Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 659: Hủy Diệt Đột Kích

Chương 659: Hủy Diệt Đột Kích
Mấy hôm sau, Cao Bằng dẫn theo Chiêu Tài đi càn quét từng căn phòng một.
Đóng kỹ cửa phòng cuối cùng, Cao Bằng có thói quen ra vào phòng phải cẩn thận đóng kín cửa.
Mấy hôm nay, Cao Bằng đã đi một lượt các phòng bảo tàng, bảo vật bên trong nói nhiều không nhiều, nói ít không ít.
Có rất nhiều phòng bên trong rỗng tuếch, chẳng có thứ gì.
Còn có phòng có bảo vật, nhưng bảo vật trong đó sau nhiều năm tháng dài đằng đẵng đã mất linh tính hoặc hóa thành một đống gỗ mục, sắt vụn.
- Có thu hoạch lần này, coi như nội tình của ta không kém mấy bộ lạc cấp cao kia rồi.
Cao Bằng ôm A Xuẩn, sờ sờ cái bụng bóng loáng của nó, nhỏ giọng trầm trồ.
Phốc tức phốc tức. Được xoa bụng, A Xuẩn thoải mái rên một cách kỳ quái.
Thu hoạch lần này lớn thế nào chỉ có Cao Bằng mới rõ.
Chênh lệch lớn nhất giữa hắn và các bộ lạc kia là nội tình. Nội tình là cái gì? Là vô số bảo vật truyền lại từ đời này đến đời khác, hoặc là con át chủ bài được giấu đi.
Cho dù mất cả trăm năm mới có được một bảo vật, thì một vạn năm trôi qua cũng đã có được một trăm bảo vật rồi.
Đương nhiên, nếu xét một cách nghiêm ngặt thì cũng không thể tính như vậy.
Nhưng mà đại thể cũng không xê xích bao nhiêu.
Có đôi khi, một ít bảo vật, dù không phát huy được tác dụng ngay, nhưng góp nhặt lại thì vẫn là nội tình. Nói không chừng một ngày nào đó nó sẽ phát huy tác dụng.
Đương nhiên, lần này Cao Bằng cũng nhặt nhạnh được không ít nguyên liệu tiến giai.
Khi hắn còn đang trầm ngâm, hư không xung quanh đột nhiên vặn vẹo, Cao Bằng và đám ngự thú chỉ cảm thấy hình ảnh xung quanh lóe lên một cái là bị truyền tới lối vào.
Quanh cửa vào có rất nhiều người tụ tập, những người này đều nhìn hắn chằm chằm.
Cao Bằng cảm giác rất khó chịu, trên mặt ta có hoa chắc.
- Các ngươi nhìn ta chằm chằm làm cái gì?
Cao Bằng bật cười hỏi.
- Không có gì.
Mấy người gần đó lắc đầu liên tục, có người lùi lại một bước.
- Đại nhân, chính là hắn. Trong bí cảnh, chính hắn đã cướp bản đồ của chúng ta.
Một người thanh niên dáng dấp không cao, mũi củ tỏi mắt to đứng ra cáo trạng với Thanh Vân Nam.
- Ta chỉ mượn xem thôi mà, vả lại, ta đâu có nhìn không, chẳng phải ta đã nói sẽ miễn phí xây trạm phát sóng giúp mọi người sao?
Cao Bằng thở dài.
- Sao người trẻ tuổi như ngươi lại táo bạo thế? Không phải ta chỉ mượn xem bản đồ của mọi người một chút thôi sao? Làm gì mà như tiểu tức phụ đi tìm đại nhân cáo trạng?
Cao Bằng im lặng. Hắn còn tưởng có chuyện lớn gì chứ.
Nghe hắn gọi mình là tiểu tức phụ, người trẻ tuổi đang cáo trạng kia biến sắc, tựa như bị vũ nhục gì lớn lắm, siết chặt nắm đấm hung tợn nhìn Cao Bằng chòng chọc.
- Để ta nói với ngươi thêm một câu. Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo.
Cao Bằng cười khẽ.
Thanh Vân Nam khẽ nhăn mày, lên tiếng:
- Được rồi, dừng lại ở đây đi!
Thanh Vân Nam rất có uy tín, hắn đã lên tiếng, đương nhiên những người khác sẽ không nói gì nữa.
Dù sao Cao Bằng cũng không phải người của bộ lạc mình, đương nhiên Thanh Vân Nam sẽ không quản hắn.
Hắn chỉ nhìn Cao Bằng một chút, muốn nói lại thôi.
- Đi! Về bộ lạc!
Thanh Vân Nam xoay người rời đi, không hỏi những người khác có thu hoạch gì.
Thanh Vân Nam đi trước, những người khác đi theo sau.
Các ngự sử hưng phấn tụm năm tụm ba thành từng nhóm thảo luận mình thu được bảo vật gì, gặp quái vật gì, gặp chuyện lạ gì trong bí cảnh.
Cũng có người buồn ra mặt, che mặt khóc nức nở.
Đây là người có bạn bè không về được, triệt để lưu lại trong bí cảnh.
Có người vui, cũng có người buồn.
Rống!
Ầm!
Một tiếng quái vật rống lên inh tai quanh quẩn trong thiên địa.
Phía trước, đột nhiên có một vết đứt gãy.
Vào lúc này, không gian rắn chắc trở nên vô cùng yếu ớt, vỡ ra từng vết rạn lớn, cực kỳ đáng sợ.
Như một tòa cao ốc đổ sụp, giữa hư không như có tuyết lở, từng tầng mảnh vỡ không gian từ giữa không trung rơi xuống.
Nửa bầu trời bị đụng nát.
Thanh Vân Nam biến sắc:
- Lui lại!
Ngang…
Một tiếng rống từ sâu trong vết nứt không gian vọng ra.
Hư không vỡ vụn sau lưng là từng mảng hư không loạn lưu không có quy tắc, tựa như muốn hủy diệt mọi thứ trước mắt.
Mượn ánh sáng tỏa ra khi không gian vỡ vụn, Cao Bằng nhìn thấy cự thú thủy diệt lần đầu tiên.
Như một con cự kình từ dưới biển sâu vô tận giết lên, cái cằm màu bạc sáng loáng đầy đường gân hình lượn sóng lan sang hai bên tới tận lỗ tai, màu sắc càng lúc càng đậm dần, da nó màu tím, bóng loáng.
Có tám con mắt màu vàng cam, như hai hàng bóng đèn chiếu sáng bên hông tàu ngầm.
Dù không lớn, nhưng cực kỳ nổi bật.
Rống…..
Cự thú hủy diệt mở miệng lớn, hung hăng táp tới một đỉnh núi nguy nga trước mặt.
Rắc rắc.
Như một cái bánh gạo giòn tan bị cắn trúng, rắc một tiếng, đỉnh núi bị cắn đứt, cây cối sinh vật ở trên đó như vụn vừng rắc trên bánh ga tô, bị đầu lưỡi đỏ tươi quét một cái, chẳng còn lại gì.
Rống! Dường như tiếp xúc với không khí quá lâu, chóp mũi nó bắt đầu mọc lên từng đốm đen ám trầm, cự thú hủy diệt vội vàng lùi lại, giấu trong hư không bạo loạn nhòm ngó đồ ăn bên ngoài.
【Tên quái vật】: Hủy Diệt Đồ Hình Cự Kình
【Đẳng cấp quái vật】: Trung Vị Thần Minh
Cao Bằng chỉ có thể nhìn thấy hai hàng số liệu này, không chớp mắt nhìn chằm chằm con cự kình đang tiềm phục trong hư không loạn lưu.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải thứ có thể so với Thần Minh, hoặc có thể nói là quái vật cấp Thần Minh. Ngay trong tích tắc nó vừa xuất hiện, Cao Bằng đã triệt để bị hấp dẫn.
Ngang…
Đây là lần thứ hai Cao bằng nghe thấy âm thanh này.
Con Hủy Diệt Đồ Hình Cự Kình hừ hừ mũi, hai mắt sáng lên rồi mở ngoác cái miệng rộng, tiếng du dương xa xưa cũng biến thành tiếng rống khát máu.
Hủy diệt thôn tính!
Từ trong cái miệng lớn tỏa ra u quang màu đen kịt, tựa như một cái lỗ đen, hút tất cả mọi thứ vào trong miệng.
Có mảnh vỡ không gian, có cả núi sông, còn có từng khối đại lục lớn.
Tất cả mọi thứ đều nối đuôi nhau đổ vào trong miệng nó.
Lần này, cuối cùng nó đã ăn no, hờ hững quay đầu rời đi, bơi vào sâu trong hư không.
Còn đám Cao Bằng và Thanh Vân Nam đều không bị nó nhìn đến.
Giống như một người đi đường đói bụng nhón chân lên hái được hai quả trái cây ăn giải khát, còn hai hoặc mười mấy con kiến con nằm sấp trên cành cây thì căn bản không chú ý đến.
- Đường lúc tới đã mất rồi, chúng ta đổi đường khác thôi.
Thanh Vân Nam nhìn một mảng hàng rào thế giới bị sụp đổ, bất đắc dĩ nói.
Mà nơi này quá nguy hiểm, hàng rào thế giới sụp ra một cái khe như vậy rất có thể sẽ hấp dẫn các cự thú hủy diệt khác tới.
- Có thể trăm năm sau sẽ không còn bí cảnh nữa, rất có thể các ngươi chính là những người cuối cùng thăm dò bí cảnh này.
Thanh Vân Nam thấp giọng nói.
- Ài, vậy thì đáng tiếc, trong bí cảnh có rất nhiều linh vật.
- Đúng vậy, còn bao nhiêu linh vật chưa lấy được nữa.
Có người than thở.
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận