Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 445: Lục Ôn Mẫu Trùng

Chương 445: Lục Ôn Mẫu Trùng
Lưu Tiểu Lộc hơi khó xử. Chức vị của nàng cũng không phải quá cao, chuyện thế này quả thực không thể hứa hẹn với Cao Bằng được.
Đột nhiên có một âm thanh rất nhỏ vang lên bên tai nàng.
Lưu Tiểu Lộc sửng sốt một chút, sau đó vội nói:
- Mời Cao tiên sinh đi theo tôi.
Dứt lời, bản thân nàng quay người đi phía trước dẫn đường.
Người giống như tên, khi bước đi nhẹ nhàng điểm mũi chân xuống rồi lập tức nhấc lên như một con nai con, tóc đuôi ngựa hất lên hất xuống.
Chẳng mấy chốc đã tới một bệnh viện đã đóng cửa.
Lại là bệnh viện?
Mới từ bệnh viện ra, lại tới một bệnh viện khác sao?
- Chúng ta đã biết được ca bệnh đầu tiên là ở khoa chỉnh hình bệnh viện Nam Sương.
Lưu Tiểu Lộc nói với Cao Bằng.
Khoa chỉnh hình bệnh viện Nam Sương đã bị phong tỏa, bên ngoài có giới tuyến màu vàng, cửa sổ màu xám đơn giản, một vài nơi còn có dấu vết hỏng hóc.
- Bên trong đã bị phong tỏa bởi vì nơi này là nơi phát hiện ra ca bệnh đầu tiên, tới khi phản ứng kịp thì gần như hơn chín mươi phần trăm số người trong khoa chỉnh hình đã bị lây nhiễm… Bao gồm rất nhiều bác sĩ.
Cao Bằng gật đầu, lặng lẽ nhìn cái bệnh viện tựa như đã chết này.
- Ban đầu ôn dịch lan tràn trong bệnh viện, liệu có liên quan tới bệnh nhân nào không?
Cao Bằng suy tư. Hoặc nghĩ lớn mật hơn thì trong bệnh viện, ngoài người bệnh còn có…
- Thực ra chúng tôi cũng phát hiện ra có gì đó khác lạ, chỉ là không có chứng cứ chính xác nên không thể khẳng định.
Một người đàn ông đeo kính râm đi tới gần Cao Bằng, đưa tay phải ra.
Cao Bằng bắt tay anh ta.
- Chào anh!
- Tôi là Lý Mãnh thuộc đại đội điều tra trinh sát hình sự thành phố Hán Trung. Thực ra chúng tôi đã có đối tượng tình nghi, chỉ là không chắc chắn có thể bắt được kẻ đó. Chúng tôi cũng không thể cam đoan sau khi bắt kẻ đó sẽ triệt để khống chế được ôn dịch.
Lý Mãnh nhe răng cười, răng rất trắng.
Sau đó, anh ta giao tư liệu kẹp dưới nách cho Cao Bằng.
Cao Bằng mở ra. Bên trong đó có một bức ảnh chụp một người mặt ngựa khá xấu xí, trên mặt có một chút sẹo mụn, lông mày chổi xể, lưng hơi còng, nhìn qua không phải người tự tin.
- Tại sao thấy quen quen….
Cao Bằng luôn cảm thấy hình như mình đã gặp người này ở đâu đó, nhưng nhớ kỹ lại thì chắc chắn mình chưa từng gặp.
- Chính là bác sĩ vừa tiếp đón anh ở bệnh viện đấy. Tên anh ta là Chu Tiểu Lượng, sau đó đã đổi thành Chu Bất Lượng, tốt nghiệp khoa Y đại học Du Châu...
Lý Mãnh không cần mở tài liệu cũng đọc vanh vách thông tin đối tượng tình nghi, hiển nhiên anh ta đã xem không biết bao nhiêu lần rồi.
- Thì ra là hắn.

Hết giờ làm, Chu Bất Lượng vào phòng nghỉ thay đồ chuẩn bị ra về. Hắn cởi áo blouse trắng, đổi sang áo khoác lông dê màu vàng của mình.
Về tới tận nhà hắn mới tháo khẩu trang, khuôn mặt Chu Bất Lượng hơi tiều tuỵ. Hắn che ngực ho khan hai tiếng, dựa vào vách tường nghỉ ngơi một lúc mới có thể xuống bếp chuẩn bị bữa tối.
Trong phòng bếp có tiếng nồi bát va chạm leng keng.
Chu Bất Lượng nghỉ ngơi trên ghế salon một lúc, tựa hồ cảm thấy có chút nhàm chán.
Hắn hơi do dự một chút rồi lên ban công lầu hai quan sát xung quanh, châm một điếu thuốc.
Hút xong điếu thuốc hắn lại quay về phòng khách, dụi tàn, sau đó tới phòng chứa đồ mở ra một con đường hầm dưới đất.
Điều kiện gia đình của Chu Bất Lượng không tệ, cha hắn là một thương nhân, dù sau đó phải sống cô đơn nhưng cũng có nơi này để lại cho hắn.
Đi sâu xuống cuối đường hầm sẽ đến một tầng hầm. Tầng hầm khá rộng rãi, trong gian phòng đen nhánh thi thoảng có tiếng vang ong ong, còn có tiếng chân bò, tầng hầm rất trống trải nên tiếng động vang rất xa.
Chu Bất Lượng thuận tay mở đèn treo.
Ánh đèn mờ nhạt chiếu sáng căn phòng dưới đất. Chính giữa tầng hầm có một con quái vật kỳ dị giống như con giòi màu xanh lục, đỉnh đầu có giác hút màu vàng, trong phòng vương vất một chút sương mù màu xanh.
Tiếng ong ong kia là từ trong màn sương màu xanh lục vang ra.
Chu Bất Lượng si mê nhìn con ngự thú này của mình.
- Đây là của ta, đây chính là sức mạnh của ta. Tất cả những kẻ đã cười nhạo ta, những kẻ đã xem thường ta, lúc nào ta cũng có thể giết bọn họ!
Trong cổ họng Chu Bất Lượng phát ra tiếng cười hắc hắc quái dị.
Không ai có thể phát hiện ra mình, mình là ông vua không ngai của thành phố Hán Trung!
Có lẽ chờ tới khi đám tử trùng của ngự thú che kín cả thành phố Hán Trung, mình sẽ có thể khống chế toàn bộ nơi này. Trong đầu Chu Bất Lượng xuất hiện một suy nghĩ to gan.
Có lẽ mình có thể giả bộ như đã tìm ra được biện pháp chữa ôn dịch? Làm như vậy thì mình sẽ có thể đạt được thân phận không tệ ở bên ngoài.
Chu Bất Lượng ngẫm nghĩ, nhưng lập tức từ bỏ suy nghĩ ngu xuẩn này.
Làm vậy dễ bị tóm lấy điểm yếu, dù sao trên thế giới này cũng không thiếu người thông minh.
Vậy… cũng có thể dùng năng lực của ngự thú để giết vài người. Hiện giờ ôn dịch đang bộc phát, có vài người chết cũng là chuyện không thể bình thường hơn.
- Cuối cùng đã tìm ra.
Đột nhiên một giọng nói vang lên từ sau lưng hắn.
Chu Bất Lượng không quay đầu lại, vội vàng chạy tới chỗ ngự thú.
Lúc này quay đầu lại chính là tìm đường chết, chỉ có ở bên cạnh ngự thú của mình mới là an toàn nhất.
Nhưng hắn vừa chạy được một bước thì lập tức cảm giác xung quanh lạnh xuống, tốc độ chạy càng chậm hơn. Cuối cùng, ý thức của hắn mơ hồ, sau đó bị đông thành khối băng.
Hàn Sương Tịch Sư dựa vào vai Cao Bằng híp mắt nhìn chằm chằm con trùng to béo màu xanh lục kia. Chỉ cần nó cử động một chút, Hàn Sương Tịch Sư sẽ lập tức ra tay giết chết.
- Tìm ra được một cách dễ dàng vậy sao.
Cao Bằng có chút hoảng hốt. Hắn cảm giác có hơi…dễ dàng.
Chu Bất Lượng này tự cho là mình đã che giấu rất giỏi, nhưng thực ra hắn đã sớm bị nghi ngờ, chỉ là do sợ đánh rắn động cỏ nên mới không trực tiếp bắt giữ.
Hắn cũng coi thường sức mạnh kinh khủng của chính phủ một khi chăm chú, khi hắn còn chưa phát hiện ra thì đã bị đối phương liệt vào đối tượng bị tình nghi.
Đương nhiên, Cao Bằng cũng nghi ngờ có thể là các quan chức của căn cứ thành phố Hán Trung lo sợ tuỳ tiện bắt giữ hắn sẽ dẫn đến ôn dịch bùng phát mãnh liệt hơn. Dù sao bọn họ cũng chỉ nghi ngờ Chu Bất Lượng có quan hệ với ôn dịch chứ không có chứng cứ trực tiếp.
【Tên quái vật】: Lục Ôn Mẫu Trùng
【Đẳng cấp quái vật】: Cấp 40
【Phẩm chất quái vật】: Phẩm chất Hoàn Mỹ
【Thuộc tính quái vật】: Hệ Độc
【Năng lực quái vật】: Khuếch trương sinh sôi lv2, Cường hóa ôn dịch lv1
【Đặc tính quái vật】: Túi độc của mẫu trùng (Là một túi độc biến dị có được hiệu quả sinh sôi cực kỳ mạnh, có thể gia tăng thêm năng lực của tử trùng.
Hiệu quả 1 hiệu quả bị động: Tăng thêm hiệu quả ẩn nấp cho tử trùng, bao gồm và không giới hạn trong mùi, hình thái ẩn nấp.
Hiệu quả 2 hiệu quả bị động: Có thể khiến cho tử trùng tự mình sinh sôi nảy nở. Sau khi kiểm soát thành công, tử trùng có thể tự mình sinh sôi.
【Giới thiệu vắn tắt về quái vật】: Một loại côn trùng ký sinh, sau tai biến kết hợp với virus tiến hóa thành một thể đặc thù. Năng lực chiến đấu của bản thân không cường đại nhưng có thể sinh ra tử trùng có khả năng chiến đấu.
Còn chưa đạt tới cấp Lĩnh Chủ, chỉ là cấp Thủ Lĩnh mà đã có thể tạo thành ôn dịch trong phạm vi lớn như vậy.
Cao Bằng không dám xem thường con mẫu trùng này vì đẳng cấp của nó thấp. Nếu để cho nó trưởng thành lên đến cấp Lĩnh Chủ, chỉ sợ sẽ càng thêm cường đại.
Chủ nhân bị giết, Lục Ôn Mẫu Trùng cũng bị huyết khế phản phệ nên cực kỳ cừu thị Cao Bằng. Nó trở nên cuồng bạo, phẫn nộ chỉ huy tất cả tử trùng trong tầng hầm bay về phía Cao Bằng.
Nhưng vừa bay một chút đã bị một sức mạnh vô hình quét qua, trong chớp mắt tất cả đều bị xoá bỏ linh hồn.
Trên không trung của biệt thự, Sinh Trưởng Chi Não lẳng lặng phiêu phù trên bãi cỏ…
-----------------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận