Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 574: Nơi Này Là Địa Ngục

Chương 574: Nơi Này Là Địa Ngục
Con đường phía trước đột nhiên bị cắt đứt mất, phảng phất có một bức tranh khổng lồ chặn ngang trời đất nơi đây. Bên trong bức tranh chính là một khung cảnh khác hẳn, âm trầm biến hoá kỳ lạ, trên đại thụ chọc trời không có lấy một chiếc lá, trên không trung có một mặt trăng màu vàng treo lơ lửng giữa bầu trời, cỏ hoang um tùm, phảng phất như hoàng tuyền địa ngục khủng bố.
- Đây là đâu… Không phải vết nứt không gian chứ? Lớn quá!
Có người chấn kinh tự lẩm bẩm vì cảnh sắc trước mắt.
- Nào có vết nứt không gian lớn như thế. Cho dù có là vết nứt không gian lớn nhất cũng không bằng một phần mười nơi này.
Một người bên cạnh phản bác.
- Chẳng lẽ là không gian gấp? Trái đất của chúng ta vốn thuộc về một thế giới siêu khổng lồ, có điều đã bị che giấu bởi một vài thủ đoạn nào đó?
Một nghiên cứu viên đeo kính gọng vàng cuồng nhiệt suy đoán, chỉ hận không thể xông vào ngay lập tức để nghiên cứu cho kỹ.
Nhưng hắn vẫn đủ tỉnh táo để ý thức được mình chỉ là nghiên cứu viên, không phải nhân viên chiến đấu. Khi gặp phải nguy hiểm, đến khả năng chạy trốn giữ mạng cũng không có.
Người đi đầu lên tiếng.
- Chúng ta đi qua thôi.
Người đi đầu được quân đội khu Hoa Hạ phái tới. Nói là đội trưởng dẫn đầu nhưng thực tế cũng chỉ được sung làm nhân vật đại diện thôi.
Đến đây rồi, đương nhiên sẽ không bỏ đi.
Nếu chỉ đến nhìn thoáng một cái rồi xám xịt trở về… vậy chỉ sợ người tổ chức và tham gia hành động lần này đều sẽ trở thành trò cười hết.
Trong chớp mắt khi xuyên qua không gian, Cao Bằng lập tức có một cảm giác kỳ lạ, tựa như có một tầng hạn chế nào đó trên cơ thể hắn đã được giải khai.
Cảm giác này rất quen thuộc, trước đây không lâu hắn đã được trải qua một lần.
Cao Bằng hơi biến sắc.
Bắc Thanh Nghiên cũng đã nhận ra điều gì đó. Vừa rồi nàng được Hàn Băng Tu La Kỵ Sĩ nhắc nhở, có thể giải trừ tầng phong ấn cuối cùng.
Nhưng Bắc Thanh Nghiên đã ngăn suy nghĩ giải trừ phong ấn của Hàn Băng Tu La Kỵ Sĩ lại.
Giải trừ phong ấn thì dễ, giải xong muốn phong ấn lại sẽ không dễ như vậy.
- A!
Trong đội ngũ có tiếng hét chói tai vang lên.
Cao Bằng vừa quay đầu lại thì thấy một cái xác thú tàn tạ không chịu nổi từ dưới đất chui lên. Cái xác thú này mọc đầy lông tơ màu xanh, hai mắt đỏ lòm, răng nanh thò ra.
Trên cơ thể nó bốc lên mùi rữa nát hôi thối.
Nhìn qua cực kỳ kinh khủng... Sau đó nó bị một bàn tay gấu từ bên cạnh vươn ra tát một cái ngã lăn trên mặt đất.
Đầu trực tiếp biến thành thịt xay.
Thì ra chỉ là một hàng mẫu.
Đám người lập tức hiểu ra.
Tựa như cảm ứng được khí tức của người sống, liên tục có đủ loại thi thể từ dưới đất leo ra, nhưng gọi là thi thể cũng không phải, mà phải gọi là quái vật xác sống.
Đẳng cấp của đám quái vật xác sống này không cao. Cao Bằng để ý, cao nhất cũng chỉ là cấp Thủ Lĩnh, đến cấp Lĩnh Chủ cũng không có.
Nơi này nhìn qua tựa như là nơi mà những loại quái vật vong linh hệ hồn, hắc ám và tử vong ở. Cao Bằng búng tay triệu hồi Tiểu Diễm.
Đòn tấn công của Tiểu Diễm có thể gia tăng tổn thương cho hồn thể.
Cao Bằng đến bên cạnh một cái cây, vỏ cây già cỗi sần sùi.
Hắn sờ tay lên, một khí tức âm lãnh từ thân cây muốn rót vào trong cơ thể hắn.
Nhưng sau khi tiếp xúc với Cao Bằng, khí tức này đều chuyển dời đến cơ thể Tiẻu Diễm.
Năng lượng nóng rực của Tiểu Diễm đảo quanh một vòng, thôn phệ hết những khí tức âm lãnh này.
- Lệ?
Á Huyết Thanh Loan xoay đầu lại nhìn chằm chằm vào Tất Phương.
Tiểu Diễm cũng quay sang nhìn Thanh Loan.
Tất Phương, Thanh Loan, Đại Bằng, Kim Ô,.. đều là phi cầm thần thú tiếng tăm lừng lẫy trong thần thoại.
Cùng là phi cầm, quan hệ giữa chúng cũng gần gũi hơn chủng tộc khác.
- Ngươi là Tất Phương?
Tất Phương chỉ có một chân nên rất dễ phân biệt.
- Nhưng mà… tại sao ngươi lại mập như thế?
Á Huyết Thanh Loan chần chừ hỏi. Suýt chút nữa nó đã không nhận ra Tất Phương, mới đầu còn tưởng là một con chim cánh cụt.
- Ồ.
Tiểu Diễm thờ ơ.
Tiểu thanh điểu —— Ngươi có biết không, từ hôm nay đường chim của ngươi sẽ khó đi.
- … Ngươi có thể bay lên sao?
Thanh Loan chần chờ một lát rồi hỏi.
- Ha ha.
Tiểu Diễm lễ phép cười lạnh với nó một tiếng, mặc dù một con chim mà cười như thế thì có vẻ rất kỳ quái.
- Ta không thích hoàn cảnh xung quanh, nơi này bị cái gì ô nhiễm rồi sao?
Một người lẩm bẩm.
Một học giả ngồi xổm xuống ngắt một đóa hoa màu đỏ dưới đất.
- Bông hoa này đẹp quá, không thuộc về bất kỳ chủng loại đã biết nào ở trái đất.
Trần Hương Nguyên kinh hỉ nói. Hắn là một chuyên gia nghiên cứu hệ thực vật, để tránh bị nhiễm độc, hắn đã đeo tới hai tầng găng tay đặc biệt, rồi thận trọng đào bông hoa lên.
Những người khác chỉ nhìn thoáng qua hắn một chút rồi thôi.
Trên thực tế, lúc này không chỉ có mình hắn bắt đầu sưu tầm các loại vật chất và tài liệu xung quanh, gần như tất cả các học giả nhìn thấy đại bảo khố chưa từng bị phát hiện ra đều có phản ứng như vậy.
- Hả?
Quét quét lớp bùn bên trên đi, Trần Hương Nguyên thấy có gì đó là lạ, đây là cành hoa sao? Tại sao lại có điểm gì là lạ?
Hắn chạm khẽ ngón tay vào cành hoa. Cành hoa đang yên tĩnh đột nhiên run rẩy kịch liệt, trong chớp mắt cành hoa tung ra vô số gai nhọn như lông tơ bay ra bốn phương tám hướng. Gai nhọn này uy lực kinh người, tốc độ cực nhanh, nhưng lại rất nhẹ nên không bay được bao xa.
Trần Hương Nguyên gần nhất hơi giật mình một cái.
Sau đó hắn cảm giác mặt mình khó chịu, chạm ngón tay lên mặt thì như bị kim đâm!
Trần Hương Nguyên kêu thảm. Nơi hắn vừa sờ vào chớp mắt đã sưng đỏ lên rồi rữa nát cực nhanh.
Khuôn mặt hắn biến đổi vặn vẹo, da mặt chi chít chấm đỏ, sau đó sưng lên rồi nhanh chóng hư thối. Sau một tiếng kêu thê lương, Trần Hương Nguyên bụm mặt quỳ rạp xuống đất.
Da mặt, cơ bắp nhanh chóng thối nát. Trong chớp mắt hắn chỉ còn lại một bộ xương trắng.
Mặt đất toác ra, nuốt trọn bộ xương.
Một lát sau, một đoá hoa đỏ khác từ dưới đất chậm rãi mọc lên.
Những người khác đều biến sắc lùi lại hai bước.
Có người muốn huỷ đoá hoa này đi nhưng bị ngăn lại:
- Đây là tài liệu rất tốt để nghiên cứu, lại ở ngay lối ra của vết nứt không gian, lúc nào cũng ngắt được, chỉ cần chúng ta không chạm vào đoá hoa này là được rồi.
Sau đó, bọn họ cắm một bảng thông báo xuống cạnh đóa hoa. Trên đó ghi nghiêm cấm đụng vào.
- Ta đi xem một chút.
Cao Bằng cưỡi Tiểu Diễm bay lên không trung quan sát xung quanh.
Hắn thấy dường như màu xám đã ngấm vào từng tấc đất nơi này. Nhìn qua, khắp tầm mắt đều là cảnh tượng tương tự, ngay cả ngọn núi xa xa cũng đầy tử khí màu xám âm u này.
Dường như Tiểu Diễm bay lên đã kinh động đến quái vật nơi đây, hắn thấy một hai con chim có bộ cánh tàn tạ phẫn nộ giang rộng đôi cánh xác xơ tựa như một lá cờ cũ đón gió gào thét.
Nếu hắn không nhìn nhầm thì… hình như có thể nhìn thấy được xương trắng ở trên cánh.
Xương trắng bàng bạc khiến cho người ta nhìn mà phát khiếp.
【Tên quái vật】: Tử Vong Âm Độ Điểu
【Đẳng cấp quái vật】: Cấp 39
【Phẩm chất quái vật】: Phẩm chất Phổ Thông / Phẩm chất Phổ Thông
【Thuộc tính quái vật】: Hệ Âm / Hệ Vong Linh
【Nhược điểm quái vật】: Hệ Quang Minh / Hệ Hoả / Hệ Thần Thánh
【Giới thiệu vắn tắt về quái vật】: Tử Vong Âm Độ Điểu sinh ra trong địa ngục, là một loài quái vật rất phổ biến ở địa ngục.
Địa ngục là sao….. Nơi này là địa ngục?!!??
Thân là người Hoa, làm sao hắn không biết đến địa ngục chứ. Người ta thường nói “đưa ngươi xuống địa ngục”, không ngờ mình không cần ai đưa lại tự đi vào.
Nếu là địa ngục thì cảnh tượng xung quanh cũng dễ lý giải.
Tiểu Diễm hót vang một tiếng, Tử Vong Âm Độ Điểu lập tức bị nổ nát.
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận