Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 490: Truy Sát

Chương 490: Truy Sát
Sắc mặt Cao Bằng âm trầm ngồi xổm trên mặt đất, nhẹ nhàng vuốt ve vết thương trên cơ thể Hàn Sương Tịch Sư. Lúc này Hàn Sương Tịch Sư đang nằm nhoài dưới đất, lâm vào trạng thái ngủ say.
Tịch Sư liều mạng sử dụng năng lực có thể giữ con hắc long kia lại, nhưng di chứng phải chịu là nó sẽ hoàn toàn ngủ say, coi như công phu vất vả tu luyện cả năm nay đã trôi theo dòng nước.
Càng quan trọng hơn là không biết Hàn Sương Tịch Sư sẽ ngủ say bao lâu. Nếu như… nó phải ngủ say mấy chục năm thì sao?
Cao Bằng không dám đánh cược, mà vừa rồi cũng không nguy hiểm đến mức cần Hàn Sương Tịch Sư liều mạng.
Cho dù phẩm chất của Hàn Sương Tịch Sư và hắc long giống nhau, nhưng đẳng cấp chênh lệch tới bốn cấp.
Khiêu chiến vượt cấp không hề dễ dàng. Lúc vừa rồi cũng không phải hoàn cảnh chiến đấu mà Hắc Thuỷ Yểm Long quen thuộc.
Về A Ngốc… trong cuộc chiến vừa rồi, A Ngốc đã tận lực.
Trận chiến đấu này, mỗi cá nhân đều chiến đấu với chức vị của mình.
Không có phối hợp nào hết, đương nhiên A Ngốc và Tịch Sư gần như chưa từng phối hợp tác chiến.
Sắc mặt Cao Bằng âm trầm như nước. Hắn đau lòng vì Hàn Sương Tịch Sư bị thương, cũng tự trách mình bất lực. Đột nhiên hắn nhớ lại một câu: tất cả bất lực đều bắt nguồn từ sự nhỏ yếu của chính mình.
Hắn cũng muốn kề vai chiến đấu với đám ngự thú chứ không phải chỉ vẻn vẹn làm một chủ nhân.
Nhưng đây là một việc rất khó khăn. Dù có tố chất thân thể của A Ban phản hồi lại nhưng về cơ bản Cao Bằng vẫn là một con người.
Chỉ là sức hắn mạnh lớn hơn những người khác một chút mà thôi.
Trong trận chiến của quái vật cấp Lĩnh Chủ, Cao Bằng miễn cưỡng còn có chút tác dụng hỗ trợ, nhưng trong trận chiến của quái vật Vương cấp, Cao Bằng không thể ra sức.
Bởi vì nếu đến cái bóng của đối thủ hắn cũng không thấy được, thì làm sao mà hiệp trợ chiến đấu?
Đây không phải trò chơi, càng không phải anime ngây thơ của trẻ con.
Quái vật sẽ không như đồ đần đứng im đấy chờ ngươi chậm rãi hạ lệnh đâu.
Bọn chúng tham lam, bọn chúng âm tàn, bọn chúng điên cuồng. Bọn chúng sẽ tìm và tận dụng mọi cơ hội có thể giết ngươi ngay khi ngươi đang nói nhảm.
Nhưng mà Cao Bằng luôn cảm thấy đây không phải tất cả năng lực của ngự sử, có lẽ là vì đẳng cấp ngự thú của mình còn chưa đủ chăng? Hay là mình chưa phát động điều kiện gì? Hắn cảm thấy, giữa ngự sử và ngự thú sẽ có nhiều phương thức chiến đấu hơn.
Hiện giờ Cao Bằng cùng đám ngự thú đang dừng chân trên một đỉnh núi.
Lồng ngực Hàn Sương Tịch Sư phập phồng kịch liệt.
Vết thương đã cầm được máu, tình hình không chuyển biến xấu đi.
Hồng thuỷ dưới chân đã tĩnh lặng.
Không có Hắc Thuỷ Yểm Long điều khiển, hồng thuỷ rút đi ào ào như đứa trẻ làm sai vội vàng chạy về phòng.
Nơi này có địa hình cao, cao hơn so với Trường An. Trên thực tế khi xây căn cứ Vu Hạp, người ta cũng từng mời chuyên gia địa lý hàng đầu quốc gia tới tư vấn.
Chuyên gia địa lý đưa ra đáp án là chắc chắn sẽ không bao giờ gặp hồng thuỷ.
Nhưng các chuyên gia không cân nhắc đến việc có một ngày toà thành thị này sẽ phải gánh chịu hồng thuỷ phi tự nhiên tập kích.
Căn cứ thành phố Vu Hạp gần như bị huỷ diệt hoàn toàn, trăm vạn xác chết trôi nổi, oán khí trùng thiên.
Thoáng chốc cả dòng lũ bị nhuộm đen, khí tức tanh hôi nồng đậm tràn ngập khắp đất trời.
Dường như đất đai cũng hư thối, hóa thành một bộ cự thi nằm vắt ngang thiên địa.
- Gia gia, gia gia, gia gia…
Đột nhiên có vô số đầu quái vật thò ra khỏi cơn hồng thuỷ, sau lưng chúng là một bộ não màu trắng như tuyết tuyết tinh nổi lơ lửng.
Trên bộ não có một quầng sáng cực kỳ thánh khiết.
- …
Cao Bằng nhìn bọn chúng.
Phát hiện tâm tình chủ nhân không tốt, Sinh Trưởng Chi Não vội ra lệnh cho đám con tiện nghi dừng kêu lại.
- Chủ nhân, nhận được tin tức của ngươi, ta vội vàng chạy tới đây.
Sinh Trưởng Chi Não nhanh chóng báo cáo.
- Chủ nhân, ta tới rồi.
Trong hồng thuỷ một cái đầu to lớn vươn ra, bóng đen xuyên thấu mặt nước, sóng lớn cuồn cuộn.
- Ừ.
Cao Bằng gật đầu.
- Tiểu Thảo, ngươi qua đây.
Cao Bằng ngoắc ngoắc Tiểu Thảo trên lưng A Ban.
Tiểu Thảo lanh lợi leo xuống khỏi lưng A Ban nhưng quá chậm. A Ban bèn dùng Thổ nguyên tố làm một cái cầu nối thẳng đến chủ nhân.
Tiểu Thảo thấy thân thể loang lổ máu của Tịch Sư, không nhịn được đau lòng.
- Anh ương, anh ương.
Cánh hoa bồ công anh trắng như tuyết tỏa ra quầng sáng ấm áp bay xuống vết thương của Tịch Sư, vết thương chậm rãi khép lại. Khí sắc của Hàn Sương Tịch Sư khá hơn rất nhiều, mũi nó phát ra tiếng hừ nhè nhẹ.
- Chủ nhân, con Hắc Long kia đang bỏ chạy về phía nam.
A Ngốc thấp giọng nói vào tai Cao Bằng.
Cao Bằng hơi động dung, nhớ tới căn cứ thành phố Vu Hạp. Con Hắc Long này có thể thôn phệ linh hồn để khôi phục thương thế, nếu để nó chạy vào các căn cứ đông dân hơn thì sẽ là một trận đại nạn.
- Chúng ta phải đi ngay!
Cao Bằng quyết định thật nhanh.
Hắn hạ lệnh cho Địa Ngục Vô Tướng Thụ để nó hấp thu hết oán khí sinh ra ở khu vực này, tránh cho nơi này lại sinh ra thứ quái vật kinh khủng nào đó.
Tiểu Hoàng nắm chặt nắm đấm nhìn Cao Bằng dẫn một đám ngự thú Vương cấp đi, đáy lòng tràn đầy khuất nhục.
Là vì thực lực của ta quá yếu! Nếu ta cũng là Vương cấp thì sẽ không bất lực như vậy…
Quả nhiên, nhỏ yếu cũng là một cái tội.
Tiểu Hoàng ta ở đây thề, tuyệt đối sẽ không để tình huống hôm nay xảy ra một lần nữa.
Dù Tiểu Diễm và Đại Tử không biểu hiện rõ ràng cảm xúc nhưng đều có vẻ hơi sa sút.
Ba con ngự thú kết bạn quay về tập đoàn Nam Thiên. Đại Tử cắn móng vuốt trầm tư thật lâu, cuối cùng dùng móng vuốt khắc một hàng chữ trên vách núi đá rồi bỏ nhà trốn đi. Nó quyết định tự cho mình một lần lịch luyện.

Hắc Thuỷ Yểm Long xuyên thẳng qua dãy núi, dọc đường bách thú yên tĩnh, uy áp kinh khủng chấn nhiếp tất cả quái vật bên đường không dám lên tiếng.
Mãi tới khi khí tức của Hắc Thuỷ Yểm Long lưu lại trong không khí nhạt đi thật nhiều rồi, một đám quái vật mới như người chết đuối vớ được cọc, nhưng còn chưa thở được hai hơi, lại một đám đại lão Vương cấp bay qua đỉnh đầu chúng…
Đứng trên đỉnh đầu Hắc Điện Lôi Ưng Khô Lâu, sắc mặt A Ngốc âm trầm, đi theo sau là một đám vong linh thuộc hạ.
Tổng cộng có bốn con vong linh Vương cấp, con nào con nấy đều là Vương cấp cao đẳng.
Cao Bằng nhắm mắt suy tư. Khó trách lại có Trảm Long Thiên Chương, khó trách còn có Vu Hạp Thần Nữ Thạch. Mới đầu Cao Bằng còn cảm thấy năng lực của Vu Hạp Thần Nữ Thạch rất gân gà, cải biến thời tiết? Theo như hắn thấy, năng lực này là một cái năng lực gân gà phế vật.
Nhưng giờ nghĩ lại, bất kỳ năng lực nào cũng có tác dụng của nó. Nếu cảm thấy nó gân gà, chỉ có nghĩa là ngươi không dùng đúng lưỡi dao thôi.
Tất cả năng lực đều là tương sinh tương khắc, không có năng lực vô địch, chỉ có năng lực thích hợp hơn.
Xem ra con đường phát triển toàn diện của mình là đúng đắn. Khi mình có đủ đoàn ngự thú, mình có thể khắc chế các loại quái vật có năng lực khác nhau.
Nếu mình có thể thu phục Thần Nữ Thạch và Trảm Long Thiên Chương trước trận đấu này, con Hắc Thuỷ Yểm Long đó sẽ chỉ là đống bùn đen mà thôi, hoàn toàn không cần chiến đấu gian nan như thế.
Hắc Thuỷ Yểm Long cảm thấy cổ mình ngứa ngáy khó chịu, tựa như nghẹn cái gì ở cổ.
Giống như nó vừa nuốt phải một cái xương cá, hóc cứng cổ họng. m độc của vong linh tử khí không ngừng từ trong cốt mâu kia phát ra.
Hắc Thuỷ Yểm Long phải tiêu hao không ít tinh lực mới có thể trấn áp vong linh tử khí này. Nó dùng long trảo gãi gãi cổ, nhưng thử bao nhiêu lần vẫn không rút được cốt mâu đó ra, ngược lại càng ngày càng ngứa.
- Khụ khụ…
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận