Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 307: Sa Mạc Đại Lệ

Chương 307: Sa Mạc Đại Lệ
Từ sâu bên trong phòng vọng tới âm thanh bình thủy tinh rơi xuống đất.
Sau đó, Cao Bằng không nhận phải bất kỳ sự thăm dò nào nữa.
Xuyên qua ba hành lang và hai tứ hợp viện, người đàn ông mặc áo jacket màu đen ở trước mặt cuối cùng cũng dừng bước lại.
Người đàn ông mặc áo jacket màu đen không quay đầu, vẫn quay lưng với Cao Bằng. Mồ hôi lấm tấm ướt đẫm trán, tóc mai, xương quai xanh và cổ áo của hắn.
Hắc Thứ Oa ở cửa thứ nhất chỉ là một sự thăm dò đơn giản, thực lực của nó không quá mạnh, nhưng cũng có cấp Tinh Anh, đồng thời cũng là ngự thú của người đàn ông mặc áo jacket màu đen này.
Kết quả, nó bị người thanh niên kia trừng mắt một cái đã khuất phục thành cái dạng này. Sự sợ hãi mãnh liệt từ sâu trong linh hồn thông qua huyết khế truyền lại, người đàn ông mặc áo jacket đen cảm nhận được rõ ràng nhất.
Mà tất cả những thứ này chỉ là do một ánh mắt của người thanh niên ở sau lưng hắn.
Có thể thấy thực lực của người thanh niên này khủng bố đến mức nào.
- Chắc hẳn ngài muốn tới sa mạc Đại Lệ, tôi đã liên hệ với những người khác rồi, muộn nhất là mười giờ đêm nay sẽ xuất phát.
Người đàn ông mặc áo jacket đen thì thào nói.
Cao Bằng lặng lẽ gật đầu. Xung quanh hắn đều là lều cao, vô số gậy trúc xuyên từ tường viện ra cao ngang đỉnh đầu, một đống đồ lộn xộn được dồn vào trong sân.
- Hay là ngài cứ nghỉ ngơi một lát đi. Tôi đã sắp xếp rồi, chỉ cần đủ người sẽ xuất phát ngay, chậm nhất là mười giờ đêm nay, lúc đó mặc kệ có đủ người hay không đều sẽ đi.
Người đàn ông áo jacket đen nói.
Cao Bằng híp mắt lại, một lát sau mới chậm rãi gật đầu.

Trời tối dần.
Một đội ngũ từ một bên khác đi ra ngoài.
Tổng cộng có sáu người, đi theo sau sáu người này là mấy thân ảnh khổng lồ, toàn bộ đều được bao phủ bởi một lớp vải đen thật dày. Tựa như mấy cái bóng đen như mực nhúc nhích dưới bóng râm.
- Chúng ta không thể đi đường lớn. Đường lớn đều có cửa khẩu do quân đội đóng giữ, chúng ta phải rời thành Trường An theo một con đường nhỏ.
Người phụ nữ đen gầy đi đầu tiên giải thích. Tóc nàng được buộc gọn gàng, lông mày nhỏ, mắt híp, động tác mạnh mẽ thuần thục.
Thành Trường An lớn như thế, dù có là quân đội cũng không thể phong tỏa tất cả các nơi.
Theo vùng ngoại thành một mực đi ra phía ngoài, bên tai có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng động cơ ô tô truyền đến từ phía đường cao tốc ở phía xa.
Trong hoàn cảnh tối đen này nếu không có người quen dẫn đường thì không thể đi nhanh được, cả một đêm sẽ chẳng đi được bao xa.
Đi được khoảng hai giờ, vượt qua một ngọn núi, mượn bóng đêm che lấp, một chiếc xe tải lớn đỗ ở trên đường cái phía trước.
Trong xe tải vọng ra một tiếng còi bén nhọn.
Người phụ nữ đen gầy đi đầu cũng lấy ra một cái còi từ trong túi quần, thổi một hồi dài hai hồi ngắn.
Tất —— tất tất!
- Chúng ta đi nhanh một chút, người của quân đội chưa kiểm tra đến nơi này.
Người phụ nữ đen gầy bước nhanh hơn.
Đương nhiên mấy người bọn họ ngồi ở toa xe đằng trước, buồng xe phía sau lưu lại cho đám ngự thú.
Bị vải đen che kín nên không thể thấy rõ hình dáng ngự thú, chỉ có thể nhìn thấy tất cả ngự thú đều có hình thể không nhỏ ngồi chen lấn ở buồng xe sau. Tựa hồ chen lấn đến phiền, một con ngự thú gào lên một tiếng, đụng mạnh vào một con ngự thú khác.
- Rống!
Con ngự thú vừa bị đụng vào lắc lắc đầu, trong cổ họng phát ra một tiếng gầm thét.
Mắt thấy sẽ xảy ra một trận tranh chấp.
Đột nhiên, một đôi tay xương đen nhánh đâm rách miếng vải đen, một trái một phải đè lại đầu của hai con ngự thú.
Lập tức không gian yên tĩnh lại.
Hai con ngự thú vừa mới nãy còn rất táo bạo giờ đã đông cứng lại một chỗ.
Thùng xe phía sau chỉ còn lại sự yên tĩnh giống như chết.
Trong toa xe trước, Cao Bằng ngồi ở vị trí trong cùng, bên phải là một người phụ nữ mặc váy đỏ sậm, hai vai mượt mà, xương quai xanh tinh xảo, mái tóc đen quăn xoắn xõa xuống, hai chân thon dài mượt mà.
Tựa hồ phát hiện Cao Bằng đang nhìn mình, người phụ nữ mặc váy đỏ quay sang mỉm cười với hắn. Đôi môi căng mọng đánh son đỏ vẽ lên một đường cong động lòng người.
Cao Bằng thu hồi ánh mắt, dù gì nhìn một người phụ nữ như vậy thực sự là không lễ phép.
Hai người ngồi xa hơn tựa hồ biết nhau, nhờ trí nhớ siêu việt trong đầu Cao Bằng tái hiện ra hình dáng của bọn họ.
Đây là một đôi tình lữ, nhìn qua là loại con nhà giàu, không thiếu tiền.
Có lẽ đi đến sa mạc Đại Lệ theo con đường này chỉ là vì muốn trải nghiệm cảm giác kích thích.
Chạy được khoảng hơn ba giờ, xe tải lớn hơi lắc lư. Đường đi đã cũ nên có nhiều chỗ xuất hiện tổn hại, vì thế tốc độ di chuyển không quá nhanh.
- Ngao ô ——
Bên ngoài xe tải truyền đến tiếng sói hú.
Tiếng kêu thê lương u hàn, tựa như hơi lạnh thấu xương trong mùa đông.
Cao Bằng nhìn ra ngoài cửa sổ, trên sườn núi hai bên đường hiện lên từng đoàn u quang xanh biếc tựa như đèn lồng trôi nổi trong đêm tối.
Ở nơi này làm gì có đèn lồng, đó là rất nhiều chó sói có hình thể thon dài khổng lồ lao nhanh trên sườn núi.
Dù xe tải có gia tăng tốc độ cũng không thể thoát khỏi đám quái vật đáng sợ này.
- Tốc độ của chúng ta đã tăng lên tới một 120 km/h rồi.
Người tài xế hùng hùng hổ hổ nói:
- Đám chó chết này ngắm vào chúng ta rồi.
Thấy xe tải phóng nhanh như vậy, chó sói hai bên sườn núi càng hưng phấn, trong cổ họng phát ra tiếng hú dài.
- Dừng xe!
Người phụ nữ đen gầy đột nhiên hạ lệnh.
Tài xế nghe vậy giảm tốc độ, xe càng ngày càng chậm dần, dần dần dừng lại giữa đường lớn.
Đám chó sói từ bốn phương tám hướng vây lại.
Con ngươi màu xanh lục vô cùng khiếp người.
Trong buồng xe phía sau, dưới lòng bàn chân Tiểu Diễm có một quầng sáng Lĩnh Chủ màu đỏ thẫm lóe lên rồi biến mất.
Đám chó sói vây quanh bỗng cứng đờ cả người, sợ hãi bỏ chạy tứ tán, vừa chạy vừa phát ra những tiếng kêu nức nở sợ hãi.
Ngao ô ~
Ngao ô!
Ngao ô!
Ngao ô uông ~
- Chuyện này…
Người phụ nữ đen gầy đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, nhưng khi nhìn thấy đám chó sói đang bỏ chạy tứ tán thì không dám tin vào mắt mình. Sau đó, nàng cúi đầu nhìn Khai Sơn Đao trong tay, rơi vào trầm tư…
- Tiếp tục lái xe đi thôi.
Cao Bằng phá vỡ bầu không khí quỷ dị trong xe.
Người phụ nữ đen gầy nghe vậy mới tỉnh ra, nói với tài xế:
- Tiếp tục lái xe đi!
Đương nhiên nàng sẽ không cho rằng mình chỉ mới nhấc một cây đao lên là có thể dọa chạy nhiều chó sói như vậy. Mặc dù nàng có một con ngự thú cấp Thủ Lĩnh, nhưng cũng chỉ là sơ kỳ, nàng cũng không cho rằng một con ngự thú cấp Thủ Lĩnh sơ kỳ lại có thể dọa chạy đám chó sói cấp Tinh Anh này.
Nhưng nàng rất biết điều không có hỏi nhiều, nhiệm vụ của nàng là đưa những người này đến gần sa mạc Đại Lệ, những chuyện còn lại nàng không cần quan tâm.
Tiếp tục đi được khoảng nửa giờ nữa, cảnh sắc xung quanh hoang vu dần, thảm thực vật trên sườn núi cũng dần thưa thớt. Đêm nay trăng không sáng lắm, thảm thực vật thấp bé trên sườn núi phác họa ra từng đạo từng đạo bóng đen thật nhỏ.
- Tới rồi, đi lên phía trước chính là sa mạc Đại lệ, đi theo con đường nhỏ bên cạnh khoảng hai cây số là một điểm tập trung. Ở đó có lính đánh thuê, còn có nhiều người khác, là một khu vực không ai quản lý.
Người phụ nữ đen gầy xuống xe, chỉ cho đám người Cao Bằng con đường nhỏ rồi lên xe rời đi.
Đất dưới chân khá xốp, gió từ phía xa thổi tới mang theo vài phần hương vị cát bụi khô hanh.
Nhìn ra xa, ở cuối tầm mắt là một mảnh hoang vu khảm lên một tầng viền bạc.
Nơi đó chính là sa mạc Đại Lệ…
Nữ sĩ mặc chiếc váy màu đỏ quay ra sau lưng vẫy vẫy tay, một con quái vật bao phủ trong vải đen đột nhiên cử động, tựa như lợi kiếm cắt qua vải vóc.
Chỉ trong nháy mắt vải đen đã bị xé rách, một cái đuôi màu xám bạc hiện lên trong đêm tối đặc biệt bắt mắt.
---------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận