Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 552: Ta Muốn Các Ngươi Giành Được Quán Quân

Chương 552: Ta Muốn Các Ngươi Giành Được Quán Quân
Đồng Thành mở miệng nói:
- Việc ám sát ngươi không liên quan tới những người khác, chỉ là hành vi cá nhân của ta thôi. Ta chỉ tới tra xét về tình hình của các ngươi.
Tra xét tình hình của chúng ta sao...
Cao Bằng càng nghĩ càng thấy không đúng liền nhấc Đồng Thành đang nằm dưới đất lên:
- Nếu như tra xét tình hình, vậy tại sao lại đột nhiên biến thành ám sát ta?
Đồng Thành liếc nhìn Cao Bằng rồi mỉm cười không trả lời.
Đồng Thành không trả lời làm cho Cao Bằng thấy rất không thoải mái.
- Cởi giày của hắn ra.
Chiêu Tài cắn một cái trực tiếp kéo giày trên chân của Đồng Thành ra.
Trong không khí lập tức truyền ra một mùi vị không thể tả được.
- Dùng đuôi của ngươi gãi ngứa cho hắn.
Trên chóp đuôi của Chiêu Tài có mấy dúm lông tơ nhỏ màu vàng nhạt linh hoạt vòng qua không trung, sau đó lướt qua lòng bàn chân của hắn.
Cơ thể Đồng Thành run lên, biểu tình trên mặt trở nên kỳ lạ.
- Nhanh cười đi, không cho phép nhịn cười.
Cao Bằng quát một tiếng.
Biểu tình trên mặt Đồng Thành nhanh chóng trở nên kỳ lạ lại đầy khó chịu, oán hận trừng mắt với Cao Bằng, gương mặt bắt đầu vặn vẹo, cơ thể run rẩy.
Hắn nhìn chằm chằm vào Cao Bằng rồi nói đầy tàn bạo:
- Phốc... Ta tuyệt đối sẽ không.... Phốc.. Nói cho ngươi biết... Ha ha ha ha tên ma quỷ nhà ngươi! Ha ha ha ha ha....
Hai mươi phút sau... gương mặt Đồng Thành đỏ bừng, tóc trên trán dính bết vào gương mặt, mồ hôi lớn liên tục chảy ra, ngực không ngừng nhấp nhô kịch liệt, hai mắt đờ đẫn nhìn trần nhà.
- Nói cách khác, ngươi là người của tập đoàn Hổ Sơn, lần này qua điều tra tình hình tuyển thủ của trường chúng ta sao?
Cao Bằng chắp hai tay sau lưng đi qua đi lại ở trong kho hàng.
Đồng Thành không nói gì, bây giờ trong lòng hắn vô cùng hối hận, không ngờ được mình cuối cùng vẫn không chịu nổi cách ép cung đầy ma quỷ này.
- Sau đó ngươi lại trùng hợp nhìn thấy ta, nên muốn thuận tiện xử lý ta sao?
Cao Bằng nghiêng đầu rồi cảm thấy có gì đó không ổn.
Hóa ra ta chỉ là thuận tiện mà thôi?
- Tuy nhiên nói đi thì phải có nói lại, lần trước trường học của chúng ta chỉ giành được vị trí thứ tám, tập đoàn Hổ Sơn các ngươi còn tới theo dõi một đội yếu như chúng ta làm gì.
Cao Bằng thì thào tự nói, đột nhiên nghĩ đến một vài điều. Trong những tập đoàn phía sau trung học Hoa Võ lại có cả tập đoàn Hổ Sơn!
Mà lần trước Trần Triển Đường của trung học Hoa Võ đã đánh bại Lý Tuấn Tông trong trận đấu, theo lý thuyết chỉ cần phân ra thắng bại thì không nên ra tay độc ác như vậy.
Dù sao bọn họ cũng không có thù hận gì lớn, trừ khi thật sự đến cuộc thi đấu quan trọng nhất, không thể không liều mạng mới có thể bất chấp thủ đoạn.
Lần trước loại Thiên Các Học Phủ của mình, lần này còn tới nữa?
Chẳng lẽ thật sự muốn trở thành kẻ địch cả đời với Thiên Các Học Phủ sao?
- Ngươi nói xem tập đoàn Hổ Sơn các ngươi có những cao thủ nào vậy?
Cao Bằng nhìn chằm chằm vào mắt của Đồng Thành.
- Ta sẽ không nói nữa, ngươi cứ giết quách ta đi.
Đồng Thành tức giận quát.
Cao Bằng gật đầu:
- Được, vậy ta sẽ giúp ngươi được toại nguyện.
Hắn nói xong liền nhấc Đồng Thành lên, nhân lúc trời tối liền đi tới dưới chân núi.
Đi được nửa đường, Cao Bằng cảm thấy tốc độ hơi chậm liền ngồi ở trên lưng của Chiêu Tài.
Có lẽ bởi vì đệm thịt, Chiêu Tài đi ở trên đường núi không có cảm giác lắc lư gì.
Mười phút sau, bọn họ đến sông Trường Giang. Đồng Thành nhìn nước trong con sông trước mắt ngưng tụ thành một bóng người, sau đó thò tay về phía hắn...
Ngay sau đó, Đồng Thành liền mất đi tri giác.
- Chủ nhân, đây là thứ đọc được từ trong ký ức của người này.
Sinh Trưởng Chi Não chuyển ký ức tới cho Cao Bằng. Hắn nhắm mắt lại bắt đầu đọc lấy đoạn ký ức do Sinh Trưởng Chi Não truyền tới cho mình.
Thật lâu sau, Cao Bằng mở mắt.
Người này quả nhiên nói dối. Hắn đúng là do tập đoàn Hổ Sơn phái tới, nhưng mục đích bọn họ phái hắn tới không phải là để tìm hiểu tin tức, mà là phế bỏ hoặc giết chết ngự thú của năm tuyển thủ trong Thiên Các Học Phủ. Quan trọng nhất là giết chết Bạo Vân Tước của Thiên Các Học Phủ.
- Có nội gian.
Vẻ mặt Cao Bằng dần dần âm trầm. Không có nhiều người biết được sự tồn tại của Bạo Vân Tước, hơn nữa trước đó ông ngoại và lãnh đạo cao cấp trong trường học đều ra lệnh cưỡng chế, nghiêm cấm mọi người tùy ý nói cho người ngoài. Vậy mà tập đoàn Hổ Sơn lại biết được chuyện Bạo Vân Tước tồn tại, điều này đáng để suy nghĩ đây.
Hơn nữa, Đồng Thành thậm chí còn biết rõ ràng về khu vực dành riêng cho ngự thú ở ngọn núi phía sau trường học. Đây là tin tức đã được bảo mật.
Trong trường học có nội gian là chuyện sớm có thể dự đoán được. Bởi vì tập đoàn Nam Thiên cũng sắp xếp gián điệp ở trong thế lực khác. Nhưng khi chuyện như vậy thật sự phát sinh ở trên người mình, vẫn khiến cho người ta không thoải mái.
Cao Bằng nhắm mắt lại rồi hít sâu một hơi.
Thật lâu sau, Cao Bằng lại từ từ thở ra. Một tiếng thở dài yếu ớt dường như đẩy ra hết tất cả những gì buồn phiền trong lòng.
Rõ ràng lần này ta cũng chỉ muốn dẫn theo học sinh đi dạo một vòng, thậm chí cũng không tính đoạt giải quán quân, nhưng vì sao các ngươi cứ muốn ép ta.
Thành thật tranh đấu công bằng không được sao? Thua cũng chỉ là do các học sinh tài nghệ không tốt, ta tâm phục khẩu phục.
Điều này giống như ta đang chạy thi công bằng trên đấu trường, luôn có người đột nhiên xông tới... ném cờ về phía ta?
Ngươi không biết lá cờ này rất nặng sao? Ngươi không biết làm vậy sẽ quấy nhiễu quá trình chạy của ta sao?
- Thôi đi, nếu như chỉ vì những người này ngầm hại ta, ta cũng làm như vậy thì có khác gì bọn họ chứ?
Cao Bằng lắc đầu. Muốn thắng cũng phải đường đường chính chính đánh bại bọn họ ở trên sân đấu, biến con đường chính nghĩa thành bánh xe nghiền nát tất cả yêu ma quỷ quái!
Vậy thì quyết định một mục tiêu nhỏ, giành được giải quán quân trong cúp các trường trung học lần này... Ở trên sân đấu, cho đám tiểu nhân này một cái bạt tai thật mạnh.
Lần này cúp các trường trung học Hoa Hạ không có tổ chức ở Đế Đô, địa điểm thi đấu được lựa chọn ở Ma Đô, một thành phố quan trọng phía đông khu Hoa Hạ.
Châm chọc nhất là Ma Đô là địa bàn của Liên minh Tự Do, nói cách khác trận thi đấu lần này được tiến hành bên trong căn cứ lớn dưới cờ của Liên minh Tự Do.
Bây giờ còn cách thi đấu toàn quốc có một tuần. Một tuần là... đủ rồi.
Cao Bằng nhìn thấy trời đã tối nên không trở về trường học nữa, định hôm sau sẽ tìm năm học sinh này sau.
Ngày hôm sau, trời mới vừa hửng sáng Cao Bằng đã gọi năm học sinh đến, đồng thời bảo bọn họ dẫn theo ngự thú của mình.
Vừa trải qua chuyện tối ngày hôm trước, trên mặt năm học sinh vẫn còn sợ hãi.
Tuy bọn họ không phải chưa từng nhìn thấy quái vật Vương cấp, nhưng vẫn là lần đầu tiên tận mắt chứng kiến trận chiến đấu ác liệt như tối hôm qua vậy.
Sáng sớm hôm nay, khi bọn họ dậy đi qua khu giảng đường, còn nhìn thấy vết tích đáng sợ để lại trên bức tường kia.
Cả mảng tường lớn bị đổ, nghe nói có mấy phòng học ở tầng một gần tường ngoài đều đã bị phong tỏa, tường thủng rất nhiều lỗ.
Sau khi bọn họ ngồi xe đi lòng vòng ở trong núi nửa giờ, mới đi tới trước một ngọn núi không có gì khác thường.
Theo chấn động rất nhỏ vang lên, ngọn núi trước mắt từ từ tách ra hai bên. Cao Bằng mặc áo khoác dài màu trắng đeo khẩu trang đứng ở bên trong cửa lớn bình tĩnh nhìn năm bạn học này.
- Vào đi.
Đám người Vương Cửu Cửu, Tào Hoán giống như Lưu mỗ mỗ tiến vào trang viên lớn, rụt cổ thận trọng đi vào trong phòng thí nghiệm ẩn ở trong núi này.
Cao Bằng đi ở phía trước dẫn đường, bình tĩnh nói:
- Ban đầu ta chỉ muốn cho các ngươi rèn luyện một chút trong cuộc thi lần này, nhưng bây giờ ta thay đổi ý định rồi. Ta muốn các ngươi giành được giải quán quân!
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận