là tướng mạo có vẻ già thôi.
Một thân cây màu xanh đậm mọc lên từ đống bùn nhão trong đầm lầy, mấy con giáp xác trùng tối màu bám gần cành cây.
Thi thoảng chúng mở đôi cánh sau lưng, cái mông nhọn phụt ra một chút khí khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa.
Trong vũng bùn thi thoảng lại có mấy tiếng kêu vọng ra.
Trong bóng tối, đám ký sinh trùng được tẩm bổ, nhảy nhót reo hò trong đống bùn đất.
Cành khô mục nát nửa chìm nửa nổi, trên lá cây thối rữa là vô số muỗi đậu chồng chất lên nhau. Chỉ cần có người đi qua chúng sẽ đồng loạt bay lên, khiêu vũ trên bầu trời.
Sương mù màu xám lượn lờ, đầm lầy Vân Mộng rất yên tĩnh, ngoài tiếng muỗi vo ve và tiếng động của mấy loài động vật nhỏ phát ra thì không có động tĩnh gì lớn.
Có đất bằng, có hồ nước, thậm chí có cả gò núi. Địa hình của đầm lầy Vân Mộng không phải chỉ có một loại.
- Nếu may mắn có thể gặp các dũng sĩ của bộ lạc đi săn, có lẽ chúng ta có thể quay lại bộ lạc luôn.
Có người nhỏ giọng nói.
- Đương nhiên như vậy là tốt nhất.
Cao Bằng cười cười gật đầu đáp lại.
Tốc độ của đoàn người rất nhanh, đây cũng là nhờ vào đám ngự thú của Cao Bằng có đẳng cấp không thấp.
Đẳng cấp của đám ngự thú không thấp, tự nhiên có uy áp tản ra, quái vật bình thường đều biết xu cát tị hung, đương nhiên sẽ không tự chuốc lấy nhục nhã.
- Oa…
m thanh trầm thấp như sơn nhạc rung động đi xa dần, có vẻ như đám quái vật ẩn nấp trong bóng tối cảm giác được đám người Cao Bằng khó đối phó nên lựa chọn thối lui.
- Đi, đi nhanh qua lãnh địa của nó, nó sẽ không đuổi theo nữa.
Cao Bằng thúc giục.
Hẳn là con quái vật đang trốn trong bóng tối kia là Thánh cấp, dù trong đầm lầy Vân Mộng thì nó cũng là chúa tể một phương.
Dù không sợ nó, nhưng Cao Bằng cũng không hy vọng sẽ bị cuốn lấy. Như vậy sẽ gây ra động tĩnh quá lớn, hấp dẫn các quái vật khác tới.
Qua mảnh đầm lầy ướt sũng này, một cái hồ lớn phía trước chắn đường của đám Cao Bằng.
Cái hồ rất lớn, không thấy hết bờ, dù là nhìn sang trái hay nhìn sang phải nó đều chắn hết đường đi.
Cao Bằng vừa cười vừa nói:
- Chúng ta đã rời khỏi địa giới của đầm lầy Vân Mộng chưa?
- Sợ là… chưa.
Bàn Đại Hải chăm chú nhìn màn sương màu xám trên mặt hồ.
- Màn sương mù màu xám này chắc hẳn chỉ có ở đầm lầy Vân Mộng, ta có thể cảm nhận được trong hồ này có một đại gia hoả. Mà diện tích hồ thì… sợ là không nhỏ.
- Vậy chúng ta vòng qua hồ thôi.
Cao Bằng nói.
- Không cần phiền phức như thế. Ngươi thu những người khác vào trong không gian của A Xuẩn đi, sau đó hợp thể với ta, chúng ta lặng lẽ đi qua là được.
Bàn Đại Hải đưa ra ý kiến:
- Chỉ cần không phải tồn tại cấp Thần Minh, thì ở trong nước bọn chúng đừng mong tìm thấy ta.
Lúc trước khi Cao Bằng hợp thể với Bàn Đại Hải, con cá béo uỷ khuất như nàng dâu bị bắt nạt, vô cùng ai oán. Bây giờ lại nói rất nhẹ nhàng, biến hóa không thể nói là không lớn.
Cao Bằng thu những người khác lại rồi hợp thể với Bàn Đại Hải, lặng lẽ không một tiếng động xuống nước.

Trung tâm hồ, sâu dưới đáy.
Một cái vỏ sò siêu lớn màu đen nằm dưới đáy hồ.
Nó đã ở đây rất lâu, lâu lắm rồi.
Trên lớp vỏ lưng của nó mọc đầy rêu xanh, còn có cả đá, san hô, thậm chí cả bùn đất, tảo biển mọc lên rất tươi tốt.
Chỉ có từ góc độ phía trên mặt hồ, cách xa rất xa quan sát mới có thể thấy được hình dáng của nó. Nó tựa như một con cự thú tiềm ẩn dưới đáy vực sâu.
Dưới đáy là nơi an tĩnh nhất, tường hoà nhất trong hồ nước. Không có quái vật chém giết, cũng không có tranh đấu gì hết.
Chỉ có một cái vỏ sò to lớn cô độc đứng sừng sững.
Những quái vật có được linh trí nhất định đều nhận ra được nguy hiểm ở nơi này.
Ngoài bầy cá bình thường thì không có sinh vật nào khác. bầy cá cứ bơi qua bơi lại trong đám rong trên thân vỏ sò.
- Khó trách trong hồ không gặp nguy hiểm gì, thì ra hung hiểm thực sự là ở đây.
Bàn Đại Hải quan sát từ phía xa, nói với Cao Bằng qua huyết khế.
- Kia là một cái vỏ sò sao?
- Đó là một con thận, một con thận tu luyện đến cảnh giới rất cao.
Bàn Đại Hải híp mắt nói:
- Cao Bằng, có muốn làm một vố lớn không?
- Ngươi muốn làm gì?
- Thận đại bổ. Một con thận lớn thế này, ăn hết tinh hạch huyết nhục của nó, ít nhất ta có thể tăng hai cấp.
Bàn Đại Hải tham lam lè lưỡi liễm mép.
- Ngươi quá bị động. Trước kia dù làm gì cũng là bị động tiếp nhận, không thể như vậy mãi được.
Bàn Đại Hải giáo dục Cao Bằng:
- Ngươi phải học cách chủ động đi tranh, đi cướp! Không phải ngươi chết thì chính là ta sống, vật cạnh thiên trạch, ngươi thiếu một luồng ngoan kình.
- Trên thế giới này, không có con quái vật nào là vô tội. Sói ăn dê, dê ăn cỏ, cỏ cướp đoạt mặt đất. Dê không vô tội, cỏ cũng không vô tội.
Bàn Đại Hải cười gằn.
- Tư tưởng này của ngươi không tốt, bảo sao ngươi lại rơi vào tình thế hiện tại. Theo như cách ngươi nói thì ngươi cũng không vô tội.
Cao Bằng nhịn không được cười lên.
- Đương nhiên ta không vô tội.
Bàn Đại Hải đáp:
- Tài nghệ không bằng người mà thôi. Mấy năm nay ngươi có từng thấy ta nhắc tới tên đã đánh ta rớt khỏi thần đàn năm xưa không? Ta sẽ chỉ cầu nguyện cho nó tuyệt đối không nên chết, ta muốn dùng chính miệng ăn sạch nó.
Bàn Đại Hải cực kỳ phách lối.
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận