Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 718: Hỏa Thần Cốc

Chương 718: Hỏa Thần Cốc
Tịnh Hoá Thiên Đại Quang Minh Loa, cái tên này dài thật.
Cũng không biết có phải người đặt tên cho thần khí này nghĩ rằng tên càng dài thì càng lợi hại không. Nhưng Cao Bằng muốn nói là, dường như là đúng đấy.
Đây là Thần khí có tên dài nhất ngoài Vô Tận Luân Hồi Mê Cung.
Khi hắn nhìn thấy cái Tịnh Hoá Thiên Đại Quang Minh Loa còn lớn hơn cả đỉnh Everest này.
Cao Bằng lâm vào trầm tư.
Hắn nhớ Cơ Giới Minh Vương có nói, toà Quang Minh Sơn này đã nằm ở đây không biết bao nhiêu năm, thời gian ít nhất cũng phải dài đến năm chữ số.
Lâu như vậy mà chưa từng xảy ra chuyện gì, không một ai biết đây là một đỉnh núi từ Thần khí biến thành. Vậy chỉ có thể có một khả năng… tất cả những người biết đều đã chết.
- Đi!
Cao Bằng quay người bỏ đi.
Cơ Giới Minh Vương ngẩng đầu nhìn không gian thông đạo gần trong gang tấc, lại nhìn sang Cao Bằng đã bỏ đi.
Trầm mặc một chút, hắn đi theo.
Cao Bằng đi thêm hai tuần, từ Quang Minh Sơn thẳng đến Hỏa Thần Cốc.
Nhiệt độ của Hỏa Thần Cốc cao hơn những nơi khác gấp bội.
Cây cối ở đây hoặc là khô quắt đen thui, hoặc chỉ có một màu xám xịt, thân cành cực kỳ mảnh khảnh.
Chúng vặn vẹo dưới đất thành những vòng tròn.
Tiểu Diễm ưỡn bụng xoay người mổ vài cọng, lộp bộp nuốt vào bụng:
- Ăn ngon!
Tiểu Diễm ăn một cách cực kỳ vui vẻ.
- Sao có thể ngon như vậy chứ.
Một cái chân nhảy tới nhảy lui, Tiểu Diễm gật gù đắc ý, thi thoảng lại ngẩng đầu dò xét bốn phía.
- Lệ!
- Lệ!
Vừa tới gần sơn cốc, Cao Bằng đã nghe thấy rất nhiều tiếng chim kêu vang vọng khắp nơi. Hắn có nghe Cơ Giới Minh Vương nói Hoả Thần Cốc này cũng có tộc quần thần thú trấn thủ, chỉ là không rõ là loài nào.
Bước vào sơn cốc, một dải hồng quang từ trong thung lũng toát ra, hồng quang ngày càng rực rỡ, không ngừng tới gần.
Tiểu Hoàng xoa xoa mồ hôi trán. Những ngự thú giống như Tịch Sư hệ Băng đều đã được thu vào không gian ngự thú vì không quen khí hậu.
Mây đỏ sà xuống, một cự điểu sương đỏ mờ mịt bay xuống trước mặt Cao Bằng.
Cự điểu cực kỳ khổng lồ, ngọn lửa màu xanh lục tô điểm bốn phía.
Con chim này cao chừng mười mét.
Nó đứng ngay trước mặt, cổ cúi xuống quan sát Cao Bằng, đặc điểm dễ thấy nhất là dưới thân thể nó chỉ có một cái chân.
Thần thú – Tất Phương.
- Má ơi, đây là họ hàng của Tiểu Diễm ngươi đấy!
Tiểu Hoàng vô cùng cảm khái.
- Đây không phải họ hàng của ta.
Tiểu Diễm không đổi sắc phản đối:
- Tên trọc chết tiệt, ngươi nói bậy nữa ta bôi chút dầu nướng cho ngươi đấy.
Con Tất Phương gần Cao Bằng nhất mở mắt, nhìn Tiểu Diễm thăm dò từ trên xuống dưới, nhìn một hồi rồi lắc đầu.
- Tiểu Thanh Điểu, ngươi là chủng tộc gì? Nhìn có vẻ rất giống Tất Phương chúng ta.
Tất Phương ôn hoà hỏi.
Tiểu Diễm cứng mặt.
Nó rất muốn mắng một câu: Có phải mắt ngươi bị mù không?
Nhưng nó cảm thấy ở bên ngoài mình không nên phách lối như ở nhà, vẫn phải giữ chút mặt mũi cho chủ nhân.
- Ngươi đoán xem?
- Thanh Viên Độc Cước Điểu?
Con Tất Phương lớn thử hỏi.
Mặt Tiểu Diễm không biểu tình, chỉ cười ha ha.
Trong Hoả Thần Cốc, hai bên vách núi mọc đầy cây dâu cao lớn.
Trên mỗi ngọn dâu có một con Tất Phương đơn độc đứng.
Những con Tất Phương ở đây có lớn có nhỏ.
Lớn cao khoảng mấy chục mét, nhỏ chỉ hai ba mét.
- Được rồi, vị Tất Phương nhỏ mỹ lệ này cũng là đồng tộc của chúng ta.
Một giọng nói già nua từ sâu trong sơn cốc vọng ra, khiến cho đám Tất Phương đang bàn luận nghi ngờ Tiểu Diễm lập tức im bặt, không dám dò xét Tiểu Diễm nữa.
- Béo tròn như thế, có bay được không?
- Sao Tất Phương lại có thể lớn lên như thế?
Có Tất Phương kinh ngạc hỏi.
Sắc mặt Tiểu Diễm càng lúc càng khó coi, Cao Bằng cũng nhíu chặt lông mày. Tiểu Diễm béo thì có béo, nhưng chỉ có mình và bọn Tiểu Hoàng đùa giỡn một chút thì được.
Đám ngoại tộc phách lối này dám nghị luận như thế thì quá mức rồi.
- Được rồi, đường xa mà đến là khách, các ngươi đừng nói nữa.
Giọng nói từ sâu trong Hoả Thần Cốc lại vọng ra.
- Nhân loại kia, ngươi tới Hoả Thần Cốc của chúng ta làm gì?
Một con Tất Phương bay vòng tròn trên trời, nó chính là con Tất Phương lúc nãy ra đón Cao Bằng vào trong Hoả Thần Cốc.
- Ta muốn tới Giới Qua Chiến Trường.
Cao Bằng cung kính đáp.
- Khó trách…
Con Tất Phương lớn gật đầu, xem ra nó đã hiểu lầm, nó còn tưởng nhân loại này tìm đến đây là có chuyện gì quan trọng.
- Di!
Sâu trong Hoả Thần Cốc đột nhiên loé lên một cột sáng màu đỏ.
Một khắc sau, cả bầu trời cũng nhuộm một màu đỏ ối, gió nóng hầm hập ập vào mặt.
Một con chim màu xanh cực kỳ khổng lồ từ sâu trong thung lũng bay ra, sải cánh rộng hơn ba mươi mét cuốn lên gió nóng thiêu đốt, mặt đất bốc lên khói xanh.
Lúc này Cao Bằng chọn di chuyển tổn thương sang cho Tiểu Diễm mới có thể miễn dịch được nhiệt độ cao như thế.
- Hoả diễm của ngươi?
Con Tất Phương từ trong sơn cốc bay ra hạ cánh xuống trước mặt Tiểu Diễm, chăm chú nhìn một chút hoả diễm bất giác lộ ra dưới cánh Tiểu Diễm.
Tất Phương hít sâu một hơi, hoả diễm hoá thành một sợi tơ len lỏi vào mũi nó, sau đó hít sâu vào trong phổi.
Trước mặt con Tất Phương già này, dù là Bàn Đại Hải hay Cơ Giới Minh Vương đều không dám nhúc nhích.
Cao Bằng nhìn lại, chỉ thấy một loạt dấu chấm hỏi mơ hồ.
Trừ cái tên Tất Phương lộng lẫy ra.
- Trong hỏa diễm của ngươi hỗn tạp mấy chục loại mùi vị khác nhau, Mộc Tâm Hoả của ngươi đã thôn phệ qua mấy chục loại hoả diễm?
Giọng nói của con Tất Phương già vừa có vẻ nghi hoặc vừa có chút kinh hỉ.
Tiểu Diễm thầm hô “biến thái”, ngay cả chuyện hoả diễm của ta đã thôn phệ mấy chục loai hoả diễm mà ngươi cũng đoán ra. Xem ra không thể lừa gạt được, nó chỉ có thể gật đầu thừa nhận.
- Đúng.
- Giỏi giỏi giỏi.
Tất Phương già khen ba lần liên tục, càng nhìn Tiểu Diễm càng vui vẻ.
- Từ hôm nay ngươi là con gái nuôi của ta, ta sẽ dạy ngươi tu luyện.
- Tiền bối, trong Hoả Thần Cốc của ngài có nhiều Tất Phương như vậy, vì sao lại tìm tới Tiểu Diễm? Dù Tiểu Diễm là ngự thú của ta, nhưng nó cũng là bạn của ta nữa.
Tất Phương già quay sang Tiểu Diễm nói:
- Vì nàng đang đi trên con đường tranh đoạt. Qua nhiều năm như vậy, nàng là con Tất Phương thứ sáu đi vào con đường tranh đoạt mà ta từng thấy.
Qua huyết khế, Cao Bằng cảm giác được Tiểu Diễm cũng không muốn bị Tất Phương già đưa đi tu luyện gì đó.
Cao Bằng kiên trì nói:
- Không phải còn năm con nữa sao?
Trầm mặc một lát.
Tất Phương già từ tốn đáp:
- Nhưng chỉ có nó còn sống.
Cao Bằng nghe vậy thì da đầu tê dại.
- Xin cám ơn ý tốt của tiền bối, nhưng không dám làm phiền ngài.
- Ngươi cho rằng đi vào con đường này là dễ dàng sao? Ngươi không giết bọn chúng, bọn chúng sẽ giết ngươi! Bọn chúng tuyệt đối sẽ không tiếc bớt đi một kẻ cạnh tranh đâu.
Tất Phương già lạnh giọng nói:
- Đương nhiên ta cũng có tư tâm, ta hy vọng chiến thắng cuối cùng của thế hệ này sẽ thuộc về tộc Tất Phương chúng ta. Đám Phượng Hoàng, Kim Ô có thể trở thành kẻ chiến thắng, Tất Phương chúng ta cũng có thể!
Như vậy sao?
Cao Bằng âm thầm câu thông với Tiểu Diễm, hỏi thăm ý kiến nó.
Tiểu Diễm nghe được cạnh tranh tàn khốc như vậy đã luống cuống một nửa, nhưng nó đã học được tính cách trầm ổn của Cao Bằng nên vẫn cố tự trấn định.
- Vậy… Cao Bằng ngươi quyết định giúp ta đi
-----------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận