Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 694: Bộ lạc Lê

Chương 694: Bộ lạc Lê
Trong đầm lầy hôi thối mọc ra từng chiếc từng chiếc lá sen xanh biếc, từ trong kẽ hở của những lá sen là hoa sen màu trắng và màu hồng nhạt.
Nhìn kỹ lại có thể thấy “mặt đất” xanh biếc này là do rất nhiều hạt tròn nhỏ màu xanh ghép lại với nhau, giống như đường băng sân vận động được lát bằng cao su màu xanh.
Vài bóng dáng im lặng đẩy bụi cây rậm rạp ra, ở trong đầm lầy chậm rãi đi về phía trước.
Đây là bốn con ngự thú giống nhau như đúc, đầu dẹt như đầu ếch, hai đồng tử rất lớn, chỉ có một cái đầu lộ ra khỏi mặt nước, phần cơ thể còn lại đã biến mất ở trong nước, động tác mềm mại linh hoạt như bốn con u linh trong đầm lầy.
Con ngự thú đi đầu dừng lại, giơ bàn tay ra khỏi mặt nước, ba cái móng vuốt trong suốt màu lam nhạt mở ra, màng chân vịt gần như trong suốt.
Miệng há mở phát ra sóng âm tần suất thấp.
- Phía trước có người.
Ba con ngự thú phía sau có kích thước nhỏ hơn lộ ra sự cảnh giác, rất ăn ý tách xa nhau ra, phân tán theo hình quạt.
Cùng lúc đó ở bên kia, Cao Bằng đang cầm vỏ sò nhỏ trong bàn tay chợt dừng bước. Vỏ sò lớn chừng bàn tay há miệng, những giọt nước lấp lánh ngưng tụ ở quanh thân Bạch Thận khiến nó trở nên bóng loáng sáng ngời.
Mí mắt Bàn Đại Hải hé mở nhưng lười ra tay, thản nhiên nói:
- Giao cho Tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng ngồi ở trên lưng Tam đầu khuyển giơ tay xoa cái đầu trọc của mình, liếc mắt nhìn Cao Bằng và Bàn Đại Hải, sau đó nhảy từ trên lưng Tam đầu khuyển nhảy xuống rồi đạp một cước ở trên mông nó:
- Giao cho ngươi.
- Ngao ô…
- Gâu…
- Ngao ô…
Đại Ngốc và Tam Ngốc bị đạp có hơi đau, không nhịn được kêu khẽ.
Nhị Ngốc không chỉ không cảm giác đến đau đớn, trái lại càng thêm hưng phấn, mắt sáng ngời thè lưỡi ra, sải bốn chân điên cuồng chạy về phía trước, không biết làm bắn tung tóe bao nhiêu bùn nhão.
Đại Tử chậm rãi đi theo phía sau cùng, thỉnh thoảng hít sâu một hơi nuốt vào Lôi nguyên tố trong không khí.
Trong thời gian ngắn, rất nhiều Lôi nguyên tố nhanh chóng di chuyển tạo thành một dòng chảy tia điện như ẩn như hiện ở bên miệng của Đại Tử.
Đại Tử híp mắt chép chép miệng, tốc độ hấp thu lôi điện như vậy quá chậm, nhưng dù sao có cũng hơn không.
- Tới rồi, cẩn thận đấy!
Trong vùng đầm lầy phía trước truyền ra tiếng chạy gấp rút trong nước, trong mắt của bốn con ngự thú lộ ra vài phần cảnh giác. Kẻ dám hành động nghênh ngang ở trong đầm lầy Vân Mộng như thế, không phải trẻ tuổi lỗ mãng thì chính là cao thủ.
Tiếng sói hú chó sủa như ẩn như hiện vọng đến gần. Nghe âm thanh ầm ĩ giống như có một đàn sói thú đang điên cuồng hú, nhưng ở trong cảm giác của bọn chúng rõ ràng chỉ có một cái bóng.
Bóng đen xuất hiện ở cuối chân trời, hai bên dưới chân nó bắn ra bùn nhão, giống như một con trâu điên bị đốt đuôi.
Một con ngự thú ở bên trái híp mắt lại, đầu lưỡi màu tím sậm chậm rãi phun ra. Trên đầu lưỡi có một cái lỗ nhỏ như đầu kim, từ trong đó phun ra một luồng khí lưu không dễ nhận ra được.
Sahara đang chạy như điên đột nhiên trúng tên, bịch một tiếng ngã sấp vào trong bùn nhão, đầu hướng xuống đất, bốn chân treo giữa trời.
Sau đó lăng không xoay tròn 720 độ, cuối cùng cắm đầu vào trong bùn nhão rồi lập tức mê man.
- Tìm được rồi.
Trên bầu trời, Long Nghĩ ẩn thân tiềm hành đi theo cúi đầu vung hai tay ra.
Hoán đổi thuộc tính, Đại Lực Kim Cương Nghĩ! Yên Vụ Long Nghĩ!
- Hàng!
Cơ thể Bách Biến Long Nghĩ hiện ra ở trong không khí.
Ầm...
Hai chưởng ấn do sương mù ngưng tụ thành hiện ra trong không khí, phát ra hai luồng gợn sóng trong suốt. Sau đó bay thẳng xuống phía dưới, tựa như diều hâu bắt gà con.
Cự chưởng tạo ra sóng khí khắp trời, vũng bùn dưới chân bị áp lực đánh thành một cái hố hình vòng cung.
Phần lớn cơ thể ngự thú ẩn nấp ở trong đầm lầy bị lộ ra. Đây là một loại ngự thú tương tự với người nhái, trên lưng có từng cái gai nhọn sắc bén, đuôi dài nhỏ, mặt ngoài cơ thể trơn nhẵn bóng mỡ, ở trong nước hẳn là rất linh hoạt.
Trong đó có một con ngự thú không cam lòng bị bắt làm tù binh, tay phải đặt ở bên thắt lưng bỗng nhiên rút ra một cây gai dài, cơ bắp mềm mại không xương chợt căng lên rồi bắn ra như lò xo.
- Phá Thứ Không Khí Trảm.
Gai dài được tạo thành từ xương thú không biết tên, được mài đến vô cùng sắc bén cứng rắn, chỗ chuôi có vài vòng dây thừng quấn quanh.
Trong nháy mắt gai dài đâm ra 79 cái, bởi vì tốc độ quá nhanh nên phát ra tiếng rít thê lương.
Cự chưởng sương mù bị đâm xuyên, bị đánh đến nát nhừ.
- Làm màu.
Bách Biến Long Nghĩ cười khinh miệt.
Cự chưởng sương mù vừa bị đập nát đã lập tức khôi phục lại như lúc đầu, nó chia ra làm hai ở giữa không trung, từ hai bàn tay hóa thành bốn tay rồi nhấc bốn con ngự thú khác lên giống như bắt gà con.
Đằng vân giá vũ rời khỏi đây, chỉ để lại bốn vũng bùn cực lớn.
Ầm ầm ầm ầm.
Bốn đạo thân ảnh ngã xuống mặt đất gần như cùng lúc.
Màng vịt cứng rắn của Tiểu Hoàng giẫm lên trên mặt đất, cúi đầu quan sát bốn con ngự thú này:
- Các ngươi cũng là vịt sao?
Không đợi bọn nó trả lời, Tiểu Hoàng tự mình nói:
- Tuy các ngươi không có lông, mắt cũng rất lớn, nhưng không có cánh. Cho nên các ngươi là... Vịt không cánh.
- Được.
Cao Bằng từ phía sau đi tới, kéo lại Tiểu Hoàng đang không ngừng nói nhảm.
- Các ngươi có linh trí không thấp, vậy ta hỏi các ngươi có biết vị trí của bộ lạc gần đây không.
Cao Bằng chỉ biết bây giờ bọn họ cách bộ lạc càng lúc càng gần. Căn cứ theo lời của lão nhân, chỉ cần đi qua đầm lầy Vân Mộng là có thể đến bộ lạc Lê. Bây giờ bọn họ đi lâu như vậy cũng không biết đến lúc nào mới có khả năng đi qua được.
Bốn con quái vật tiến lên phía trước một cách có trật tự, hơn nữa hiểu thuật bao vây, linh trí rõ ràng không thấp, chắc hẳn có thể hỏi thăm ra một vài điều.
Bốn con ngự thú nhìn Cao Bằng da vàng tóc đen, còn có một đám người sau lưng hắn,
Trong ánh mắt một con ngự thú lộ ra một tia kinh ngạc rất nhân tính hóa.
Đột nhiên một con ngự thú trong đó tiến lên một bước, trong cơ thể tách ra một bóng người. Đó là một thanh niên mặc quần nâu dài và áo ngắn màu đỏ có hoa văn vàng:
- Xin hỏi lai lịch của tiền bối.
- Cao Bằng của bộ lạc Hoa Hạ.
Cao Bằng bình tĩnh nói.
- Ngươi là Hoàng Hà?
Một người đứng sau lưng Cao Bằng đột nhiên mở miệng nói, trong giọng nói có phần kinh ngạc không dám tin tưởng.
Hoàng Hà hơi sửng sốt nhìn về phía sau Cao Bằng. Đó là một gương mặt với làn da thô ráp và đầy nếp nhăn, nhìn qua có chút quen thuộc... Đột nhiên một cái tên có chút xa lạ hiện ra từ trong ký ức của hắn.
- Chu Quái!
- Không phải ngươi đã mất tích rồi sao! Mấy chục năm nay ngươi đã đi đâu?
Hoàng Hà thất thanh nói.
Chu Quái là bạn chơi thuở nhỏ của hắn, ở tại một con phố khác, khi còn bé bọn họ thường chơi đùa cùng nhau. Nhưng nghe nói Chu Quái đã mất tích trong một lần ra ngoài từ mấy chục năm trước, sau đó lại nghe trưởng bối trong tộc nói hắn rất có khả năng bị quái vật gần bộ lạc bắt ăn.
Lúc đó mình còn khó chịu hơn hai ngày.
- Ta không chết.
Hoàng Hà lắc đầu nói:
- Ta bị người của dị tộc bắt đ, sau đó được vị đại nhân này cứu ra.
Hoàng Hà gật đầu nhìn về phía Cao Bằng, sự đề phòng trong ánh mắt cũng giảm bớt:
- Đại nhân chờ một lát. Bây giờ ta sẽ thông báo với trưởng bối trong tộc qua đây, chào đón tiền bối tới bộ lạc Lê chúng ta làm khách. Chu Quái, nếu cha ngươi biết ngươi không chết thì nhất định sẽ rất cao hứng đấy.
-------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận