Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 650: Di Tích

Chương 650: Di Tích
- Nếu ngự thú của ngươi có thể tấn cấp Chuẩn Thần, vậy thì bộ lạc Độc Chiểu chúng ta đã có vốn để trùng kích lên bộ lạc đỉnh cấp.
Trong đáy mắt Trạch Viên lộ ra mấy phần dã vọng.
Hắn một mực hi vọng bộ lạc của mình có một ngày có thể trở nên càng cường đại, đây cũng là dã vọng trong lòng của mỗi người trong bộ lạc.
Loại vinh quang này đã khắc sâu vào trong linh hồn của bọn họ.
Trên thực tế, sau khi Trạch Hải trở thành Ngự Sử Thánh cấp đã làm cho mộng tưởng của hắn trở nên cường đại hơn. Trở thành người đứng đầu bộ lạc, sau đó không chỉ muốn chính mình trở thành Ngự Sử Thánh cấp, còn muốn trở thành Ngự Sử Chuẩn Thần, thậm chí trong truyền thuyết. . . Thần.
Nếu như trước đó Trạch Hải nhiều nhất chỉ coi nó là một ảo tưởng, nhưng sau khi lấy được năng lực thần bí kia, Trạch Hải đột nhiên cảm thấy hình như chuyện này cũng không phải là không có khả năng. Chính mình chỉ cần thời gian hơn một tháng đã có thể thăng cấp ngự thú từ Đế cấp lên Thánh cấp.
Vậy nếu như cho mình một năm, thậm chí thời gian mười năm thì sao?
Trong mắt Trạch Hải có một loại đồ vật dần hình thành, thứ này gọi là dã tâm.
- Được, ta sẽ trở thành Chuẩn Thần.
Trạch Hải từ tốn nói.
Trạch Viên thấy thái độ của Trạch Hải như vậy cũng không tức giận, ngược lại tán dương cười to.
- Đúng vậy, đây mới là khí độ một thiên kiêu nên có.
Đợi đến khi Trạch Viên đi khỏi, Trạch Hải mới nghiêng đầu suy tư một lát, cuối cùng nhếch miệng lên lộ ra một nụ cười sâu xa. Hắn nghĩ tới mình lúc nhỏ, bị một số tiểu tử đồng trang lứa trong bộ lạc khi dễ, hắn khóc chạy đi tìm gia gia, cái cuối cùng hắn nhận được chỉ là một cái bạt tai.
Hiện tại hắn vẫn nhớ rõ ánh mắt mà gia gia nhìn hắn ngày hôm đó.
- Ngay cả đánh nhau cũng không đánh thắng, thật đúng là con của ả đàn bà kia, rác rưởi giống như người bộ lạc ả ta vậy.
Thiên kiêu?
Ha ha.
Hít sâu một hơi, Trạch Hải nghĩ đến một nữ nhân mơ hồ trong trí nhớ, luôn ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời xa xăm.
Cuộc chiến trên trái đất đã bắt đầu bước vào hồi cuối.
Số lượng quái vật Thụ Yêu cũng không có nhiều khủng bố như trong tưởng tượng. Trải qua làn sóng đầu tiên, sau khi vô số quái vật Thánh cấp của bầy Thụ Yêu bị bắt giết, số Thụ Yêu còn lại chỉ như bầy châu chấu sau mùa thu.
Nếu như nói trong trận chiến đấu này tổn thất lớn nhất chính là ai, không phải nhân loại trên trái đất, cũng không phải bộ lạc Thượng Cổ, mà là đám quái vật sinh sống trên trái đất từ trước tới giờ.
Lúc trước bọn nó luôn phải đề phòng việc bị săn giết, sau những ngày tháng thật vất vả thì những nhân loại mới dọn đi. Bọn nó còn chưa được hưởng một hai ngày an nhàn thì không biết ở đâu chui ra thêm một đoàn Thụ Yêu đói khát, sau khi tới nơi này thấy quái vật liền bắt ăn.
Chỉ để lại một mảnh phế tích trên trái đất.
Ngay cả thi thể đều không nhìn thấy, bởi vì thi thể đều bị ăn sạch sẽ.
Nhưng chỗ tốt duy nhất chính là bọn nó không ăn linh hồn, mặc dù tử khí trùng thiên, nhưng đầy khắp núi đồi đều là vong hồn.
Mặc dù A Ngốc hay lấy dáng vẻ cao lãnh xuất hiện bên ngoài cũng cảm thấy vui vẻ.
Linh hồn hỏa diễm đang thiêu đốt trong đáy mắt nhảy nhót vui vẻ.
Những nơi nó đi qua, trong núi đồi có gió lớn thổi lên.
Cơn gió thổi qua, trong không khí lờ mờ truyền đến tiếng vong hồn nức nở.
A Ngốc hít sâu một hơi, một làn sương xám mỏng manh bị nó hút vào trong đầu.
Chân phải vươn ra hơi dừng ở giữa không trung một phần ngàn giây, sau đó kiên định đạp xuống, nhanh chân đi về phương xa.
Sau khi A Ngốc rời khỏi mãnh sơn dã này, trong đống phế tích mất đi vẻ âm lãnh thường ngày, hơi ấm mặt trời rọi xuống mặt đất.
Từ phương bắc đi thẳng đến phương nam, bên trong cảm quan của A Ngốc, nó có thể cảm nhận được độ đậm đặc của tử khí trải rộng trên toàn thế giới.
Chỉ cần nơi nào đó từng có người hoặc là quái vật chết qua, đều sẽ có tử khí lưu lại khu vực đó.
Về phần nguyên lý sản sinh tử khí cũng không được rõ ràng lắm, bởi vì quái vật có thể cảm giác được tử khí vô cùng thưa thớt, trước mắt trong trái đất chưa tiến hành các nghiên cứu tương quan được. Khả năng ngày sau sẽ có chuyên gia nghiên cứu nguyên lý sản sinh tử khí và các thí nghiệm tìm cách xua tan tử khí, nhưng trước mắt là không có.
A Ngốc có thể cảm giác được rõ ràng địa phương nào tử khí nồng đậm, tử khí càng nồng đậm thì âm khí càng nặng, linh hồn di lưu tại phiến khu vực này càng phong phú.
Ngắn ngủi hơn nửa tháng A Ngốc đã đi khắp núi sông khu Hoa Hạ, đẳng cấp cũng thuận tiện thăng lên hai cấp.
Hiện tại A Ngốc đang chạy về khu Kim Sa, chuẩn bị từ khu Kim Sa đi tới Châu u, sau đó thuận tiện đi dạo một vòng Châu Phi. Cũng đã đi dạo được gần hết bản đồ thế giới rồi, chỉ còn một chút khu không quan trọng là chưa tới mà thôi.
Cao Bằng đang săn bắn tại thế giới Hắc Vụ bỗng dừng động tác, đột nhiên hắn thu được phản hồi linh hồn lực đến từ huyết khế.
Luồng linh hồn lực phản hồi này đến từ huyết khế của Tiểu Thảo, ước định đại khái linh hồn lực một phen, Cao Bằng tính toán đẳng cấp Tiểu Thảo hẳn là cấp 79 hoặc là cấp 80.
Đẳng cấp Tiểu Thảo đột nhiên tăng vọt, xem ra Ma Liễu đã phát huy tác dụng tới cực hạn. Nhưng điều hơi đáng tiếc là đẳng cấp Ma Liễu hơi thấp một chút, nếu như đẳng cấp Ma Liễu có thể lớn hơn cấp 84 thì nói không chừng Tiểu Thảo liền có thể mượn nhờ cơ hội lần này thừa thế đột phá Thánh cấp.
Đáng tiếc sau đó đã không thể bắt sống được một quái vật hệ Thực Vật Thánh cấp khác. Quái vật Thánh cấp quá thưa thớt, có thể ngộ nhưng không thể cầu, có thể gặp phải chính là duyên phận.
Nhưng mà Cao Bằng cũng đã săn bắn đủ rồi, bởi vì có một chuyện trọng yếu cần Cao Bằng đi về trước.
Mang theo một đám ngự thú trở về Hi Vọng Chi Thành. Đám ngự thú trải qua đoạn thời gian bồi dưỡng này đã trở nên càng thêm cường tráng, hung mãnh, đẳng cấp cũng càng ngày càng cao.
Thừa dịp mấy ngày trước Tứ Oa vừa mới đột phá lên Đế cấp, Cao Bằng chỉ tốn có năm ngày liền trở về tới Hi Vọng Chi Thành. Từ xa nhìn lại thì bên ngoài Hi Vọng Chi Thành có ba lớp tường vây quanh.
Khoảng cách giữa hai lớp tường vây tầm vài chục cây số, khoảng trống giữa tường vây ngoài cùng với tầng giữa trồng một số cây nông nghiệp, còn có thêm một số kiến trúc.
Bên trong tường vây giữa với tầng trong cùng thì là một khu kiến trúc tương đối thấp bé.
Ví dụ như đình viện biệt thự, bãi săn, trường giác đấu, trung tâm nuôi dưỡng quái vật, lò sát sinh và một ít kiến trúc khác.
Có lượng lớn Ngự Sử săn bắn bốn phía, đồng thời không ngừng dò xét. Tỷ lệ Hi Vọng Chi Thành bị công phá là phi thường nhỏ bé, nếu như chiến tranh thật sự mở rộng đến nơi này, trên thực tế Hi Vọng Chi Thành bị công phá cũng chỉ là mảnh tường vây bên ngoài có cũng được mà không có cũng không sao kia.
Đương nhiên, cũng bởi vì ở ngoài tầng tường vây thứ nhất, cho nên đất khu vực này cũng rất giẻ, đồng thời còn có lượng lớn chính sách ưu đãi.
Tập đoàn Nam Thiên đã bỏ tiền ra mua hết một phần tư đất ở chỗ này, xây dựng rầm rộ trong đó.
Cao Bằng cưỡi Tứ Oa từ trên trời hạ xuống, chậm rãi rơi xuống phiến khu vực này.
Giữa bầu trời có Ngự Sử cưỡi Lợi Kiếm Sư Thứu dò xét, nhìn thấy bóng dáng Cao Bằng đáp xuống thì dừng lại cúi chào.
Tứ Oa bắt đầu thả chậm tốc độ, Cao Bằng gật đầu với bọn họ.
Trong lúc cúi đầu Cao Bằng vô tình trông thấy một bóng dáng quen thuộc.
Đầu đội mũ lưỡi trai, thể trạng khôi ngô, trên vai kéo dây gai, phía sau là một cái túi lưới rất lớn, bên trong chứa rất nhiều cá.
Cao Bằng nhận ra Tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng cũng nhìn thấy Cao Bằng, bỗng nhiên run lập cập.
Nhanh chóng đưa tay trái thò vào bên trong lưới nắm lên một con cá, ừng ực nuốt vào.
Cao Bằng thu hồi tầm mắt, quên đi. Hắn cũng lười so đo chút chuyện nhỏ này.
Đáp xuống trên bãi cỏ, Cao Bằng nhảy xuống khỏi lưng Tứ Oa rồi triệu hồi nó về, nhanh chân bước về phía tổng bộ tập đoàn, leo lên tầng cao nhất của cao ốc.
Ông ngoại đang nói chuyện điện thoại nên đứng đưa lưng về phía Cao Bằng.
- Nhanh chóng phái người tới bắt giữ tộc đoàn quái vật mới phát hiện ở khu vực đông bộ, nhân viên ước định mau chóng đến đó. Nếu có giá trị bồi dưỡng thì bắt giữ với số lượng lớn rồi thuần dưỡng, còn nếu không có giá trị bồi dưỡng thì giết toàn bộ thu lấy tài nguyên và tiếp tục mở rộng phạm vi tìm kiếm ra bên ngoài, tiếp tục tìm kiếm tộc đàn quái vật mới.
Nghe thấy tiếng động sau lưng, Kỷ Hàn Vũ nghiêng người sang nhìn thoáng qua Cao Bằng, trên mặt lộ ra nụ cười,
Cao Bằng khoát tay, ra hiệu không vội, để ông ngoại nói chuyện điện thoại cho xong.
Nói chuyện một hồi lâu, rốt cuộc cúp điện thoại, trên mặt Kỷ Hàn Vũ chất đầy nụ cười, đi lên trước vỗ bả vai Cao Bằng.
- Vẫn chắc nịch.
- Ông ngoại, ngài còn nhớ cái di tích kia không, cháu nhớ hình như lần trước có nói với ngài gần đây nó sẽ mở ra.
Cao Bằng nói với ông ngoại.
- Cháu muốn đi vào đó hả?
Kỷ Hàn Vũ sửng sốt một chút, sau đó gật đầu
- Không có vấn đề! Kỳ thật từ trước đến nay bộ lạc Tang Đồng cũng có liên hệ với chúng ta, một tuần trước Đồng Linh còn đến đây một chuyến, hỏi chúng ta muốn đi hay không. Ta tưởng cháu lâu lắm mới quay về, nên chưa trả lời nàng.
- Khẳng định phải đi.
Làm sao có thể không đi chứ, hắn đã nhớ thương cái di tích này từ lâu lắm rồi.
Hơn nữa cá mè hoa còn nói qua, loại di tích này rất có thể chính là nơi thần minh vẫn lạc, hoặc là một số tiểu thế giới mà thần minh sử dụng làm hậu hoa viên cho mình.
Nói cho cùng thì thần minh có thể làm được chuyện này đều không phải là những tồn tại đơn giản.
- Vậy thì được, để ta đi trả lời tiểu cô nương của bộ lạc Tang Đồng. Ở xa chạy tới báo tin cho chúng ta như vậy, đúng là có lòng.
---------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận