Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 654: Thần Cảnh

Chương 654: Thần Cảnh
- Miễn phí?
Mọi người ở đây hơi động lòng, cảm thấy có chút hứng thú.
Cao Bằng cười ha hả:
- Chờ sau khi ra khỏi mê cung, ta sẽ phái người liên hệ với bộ lạc của các ngươi để làm thủ tục hợp tác.
Sau khi nói xong Cao Bằng lại điều khiển Đại Tử rời khỏi nơi này, bay về phía xa.
...
Trong bí cảnh là một rừng rậm đầy tiếng chim hương hoa, ở trong cánh rừng rậm này có rất nhiều quái vật sinh hoạt.
Hơn nữa bên trong còn có số lượng không ít những quái vật hệ long.
- Ở đây có thể là một bí cảnh của thần minh hệ long.
Bàn Đại Hải thông qua huyết khế nói với Cao Bằng.
- Thần minh hệ long...
Cao Bằng chậm rãi gật đầu.
Đại Tử bây giờ đã trưởng thành đến phẩm chất Thần thoại, nếu như tiếp tục tiến hóa chính là phẩm chất Vĩnh hằng.
Nhưng mà Cao Bằng cũng không cho rằng ở trong hậu hoa viên của thần minh này có thể tìm được nguyên liệu để Đại Tử tiến hóa. Tuy nhiên... thật ra có thể suy tính một chút cho bảy tiểu Long Nghĩ.
Bây giờ bảy tiểu Long Nghĩ chỉ là phẩm chất Sử thi, tài liệu từ phẩm chất Sử thi tấn thăng đến phẩm chất Truyền thuyết cũng không tính là quá quý hiếm, chỉ là tương đối hiếm có mà thôi. Có lẽ ở đây mình có thể tìm được nguyên liệu làm cho cả bảy tên nhóc tiến hóa.
Làm cho bảy tiểu Long Nghĩ nhanh chóng đề thăng phẩm chất, cũng là một phương pháp khiến cho đoàn đội ngự thú trong tay mình nhanh chóng tăng trưởng thực lực trong thời gian ngắn.
- Lần trước ông ngoại của tôi đến nơi này có nhìn thấy một bông Thủy Tang Hoa, nhưng phải hơn trăm năm mới nở, cho nên mới không lấy đi.
- Cô không sợ thời gian lâu như vậy nó đã bị quái vật khác ăn rồi sao?
Cao Bằng mở miệng nói.
- Năm đó, trước khi đi ông ngoại tôi đã giết chết quái vật trông coi đóa Thủy Tang Hoa kia, sau đó lại gieo hai gốc Mê Huyễn Thụ ở gần đó. Quái vật bình thường chắc hẳn sẽ không phát hiện được, lần này tôi gọi anh tới cũng là đề phòng có biến cố xảy ra.
Đồng Linh áy náy nói.
Cao Bằng gật đầu, không cảm thấy có gì bất ngờ.
Mê Huyễn Thụ là một loại cây ăn quả, có thể sinh trưởng trong phần lớn hoàn cảnh. Mê Huyễn Thụ có thể che giấu mùi, đồng thời phát sinh chiếu xạ hoàn cảnh trùng với khu vực gần đó.
Nói như vậy, ngự sử có kinh nghiệm cũng có thể phân biệt ra Mê Huyễn Thụ. Mọi người thường nói nơi nào có Mê Huyễn Thụ, nơi đó đều sẽ che giấu bảo tàng,
Tuy nhiên ngoại trừ thời gian quy định thì không có người ngoài có thể tiến vào bí cảnh này, bởi vậy Mê Huyễn Thụ ngược lại cũng rất bảo đảm.
Hai người đi trong bí cảnh ba ngày. Bí cảnh mở ra tổng cộng một tháng, một tháng sau bất kể ngươi ở chỗ nào trong bí cảnh đều sẽ bị truyền tống đến nơi đã bước vào.
Ba ngày không ngắn, ở lại ba ngày xem như là trả thù lao của mình.
Sau khi bọn họ đi tới nơi ông ngoại nàng tìm được Thủy Tang Hoa năm đó, Mê Huyễn Thụ vẫn sinh trưởng rất tốt.
Đồng Linh lấy ra một bình nhỏ, trong bình chứa một con sâu màu đỏ. Nàng mở nắp bình ra, con sâu trong bình bay ra ngoài, nóng lòng bay về phía Mê Huyễn Thụ để ăn quả. Nửa giờ sau, quả trên Mê Huyễn Thụ đã bị ăn sạch, huyễn cảnh cũng theo đó bị phá bỏ.
Đồng Linh lại nhanh chóng lấy ra một bình thủy tinh nhỏ khác, bên trong chứa một ít Mê Huyễn Quả đã được nghiền thành bột, sau đó đổ một ít bột phấn vào trong bình khác. Một lát sau, con sâu nhỏ màu đỏ hào hứng bay tới, coong một tiếng rơi vào trong bình. Đồng Linh đậy nắp bình rồi cất đi.
Con sâu nhỏ màu đỏ với trí tuệ không cao lộ ra vẻ mặt mờ mịt sờ vào vách bình thủy tinh. Ta vừa làm gì, vì sao ta vẫn ở trong này vậy.
Có chút thú vị.
Cao Bằng thấy thú vị. Bất luận là con sâu nhỏ màu đỏ hay Mê Huyễn Quả được nghiền thành bột phấn, đều lộ rõ văn minh và trí tuệ được tích lũy qua nhiều năm của những người ở bộ lạc này.
- Thủy Tang Hoa vẫn còn, phải chờ mấy tháng nữa mới nở, nhưng có thể kích thích cho nó phát triển nhanh hơn.
Đồng Linh thở phào nhẹ nhõm, chuyện Thủy Tang Hoa rất quan trọng, nàng không thể không cẩn thận được.
Nhiệm vụ lần này đã hoàn thành một nửa, những bước còn lại chỉ cần làm dựa theo trưởng bối trong tộc phân phó là được.
Đồng Linh cung kính cúi đầu trước Cao Bằng:
- Cám ơn anh.
- Đây là giao dịch công bằng, không cần cám ơn tôi.
Cao Bằng khoát tay áo rồi xoay người rời đi.
Hắn triệu hồi ra A Xuẩn, sau đó từ trong không gian của nó lấy ra bốn mươi cái điện thoại di động, mỗi cái điện thoại di động mở lên đều là ảnh chụp địa đồ của một bộ lạc.
Cao Bằng đồng thời quan sát bốn mươi tấm hình, ánh mắt nhanh chóng phân biệt, sau đó trong đầu của hắn bắt đầu hình thành một bức ảnh hoàn chỉnh hơn, lớn hơn.
- Ở đây... Ở đây...
Giống như tờ báo bị xé rách được Cao Bằng dần dần ghép lại một cách hoàn chỉnh.
- Sao nhìn qua cái này giống như một vườn hoa vậy?!
Cao Bằng nhìn địa đồ dần dần hoàn chỉnh trong tay, trong lòng đột nhiên xuất hiện một suy đoán hoang đường.
Hắn vội vàng lấy ra bản phác hoạ và một tờ giấy trắng, bắt đầu nhanh chóng vẽ.
Không bao lâu, một bức địa đồ hoàn chỉnh xuất hiện ở trên giấy vẽ.
Cao Bằng triệu hồi Bàn Đại Hải ra ngoài:
- Đại Hải, ngươi xem ta vẽ giống cái gì.
Bàn Đại Hải nhìn qua, nói rất chắc chắn:
- Đây không phải là một vườn hoa sao!
Bàn Đại Hải hơi sửng sốt, sau đó ánh mắt lập tức sáng lên:
- Chỗ chúng ta đang ở là hậu hoa viên của thần minh?
Sau đó ánh mắt Bàn Đại Hải lóe ra vẻ hưng phấn:
- Buôn bán có lời rồi, lần này chúng ta kiếm lời lớn rồi. Thần bình thường đều không có tư cách thành lập Thần cảnh, chỉ có thần linh cao cấp thậm chí tồn tại càng cường đại hơn mới có tư cách thành lập Thần cảnh.
- Thần cảnh là gì?
- Thần cảnh chính là...
Bàn Đại Hải nghiêm túc suy nghĩ nửa phút:
- Dù sao nói ngươi cũng không biết, ngươi cứ hiểu thành chỗ ở của thần linh và phòng bảo tàng là được.
- Trong hậu hoa viên của thần linh không có vật gì tốt, ở đây chỉ là nơi thần linh dùng để thư giãn trong lúc rảnh rỗi thôi.
Bàn Đại Hải mở miệng nói.
- Cho dù có đáng giá cũng chỉ là một ít hoa cỏ trồng trong đó. Nhưng qua thời gian lâu như vậy, những thứ đáng giá hẳn đã sớm bị bọn quái vật trong hậu hoa viên gặm gần hết rồi.
Nghe Bàn Đại Hải nói, Cao Bằng luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Trong hậu hoa viên không thứ gì đáng tiền, một ít hoa cỏ đáng giá bị quái vật trong hậu hoa viên ăn gần hết... Mỗi lần những bộ lạc này qua đều giống như phát lớn tài vậy.
A...
Cao Bằng biết nghe lời phải:
- Vậy ngươi nói xem chúng ta nên đi đâu.
- Phòng bảo tàng của thần linh đều sẽ cất giữ những thứ hắn cho rằng có ý nghĩa hoặc rất giá trị, thần khí của thần linh bình thường đều đặt ở trong đó.
Bàn Đại Hải phân tích.
- Vậy chúng ta đi tới chỗ ở đó thôi?
Cao Bằng nghe tới thần khí thì cảm thấy rất hứng thú.
Cũng không phải nói không có thần khí thì không thể, chỉ là Cao Bằng có sở thích sưu tầm, đặc biệt là đồ tốt như thần khí. Cho dù không dùng bày trong nhà cũng là một chuyện tốt mà.
Hơn nữa, sau khi chứng kiến qua Hải Hoàng Thôn Phệ Chi Nha và Vô Tận Luân Hồi Mê Cung, Cao Bằng không cảm thấy uy lực của thần khí yếu. Chẳng qua bởi vì thực lực của bọn họ bây giờ chưa đủ nên không thể sử dụng thần khí mà thôi.
- Không, đi tới phòng bảo tàng!
Bàn Đại Hải lắc đầu:
- Ta hoài nghi thần khí của thần linh cao cấp có lẽ đều có ý thức của riêng mình, bằng không lâu như vậy sao Thần cảnh này còn chưa bị hủy diệt. Hơn nữa, trong phòng bảo tàng có nhiều thứ tốt hơn, có lẽ có thứ mà bây giờ chúng ta dùng được.
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận