Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 630: Phong Bạo Thủy Ma Chu

Chương 630: Phong Bạo Thủy Ma Chu
- Bàn Đại Hải, tên kia chung quy vẫn là hậu đại của ngươi, hổ đói còn không ăn thịt con, chắc có lẽ nó sẽ không ăn ngươi chứ.
Cao Bằng cưỡi trên lưng Tứ Oa đứng ở mặt biển, nhìn qua mặt biển trước mắt gần như gần biến thành màu đen rồi nói.
Bàn Đại Hải nghiến hàm răng, nó đang có cảm giác nhức cả trứng:
- Khó mà nói, quan hệ giữa ta và nó vẫn luôn không tốt.
- Quan hệ không tốt cũng có nguyên nhân chứ, nào có vô duyên vô cớ mang hận.
Cao Bằng vỗ đầu Bàn Đại Hải.
Bàn Đại Hải trầm mặc chốc lát, sau đó mới chậm rãi nói:
- Năm đó sau khi phát sinh quan hệ với mẫu thân của nó rồi sinh ra nó, bởi vì bề ngoài nó giống với mẫu thân nên ta rất không ưa thích. Cho nên liền đuổi nó ra khỏi thần điện.
- Ách.
Cao Bằng đột nhiên cảm thấy việc này không thể trách đứa nhỏ được.
Cái này rõ ràng là vấn đề của Bàn Đại Hải.
- Sau khi ngươi đuổi nó ra ngoài thì không gặp lại nó sao?
Cao Bằng hỏi.
- Gặp qua vài lần. . . Khi đó nó đã không nhận ra ta nữa.
Bàn Đại Hải trả lời với vẻ không sao cả.
- Ta thấy nó sinh sống ở trong biển rất tốt, nó kế thừa một bộ phận thiên phú của ta và mẫu thân nó, trong đại dương gần như không có thiên địch gì cả. Những kẻ có thể đánh thắng được nó cũng biết đó là hậu duệ của ta, cho nên chỉ cần nó không chán sống cũng sẽ không bị nhằm vào.
- Dù gì cũng là hậu đại của ngươi, chỉ cần ngươi không phải bị ấm đầu, ngươi lãnh đạm đối với con mình như vậy làm gì?
Cao Bằng cũng không biết nói như thế nào với Bàn Đại Hải. Không đối tốt với con ngươi, hiện tại phải nếm quả đắng rồi.
- Hừ, ta mà còn quan hệ tốt với nó, còn đến phiên ngươi trở thành Ngự Sử của ta sao.
Bàn Đại Hải hừ lạnh nói.
Cao Bằng tỉ mỉ suy nghĩ, phát hiện Bàn Đại Hải nói điều này xác thực rất có đạo lý.
Cao Bằng chỉ biết có mấy Chuẩn Thần như vậy, càng nghĩ thì thấy chỉ có thể tới lôi kéo quan hệ với hậu đại của Bàn Đại Hải. Những Chuẩn Thần không thân chẳng quen kia vì sao phải giúp đỡ hắn.
Hoặc là cưỡng bức hoặc là lợi dụ, hoặc là thể hiện hành động thu lấy cảm tình.
Huống hồ Phong Bạo Thủy Ma Chu dù gì cũng là thần duệ, chiến lực khẳng định mạnh mẽ hơn so với Chuẩn Thần bình thường.
- Chắc nó không thèm để ý đến ngươi, nhìn một lần lập tức sẽ ăn hết ngươi cho mà xem. Chỉ cần nhìn thấy mà không ăn hết ngươi vậy thì đơn giản rồi, những quái vật có thiên phú dị bẩm như con của ngươi chắc từ nhỏ đến lớn đều không có nhiều bằng hữu. Tuy rằng khả năng nó đã mấy ngàn mấy vạn tuổi, nhưng mà chắc hẳn tâm trí không quá thành thục. Từ nhỏ đến lớn chưa từng được phụ thân thương yêu, bây giờ gặp lại phụ thân, nói không chừng sẽ rất vui sướng.
Cao Bằng sờ sờ lên cằm nghiêm túc nói với Bàn Đại Hải.
Bàn Đại Hải kinh sợ,
- Ngươi thật sự chuẩn bị đi tìm nó? Trời ạ, tại sao ngươi vẫn muốn cưỡng ép ta như vậy, ta đã nói hết lời rồi.
- Đúng vậy, chúng ta cũng đã đến nơi đây.
Cao Bằng bình tĩnh nói:
- Thời gian có hạn, chúng ta tới đây đã tiêu phí mất năm ngày, giờ đi Long Vẫn Cốc đã không kịp rồi.
Bàn Đại Hải kêu rên một tiếng.
- Mẹ nhà nó, đi theo ngươi thật sự là đen đủi tám đời.
Chuyện này còn khó chịu hơn so với việc mang nó đi rán.
- Đi thôi.
Cao Bằng thả người nhảy lên. Lúc thân hình ở giữa không trung thì vẫy tay vào bầu trời thu Tứ Oa vào không gian Ngự Thú.
Bàn Đại Hải thở dài, theo sát phía sau nhảy vào trong đại dương.
Đầu cá mập mạp vọt tới gần Cao Bằng, Cao Bằng dung nhập vào thân thể nó,
- Nó ở ngay trong vực sâu dưới đáy biển, chúng ta đi. Hừ, ta sẽ để cho ngươi được trải nghiệm cảm giác bất ngờ bị truy sát.
- Ngươi còn nói ngươi không có hảo cảm với con trai của mình. Ngay cả nó ở nơi nào ngươi cũng có thể cảm giác được, đây không phải tâm hữu linh tê thì là cái gì.
Cao Bằng trêu chọc nói.
- Đánh rắm!
Bàn Đại Hải hừ lạnh một tiếng.
- Tất cả thần đều có thể cảm giác được vị trí của con mình, không có cái gì che đậy nổi. Còn nữa, nó không phải con trai ta, nó là con gái ta.
- Con gái?
Cao Bằng có chút kinh ngạc.
Trong suốt quãng đường tiếp theo, Bàn Đại Hải không nói thêm một lời, dường như mang tâm sự nặng nề.
Cuối cùng Bàn Đại Hải dừng ở bên cạnh một khe nứt sâu thẳm cắt ngang đáy biển. Nhìn khe rãnh dưới chân, Bàn Đại Hải trầm mặc nhiều lần cũng không thể quyết định.
Cái đuôi lắc lắc qua lại, quét lớp cát trắng phía sau mông thành một cái hố to.
Cao Bằng không có thúc giục nó. Hắn biết những lúc thế này thúc giục Bàn Đại Hải chính là không có ý nghĩa, cần phải để chính nó vượt qua đạo khảm trong lòng mới được.
Qua một lúc lâu, Bàn Đại Hải thở dài một hơi, liên tục phun ra bong bóng ở trong nước.
Không có nói bất kỳ một điều gì, dũng cảm nhảy xuống khe rãnh thâm thúy.
Trong tầm mắt của Bàn Đại Hải và Cao Bằng giờ chỉ toàn bóng đêm, độ sâu nơi này khiến cho ánh sáng cũng không thể len lỏi đến. Tiến vào càng sâu, Bàn Đại Hải phảng phất bị Hắc Ám nơi này thôn phệ.
Ở chỗ này, thanh âm đã thành vật xa xỉ, bên tai chỉ còn lại âm thanh sóng ngầm cuồn cuộn.
Qua rất lâu, rất lâu. . .
Bên tai truyền đến tiếng gõ, dường như có đồ vật gì đang đánh vào trên vách đá nơi biển sâu, tần suất tiết tấu càng ngày càng nhanh.
Bàn Đại Hải theo thói quen vung vẩy đuôi một cái, nhưng mà mới vừa vung vẩy thì lập tức dính vào một tầng mạng nhện dày đặc. Bàn Đại Hải thầm hô không ổn, lúc nghĩ muốn thoát thân đã phát hiện xung quanh mình đều là Thiên La Địa Võng.
Chỗ càng sâu của đáy biển, bỗng lóe lên tám ngọn đèn xanh thẳm.
- Ta đang băn khoăn lúc ta ngủ tại sao lại có tiểu côn trùng tới quấy rầy ta.
Giọng nói khàn khàn, tràn ngập mị hoặc truyền đến từ bên chỗ sâu.
- Thì ra là ngươi, phụ thân đại nhân thân ái của ta.
Tám con mắt màu xanh biếc phảng phất ngọn lửa ma chơi nhìn chằm chằm vào Bàn Đại Hải, tựa như muốn đâm thủng đầu nó.
- Ngươi cảm thấy con gái của ngươi đói, nên đến đưa đồ ăn sao. Hố hố hố hố. . . Ha ha ha ha.
Tiếng cười tùy ý quanh quẩn tại đáy biển, thanh âm bén nhọn đâm vào màng tai.
- Tới rồi thì cho ta nhìn xem, vị thần linh từng cao cao tại thượng kia bây giờ là hèn mọn cỡ nào. Không ngờ ngươi mới chỉ là Thánh cấp, cùng cấp bậc với đồ ăn trong hậu viện của ta. Ngươi nhìn một chút xem bây giờ mình đáng thương đến cỡ nào!
Ầm ầm ~
Khí thế cuồng bạo nhấc lên sóng ngầm mãnh liệt, hai bên vách đá sụp đổ, cự thạch bị mạch nước ngầm đánh nát bay loạn bốn phía.
Bàn Đại Hải giống như con thuyền cô độc lắc lư trong bão tố, gắt gao dính chặt vào mạng lưới vô hình chằng chịt sau lưng.
Hiện tại trong lòng nó tràn đầy tuyệt vọng,
- Cao Bằng, ta bị ngươi hại chết rồi. Cái gì mà phụ thân và con gái tình thâm, biết ngay là cái tên nhà ngươi rót canh gà cho ta mà. Ngươi nhìn xem, nó đang muốn ăn ta đấy.
- Bây giờ ngươi hèn mọn đến cỡ nào. . . Không chịu nổi một kích! Ta có thể dễ dàng giết chết ngươi, xé ngươi thành vô số mảnh vụn sau đó đưa vào trong bụng ta.
Phong Bạo Thủy Ma Chu chậm rãi đi vòng quanh Bàn Đại Hải, chân nhện màu xanh đen thon dài giẫm ở trên thủy võng, đáy mắt mang theo vẻ ngạo mạn.
Nàng tựa hồ rất hưởng thụ loại khoái cảm mèo vờn chuột này, nhất là kẻ đóng vai cái con mồi chính là người phụ thân mà nàng vẫn luôn chán ghét.
Lúc này, toàn bộ đầu óc Bàn Đại Hải phát mộng, tựa như một đầu cá ngốc.
Cao Bằng thở dài, vẫn phải cần ta xuất mã mới được.
Tiếp quản thân thể Bàn Đại Hải.
Cao Bằng nháy mắt mấy cái. Hai con mắt như hai viên đậu nành trên đầu Bàn Đại Hải lộ ra thâm tình, giọng nói táo bạo vốn có của Bàn Đại Hải cũng lặng yên trở nên ôn hoà tràn ngập từ tính, bao hàm tình cảm thân thiết,
- Con biết không, trên thực tế qua nhiều năm như vậy vẫn luôn có một chuyện khiến cho ta vô cùng hối hận. Dù cho ta rớt xuống thần đàn, thần thể sụp đổ, nhưng chuyện đó vẫn luôn là một cây gai đâm thật sâu vào đáy lòng ta.
-------------------------------
Dịch : ND
Beta: B
Team : MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận