Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 678: Đột Phá

Chương 678: Đột Phá
Phương thức đám ngự thú tiêu hóa thần đồ cũng không giống nhau. Có con dùng cách hỗn độn thôn thảo, ngoác miệng lớn một ngụm nuốt đến nghẹn trắng mắt. Có con thì há miệng cố gắng nhét vào trong miệng, cũng có nhắm mắt ăn tươi nuốt sống.
Còn có con ngồi dưới đất, sờ cái đầu trọc của mình, há miệng cắn xé.
A Ngốc đứng yên tại chỗ, lặng lẽ cúi đầu nhìn đống xương sườn, xương sống trống rỗng trong ngực mình.
Trầm mặc một lát, nó đặt tay phải lên đầu của thần đồ, phun ra một màn sương đen, bao phủ thần đồ.
Trong màn hắc vụ, đường nét khuôn mặt của A Ngốc trở nên mơ hồ, chỉ còn hai đốm sáng màu đỏ yếu ớt chập chờn trong màn sương đen.
Cuối cùng, Cao Bằng lục soát hết phòng bảo tàng một lần nữa. Phòng bảo tàng rất lớn, nhưng bên trong không có bao nhiêu thứ.
Chỉ có một ít đồ chơi linh tinh nho nhỏ chất chồng trong một góc hẻo lánh. Đương nhiên, đồ chơi nhỏ cũng là so với địa vị thân phận của Ôn Dịch Chi Thần, cộng thêm tám mươi mốt cỗ thần đồ, chuyến này kiếm được không tệ.
Khi rời đi, Cao Bằng đóng tất cả cửa lại một cách chỉnh tề, quét dọn tất cả vết tích đám người để lại, tám mươi mốt bình chứa thần đồ cũng được hắn cất vào trong không gian của A Xuẩn. Nghe Bàn Đại Hải nói những cái bình này đều có giá trị không nhỏ, vì bình bình thường không thể chứa được thần đồ.
Đương nhiên, Cao Bằng đem chúng đi cũng vì phòng ngừa người sau thật vất vả mới tìm được đến bảo tàng lại chỉ thấy một đống bình rỗng.
Như vậy không tốt.
Đại hỉ đại bi cùng lúc, dễ bị cao huyết áp.
Cất kỹ cái bình thần đồ cuối cùng, Cao Bằng nhìn lại mật thất còn sạch hơn vừa bị chó liếm, sắc mặt tràn đầy vui mừng.
Một bước cuối cùng, rời đi theo lối vào, nghiêm túc đóng cửa lớn lại.
Hắn quay lại, thu sạch đám ngự thú vào trong không gian ngự thú, chỉ để lại Bàn Đại Hải và Long Nghĩ bên ngoài.
- Khó chịu quá.
Bàn Đại Hải sờ sờ cái bụng tròn vo. Mấy ngày trước ăn tàn thân của Ôn Dịch Chi Thần, vất vả lắm mới tiêu hóa được một chút, vừa rồi nó ăn đến chín bộ thần đồ thì càng khó chịu, lại càng phiền não hạnh phúc hơn.
Men theo đường vào vừa rồi, đám Cao Bằng quay lại chỗ Độc Linh Đàm kia.
Rầm rầm.
Tiếng nước từ mặt đầm vọng ra, Bổn Nguyên Trư trồi cái mặt heo nhìn khá buồn cười ra khỏi đầm nước, ghé vào bên bờ đầm, nhìn chằm chằm Cao Bằng:
- Ngươi muốn đi rồi sao?
- Ừ, ta phải đi rồi. Ta muốn quay về phục mệnh của đại nhân.
Cao Bằng điều khiển cơ thể Long Nghĩ đáp.
- Ta biết đại nhân đã vẫn lạc.
Bổn Nguyên Trư đột nhiên nói.
Cao Bằng dừng bước chân, sau lưng rùng mình, đáy mắt lộ ra một tia đề phòng. Trong hoàn cảnh bí bách thế này, đối phó với một con quái vật cấp Chuẩn Thần cũng không phải hành động sáng suốt.
- Nếu muốn thịt ngươi thì ta đã làm từ nãy rồi.
Bổn Nguyên Trư nhàm chán nói:
- Ngươi là người thứ hai biết tên của ta ngoài đại nhân, chắc hẳn các ngươi cũng có quen biết đại nhân, nếu không sẽ không biết tên ta.
- Trước kia khi chỉ có ta và đại nhân, người vẫn thường bóp bóp tai ta. Ngươi có thể bóp tai ta một chút được không?
Bổn Nguyên Trư chờ mong nhìn Cao Bằng.
Cao Bằng hơi sửng sốt, không ngờ Bổn Nguyên Trư lại đưa ra yêu cầu này.
Bổn Nguyên Trư bơi từ trong ao ra. Đầu heo, tai mèo, thân mãng xà, da bóng loáng màu đen nhánh không có vảy. Con heo này chậm rãi leo đến bên chân Cao Bằng.
Người nó cũng không có chân, cũng không có móng vuốt.
Cao Bằng cúi người, đưa tay phải ra, nhéo nhéo cái tai mèo trụi lủi hơi nhọn nhọn của Bổn Nguyên Trư.
Cảm giác rất dễ chịu, rất đàn hồi, cực kỳ thoải mái.
- Hừ hừ hừ.
Bổn Nguyên Trư thoải mái rên rỉ. Một lúc sau nó dứt khoát ngẩng đầu lên, thân thể hơi co lại, nửa thân sau quấn chặt lấy Cao Bằng.
Cao Bằng ho khan hai tiếng, ngươi quấn lấy ta thế này có hơi quá phận rồi đấy.
- Xuống đi.
Cao Bằng nhắc nhở.
Bổn Nguyên Trư ngoan ngoãn bò xuống.
A, không ngờ con heo này lại nghe lời như thế.
- Bò một vòng?
Bổn Nguyên Trư ngây ngốc nhìn Cao Bằng, vài giây sau, nó xoay xoay tại chỗ mấy vòng.
Nghe lời thế sao!
Nói ra chẳng ai tin được, đây là một con quái vật cấp Chuẩn Thần!
Hắn cảm giác, chẳng khác gì con chó ngốc nhà hàng xóm.
- Lại bóp bóp cho ta thêm lúc nữa đi.
Bổn Nguyên Trư xoay ba vòng xong lại hét lên.
Cao Bằng bóp bóp tai Bổn Nguyên Trư thêm một lát, nó mới hài lòng bò lại Linh Đàm.
- Ta vẫn còn nhớ lời chủ nhân dạy. Ngài nói với ta, không nên tùy tiện tin tưởng người khác, thế giới này có quá nhiều kẻ xấu.
Bổn Nguyên Trư toét miệng cười nói:
- Ngươi bóp tai cho ta, nhất định ngươi là người tốt.
- Ta là người tốt, vậy ngươi có muốn đi theo ta không? Dù sao thì chủ nhân của ngươi cũng không có ở đây.
Đột nhiên Cao Bằng hỏi vậy, nếu có thể bắt cóc được gia hỏa này thì hắn sẽ có một tay chân lớn.
Ai ngờ Bổn Nguyên Trư mới lúc nãy còn khờ khạo vô cùng lại đột nhiên lắc đầu:
- Ta không đi cùng ngươi đâu.
Nói xong, nó đứng dậy rời đi:
- Ngươi quá yếu, ta há mồm một cái là ăn được ngươi rồi.
Cao Bằng:
- …
- Chủ nhân đã nói, bên ngoài quá nguy hiểm, người ăn thịt người, quái vật ăn thịt quái vật. Nếu ta không chờ ở đây, rất có thể vừa ra ngoài ta đã bị ăn sạch sẽ.
Bổn Nguyên Trư nghiêm túc nói:
- Ngươi yếu như vậy, cứ ở lại đây với ta đi. Chỗ này của ta rất an toàn, sơn động của ta rất lớn, ngươi có thể xây một đầm nước ở bên cạnh, chúng ta ở cùng nhau.
Bổn Nguyên Trư hào phóng nói.
Cao Bằng không nhịn được phì cười, vị Chuẩn Thần này có vẻ sợ đủ thứ.
- Ta có thể bảo vệ ngươi. Vậy đi, nếu ta có thể đánh thắng thì ngươi đi theo ta nhé.
- Được, nhưng không cho ngươi tìm người giúp, nhất định phải là ngươi đánh bại ta mới được.
Bổn Nguyên Trư nói.
Dù Cao Bằng tiếc nuối nhưng cũng không có cách nào khác. Hiện giờ hắn đang dùng cơ thể Long Nghĩ, nói cách khác thì nhất định phải để cho Long Nghĩ tự mình đánh bại được Bổn Nguyên Trư mới có thể thu phục con lợn này.
Trước mắt Long Nghĩ không phải đối thủ của nó. Long Nghĩ mới cấp 80, kém ròng rã hai cấp lớn.
Oanh!
Long Nghĩ dẫm xuống một cái, nham thạch dưới chân đột nhiên vỡ ra.
Cao Bằng đột nhiên cảm nhận được huyết dịch và sức mạnh nguyên tố trong cơ thể bắt đầu bạo động. Bọn chúng đang nhảy lên hoan hô, cùng cộng minh với thiên địa.
Đây là….?
- Long Nghĩ sắp đột phá Thánh cấp, là do thần đồ vừa rồi nó ăn.
Bàn Đại Hải nói với Cao Bằng.
Cao Bằng không dám trì hoãn, vội giao lại quyền kiểm soát cơ thể cho Long Nghĩ, để cho nó tìm một nơi vắng vẻ hoàn thành tiến hóa.
Cao Bằng đi xa rồi, Bổn Nguyên Trư mới nổi lên mặt nước, kinh ngạc nhìn lối ra.
Thoáng chốc, ở cửa hang có một cái bóng còng xuống đang đi vào.
Vải đen che khuất khuôn mặt, dưới lớp khăn có thể thấy cái mũi nhọn và tròn, hai bên mũi phơ phất hai chòm râu mượt mà.
- Chủ nhân, người về rồi!
Bổn Nguyên Trư kinh hỉ hô lên, từ trong Linh Đàm lao ra, nhào tới.
Vù…
Một cơn gió thổi tới, cái bóng còng còng biến mất như bọt biển.
Trong huyệt động vẫn tối như mực, chỉ để lại Bổn Nguyên Trư thất vọng mất mát đứng tại chỗ, ngơ ngác mờ mịt.
Thật lâu sau, từ trong huyệt động vang lên tiếng gào như khóc than:
- Chủ nhân….
...
Nơi rừng núi thâm sâu, trong một hẻm núi hiếm vết chân người, nguyên tố trong không khí bạo động. Nguyên tố cuồng bạo hình thành một mảnh khí áp nhiệt độ cao, bao phủ cả ngọn núi.
Thật lâu sau, một tiếng hót bén nhọn vang khắp núi rừng.
Hỏa diễm ngập trời đốt cháy tứ phương, cả ngọn núi đều bị ngọn lửa bao trùm, hoàn toàn hóa thành một tòa Hỏa Diệm Sơn.
Rất rất lâu sau, khí tức trong núi rừng mới lắng lại.
Mấy cái đầu từ dưới đất nhô lên, lặng lẽ quan sát bốn phía.
Cuối cùng đã kết thúc.
Bắt đầu từ nửa đêm, ngọn núi này cứ không ngừng bạo động, chưa từng dừng lại. Lúc thì là lửa, lúc thì là băng, lúc lại là lôi điện, có đôi khi còn xen kẽ một số thuộc tính cổ quái kỳ lạ.
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận